Mặc dù Thanh Đàn và Liên Ba không quá thân quen nhưng nàng đã nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của Liên Ba trước mặt bọn cướp, không biết vì sao hôm nay nàng ấy lại khác thường như thế, lời hỏi ra cũng kỳ lạ.
Thuốc độc chết Kiều nương tử đến từ hiệu sách Khê Khách, chẳng lẽ vụ án của Ôn tú tài liên quan đến nàng ấy? Thanh Đàn đang thầm nghi ngờ thì Liên Ba lại hỏi vấn đề kỳ quái: “Tiêu sư trong tiêu cục của các muội đều là người nơi khác sao?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Tiêu cục Phong Vân vừa thành lập ở U Thành chỉ là ngụy trang mà thôi. Giang Tiến Tửu mang theo nhiệm vụ mà đến, đợi đến khi điều tra rõ chân tướng của tháp Thanh Thiên, tiêu cục này sẽ bị dẹp đi. Hiện tại mấy người được gọi là tiêu sư trong tiêu cục đều là Phong Hầu, mấy người còn lại là người hầu mà Giang Tiến Tửu mang tới.
Liên Ba quay đầu nói với Liễu Oanh đứng sau lưng: “Em ở đây chờ ta. Ta và nữ lang sang bên cạnh nói mấy câu.”
Thanh Đàn càng ngày càng cảm thấy hôm nay Liên Ba có chút khác thường, rốt cuộc là chuyện gì, nàng ấy còn phải giấu tỳ nữ tâm phúc để nói riêng với mình?
Hai người đi sang bên cạnh, Liên Ba nhỏ giọng nói: “Ta có thể mời một vị tiêu sư trong tiêu cục giúp ta làm một việc được không? Tiền công gấp đôi, chỉ là chuyện này không thể truyền ra bên ngoài được, kết quả chỉ có thể nói cho một mình ta biết thôi.”
Thanh Đàn tò mò: “Việc vừa rồi tỷ nói chính là chuyện này sao?”
Liên Ba trả lời: “Không phải. Là một việc khác.” Việc kia nàng vẫn chưa suy nghĩ xong.
Thanh Đàn cười nói: “Vậy tỷ cứ tìm ta là được rồi. Ta nhất định sẽ giữ bí mật cho tỷ, bảo đảm kín miệng như bưng.”
Liên Ba nở nụ cười khó xử nhàn nhạt: “Ta muốn tìm nam tiêu sư.”
Thanh Đàn khó hiểu: “Chẳng lẽ ta không được sao? Công phu của ta tốt lắm đó!”
“Không phải là ta không tin công phu của muội, chỉ là đàn ông sẽ tiện hơn một chút.” Vẻ mặt Liên Ba hơi khó xử, nhìn qua nhìn lại rồi nhẹ giọng nói: “Phu quân của ta thỉnh thoảng đi ra ngoài vào nửa đêm, ta muốn biết hắn đã đi đâu. Một nữ lang như muội chỉ sợ không tiện theo dõi hắn. Hơn nữa ta cũng không yên lòng để muội ra ngoài vào nửa đêm, vẫn là nam tiêu sư thích hợp hơn.”
Nàng vốn muốn tìm người làm trong hiệu sách đi theo dõi Cao Vân Thăng, nhưng Cao Vân Thăng có chút võ công, lại là bộ đầu, tính cảnh giác vô cùng cao, chỉ sợ người làm không dễ có được kết quả. Hơn nữa, người làm trong hiệu sách đều là người bản địa, khó tránh khỏi sẽ nhiều chuyện tiết lộ với người ngoài. Hiện tại nàng vẫn không có ý định trở mặt với Cao Vân Thăng, không muốn đánh rắn động cỏ.
Thanh Đàn nhướn mày: “Tỷ tỷ nghi ngờ Cao bộ đầu có người phụ nữ khác bên ngoài à?”
Liên Ba lúng túng nói: “Có lẽ vậy, ta cần phải xác nhận lại. Xin muội giúp ta tìm tiêu sư kín miệng, nếu như phu quân của ta thật sự có người phụ nữ khác… cũng đừng truyền ra bên ngoài.”
Thanh Đàn vốn đang ôm tâm thái bênh vực kẻ yếu muốn giúp đỡ, nghe được lời này thì khoanh hai tay, chậm rãi cười lên: “Vậy thì theo ta thấy, tỷ cũng không cần phải bỏ tiền mua chuyện làm mình không thoải mái làm gì. Nếu như thật sự có chuyện che giấu mà tỷ cũng định nén giận, chuyện xấu không truyền ra ngoài, vậy thì chi bằng coi như không có chuyện gì là được rồi. Nếu không thì chẳng khác nào Thẩm đại nhân cực khổ tìm được hung thủ nhưng lại không bắt, cần gì tốn sức chứ?”
Liên Ba cười khổ: “Việc này ta tạm thời không muốn để người khác biết, để sau này tranh luận sau.”
Trong mắt Thanh Đàn hiện lên ánh sáng lạnh: “Vì sao phải để sau này mới tranh luận? Nếu như hắn có người ở bên ngoài, tỷ lập tức bảo hắn cút là được, còn chờ hắn ôm con riêng về cho tỷ hay sao?”
Liên Ba nghiêm mặt nói: “Muội hiểu lầm rồi. Ta cũng không phải là kiểu phụ nữ nén giận mặc người bắt bí. Chẳng qua là mẫu thân ta bệnh nặng, cho dù là chuyện gì thì ta cũng sẽ tạm thời nhẫn nhịn, không muốn để bà lo lắng chuyện của ta.”
Thì ra là thế. Thanh Đàn gật đầu: “Tỷ nói như vậy thì ta yên tâm rồi. Việc này cứ để cho ta. Ta tìm người kín miệng thay tỷ. Hắn dám nói với bên ngoài một chữ, ta sẽ may cái miệng hắn thành cái túi.”
“Vậy thì kính nhờ muội.” Liên Ba lấy một tờ ngân phiếu từ trong túi tiền ra: “Đây là tiền công, ta chưa từng mời tiêu sư nên không biết có đủ không.”
Thanh Đàn đẩy tay Liên Ba ra, nhẹ nhàng cười nói: “Chút chuyện nhỏ này mà còn nói chuyện tiền nong gì chứ. Tỷ đi thong thả nhé, ta đi tìm sư phụ ta.”
Vì lời Liên Ba nói, nàng đi vào huyện nha nhìn thấy Cao Vân Thăng thì không nhịn được mà nhìn nhiều hơn. Thật ra nàng đã từng thấy hắn ở tháp Thanh Thiên, chỉ là lúc đó vẫn chưa biết hắn chính là phu quân của Liên Ba.
Cao Vân Thăng cao lớn, dung mạo đoan chính, trông đứng đắn nghiêm cẩn, không hề giống kẻ háo sắc, trong mắt hắn cũng không có vẻ dâm tà. Có thể hắn ra ngoài vào nửa đêm không phải vì có phụ nữ khác bên ngoài, mà là có bí mật khác?
Hai món vũ khí mà đám bộ khoái vớt lên được từ giếng trong Quỷ Viên quả thật không thường thấy. May mà Giang Tiến Tửu hành tẩu giang hồ nhiều năm, hiểu sâu biết rộng, liếc mắt là nhận ra, đây là đao búa đặc chế của bang Thanh Phủ.
“Thẩm đại nhân, binh khí này đến từ bang Thanh Phủ. Đúng lúc ta và bang chủ cũng có chút qua lại, có thể giúp đại nhân hỏi thăm.”
Thẩm Tòng Lan chắp tay nói cảm ơn: “Đa tạ Giang công giúp đỡ.”
Một tiếng “Giang công” này khiến Giang Tiến Tửu được sủng mà sợ, vội nói: “Không dám nhận.”
Thẩm Tòng Lan hỏi Trương Khoảng: “Hai người này đã chết mười mấy năm, không biết có thể khám ra được là trúng độc gì không?”
Trương Khoảng tiếc nuối lắc đầu: “Thời gian lâu quá rồi, không có cách nào xác định được, trừ phi thi thể được giữ hoàn hảo. Có điều hung thủ đã chọn dùng độc thì chắc chắn võ công không cao. Hắn không chắc có thể đánh được hai người này nên mới hạ độc.”
“Có lý.” Thẩm Tòng Lan chuyển hướng sang Vương Nghĩa Sơn: “Điển sứ nghĩ thế nào?”
Vương Nghĩa Sơn nói: “Theo ta thấy, hung thủ có thể là người trong thành. Thứ nhất là hắn quen thuộc Quỷ Viên, biết không có ai dám vào đó cho nên giấu mấy đứa trẻ trong đó cũng sẽ không có ai phát hiện ra. Thứ hai, hắn biết trong huyện có những nhà nào giàu có, lại yêu con như châu như ngọc, cam lòng lấy tiền chuộc ra.”
Vừa dứt lời, mẫu thân của A Bảo là Tần thị bật khóc thành tiếng: “Đều tại ông, cứ muốn cầm ngân phiếu giả đi chuộc người.”
“Bà nói bậy bạ gì vậy?” Phụ thân của A Bảo là Mạnh Quý vội vã che miệng thê tử lại.
Vương Nghĩa Sơn nghiêm mặt, lập tức truy hỏi Mạnh Quý: “Năm đó ngươi dùng ngân phiếu giả ư?”
Mạnh Quý liên tục xua tay, thề thốt, phủ nhận: “Không. Bà ấy nói bậy đó đại nhân. Bà già này đau lòng quá độ bị choáng váng đầu óc rồi.”
Thẩm Tòng Lan im lặng nhìn chằm chằm vào phu thê Mạnh Quý. Làm ngân phiếu giả[*] là tội chết, sử dụng ngân phiếu giả[*] cũng phải chịu liên lụy ngồi tù, cho dù Mạnh Quý dùng thì cũng tuyệt đối không dám thừa nhận trước mặt y. Nhìn từ phản ứng của Tần thị thì bà ấy chắc chắn không phải do đau lòng quá độ mà nói bậy bạ, mà là đang oán trách trượng phu đã dùng ngân phiếu giả nên đám bắt cóc mới giết con tin.
[*] Ở đây trong raw để là “làm □□ là tội chết, sử dụng □□ cũng phải chịu liên lụy ngồi tù”, editor đã thêm thắt để phù hợp với nội dung câu chuyện.
Thẩm Tòng Lan tiến lên hai bước, ôn hòa nói: “Bản án cũ của mười mấy năm trước, muốn tìm hung thủ thì khó như lên trời. Nếu như hai vị muốn tìm hung thủ báo thù cho con thì nên cung cấp thêm chút manh mối mới đúng. Cho dù từng dùng ngân phiếu giả[*] thì đó cũng đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, ta sẽ không truy cứu. Có lẽ những ngân phiếu giả đó chính là mấu chốt để phá án.”
[*] Ở đây trong raw để là “Cho dù dùng □□ ”, editor đã thêm thắt để phù hợp với nội dung câu chuyện.
Mạnh Quý vẫn một mực phủ nhận, nói thê tử đang ăn nói xằng bậy.
Vương Nghĩa Sơn nổi cáu, lạnh giọng trách mắng: “Ngươi không nói thật làm ảnh hưởng đến việc phá án thì đừng trách bọn ta không bắt được hung thủ.”
Tần thị nghe vậy thì bật khóc thành tiếng: “Nếu như đại nhân không bắt được hung thủ, ta sẽ lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng. Ta không thể để cho A Bảo của ta chết oan ức như vậy được!”
Mắt thấy không hỏi ra được manh mối gì, Thẩm Tòng Lan bảo mọi người về trước, sau đó lại chắp tay nói với Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng: “Vất vả cho hai vị rồi.”
Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng cáo từ rời khỏi huyện nha. Đi đến giao lộ, Giang Tiến Tửu chợt nhớ đến Liên Ba, hỏi Thanh Đàn: “Tiểu nương tử ban nãy nói chuyện với con bên ngoài huyện nha là ai vậy?”
Thanh Đàn đáp: “Sở Liên Ba của hiệu sách Khê Khách, bộ đầu Cao Vân Thăng là trượng phu của tỷ ấy.”
Giang Tiến Tửu vô cùng hóng hớt mà cười: “Chẳng trách.”
Thanh Đàn khó hiểu: “Cái gì chẳng trách ạ?”
“Thầy rất tò mò vì sao Thẩm Tòng Lan vừa nghe Trương Khoảng nói thời gian và triệu chứng trúng độc của Kiều nương tử thì có thể lập tức nghĩ tới độc dược của hiệu sách Khê Khách. Thầy bảo Vệ Thông đi nghe ngóng một chút, thì ra trước kia Thẩm Tòng Lan là khách quen của hiệu sách Khê Khách.”
Giang Tiến Tửu cười mỉm sờ cằm: “Hiệu sách có một vị tiểu nương tử xinh đẹp như thế, cũng chẳng trách Thẩm đại nhân hay đến đó. Có thể thấy được quan hệ năm đó của hai người không tệ, nếu không thì hắn cũng sẽ không biết rõ hiệu sách có loại thuốc độc đó. Ôi chao, bây giờ quan hệ này có chút kỳ lạ nha, Cao Vân Thăng thế mà lại làm việc dưới trướng Thẩm đại nhân.”
Thanh Đàn hắng giọng: “Sư phụ à, thầy đã lớn tuổi rồi, đừng hóng hớt chuyện riêng của người khác thì hơn.”
Nụ cười của Giang Tiến Tửu cứng đờ: “Con nói gì vậy! Thầy còn chưa đến bốn mươi tuổi, đang lúc tráng niên đó!”
Thanh Đàn cố ý thở dài, chậm rãi nói: “Thói đời thật là bất công. Phụ nữ chưa đến bốn mươi đã là mẹ già rồi, đàn ông lại vẫn ở độ tuổi tráng niên.”
Giang Tiến Tửu: “...”
Trương Khoảng nín cười nói: “Lão đại, Thanh Đàn gần đây eo hẹp tiền bạc, cho nên nói chuyện cũng nghe mùi nghèo túng.”
Giang Tiến Tửu trợn mắt: “Tăng bạc tháng lên một chút thì nói chuyện sẽ ngọt ngào hơn à?”
Trương Khoảng lập tức gật đầu: “Đó là điều chắc chắn.”
Giang Tiến Tửu xoắn xuýt trong chốc lát rồi nhức nhối gật đầu: “Được, tăng một lượng đi.”
Thanh Đàn nghiêng đầu chân thành nói: “Sư phụ, ban nãy con trêu thầy đó, thật ra trông thầy không giống như ba mươi tám tuổi chút nào.”
Giang Tiến Tửu mừng thầm: “Thế giống bao nhiêu.”
“Ba mươi bảy tuổi rưỡi.”
Giang Tiến Tửu lặng lẽ cắn răng, ngây thơ quá, vậy mà ông còn nghĩ có thể nghe được lời ngon ngọt từ đồ đệ này…
Trương Khoảng nín cười, đụng Thanh Đàn một cái, được rồi thì tém tém lại đi nữ hiệp à. Lão đại bủn xỉn có thể tăng cho muội một lượng bạc đã là “giá trên trời” rồi.
Thanh Đàn biết nghe lời phải mà nói đến chuyện chính: “Sư phụ, ban nãy mẹ A bảo nói nếu Thẩm đại nhân không có cách nào phá án, bà ấy sẽ lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng, đây là một cơ hội.”
Giang Tiến Tửu buồn rầu nói: “Đúng vậy, ban nãy thầy nghĩ xem có thể có cách gì để tra tìm được chân tướng của tiên nhân.”
Thanh Đàn nói: “Trên tháp Thanh Thiên rốt cuộc có thần tiên hay không vẫn còn là bí ẩn. Có điều người đi lấy tiên nhân trạng thật sự là người.”
Trương Khoảng đề nghị “Hay là chúng ta luân phiên ngày đêm thủ ở dưới tháp Thanh Thiên đi, bắt người đi lấy tiên nhân trạng trước, sau đó tìm hiểu nguồn gốc sau.”
Thanh Đàn cảm thấy không ổn, lý do là người đó có võ công cực cao, xuất quỷ nhập thần, hơn nữa hắn chắc chắn sẽ không lên tháp lấy tiên nhân trạng vào ban ngày, nhất định sẽ đi vào ban đêm, bắt hắn vào ban đêm sẽ cực kỳ khó. Lần đó hắn gần như tay không tấc sắt, lần này nếu như hắn có chuẩn bị mang theo binh khí thì chắc chắn càng khó ứng phó hơn.
Trương Khoảng hơi giật mình: “Còn có người mà muội không bắt được à?”
Thanh Đàn mỉm cười: “Đa tạ Xuyên ca đã đề cao ta, nói ta là cao thủ tuyệt thế. Đáng tiếc người đó chính là núi cao còn có núi cao hơn mà sư phụ nói tới. Cần Xuyên ca ra tay.”
Giang Tiến Tửu: “Dùng độc hả?”
Trương Khoảng nói: “Dùng độc đối với ta mà nói là chuyện nhỏ, chỉ là sợ ngộ nhỡ làm dân chúng đi gửi tiên nhân trạng bị thương.”
“Yên tâm, sẽ không ngộ thương đâu.” Thanh Đàn cười: “Dân chúng gửi tiên nhân trạng đều đứng trên bảng đinh cuối cùng, người lấy thư có võ công cao cường, chắc chắn sẽ không làm như thế. Ta đoán chắc chắn hắn sẽ giống ta, treo ngược người kéo dây sắt qua, lấy đồ trong hộp tiên nhân trạng ra.”
Ánh mắt Trương Khoảng sáng lên: “Ý của muội là, hạ độc vào sợi dây xích sắt đó?”
Thanh Đàn gật đầu: “Đúng vậy. Xuyên ca suy nghĩ xem dùng độc gì thì có thể giúp chúng ta lần theo dấu vết của hắn rồi bắt được hắn.”
Trương Khoảng cười hì hì: “Hiểu rồi, dù sao cũng không thể để hắn chết được.”