Lúc đánh nhau với hắn, Thanh Đàn cảm nhận được rõ ràng hắn là người chứ không không phải là thần tiên trong truyền thuyết. Vì thần tiên biết phép thuật, không cần so chiêu với nàng. Chẳng lẽ hắn là người lấy thư thay “tiên nhân” ư? Nếu không thì vì sao hắn lại phải cướp lấy phong thư cáo trạng của Ôn Tri Lễ.
Ôn Tri Lễ chính là Ôn tú tài vừa được ra tù vào hai ngày trước và hắn cũng là khách trọ của Kiều nương tử. Trên đường về U Thành, Thanh Đàn đã nghe Liễu Oanh và Liên Ba nói về án mạng này. Trượng phu của Kiều nương tử mất sớm, người con duy nhất là Ngọc lang chưa trưởng thành, mẹ con họ sống bằng tiền cho thuê trọ.
U Thành có giao thông tiện lợi lại còn gần Kinh Thành, hơn nữa tiền thuê trọ ở đây lại rẻ hơn Kinh Thành rất nhiều nên có nhiều thương nhân tụ tập. Ngoài ra, còn có một vài học trò vào Kinh đi thi nhưng không đậu, họ không muốn mất thời gian đi lại nên cũng thuê trọ ở U Thành để chuẩn bị cho kỳ thi năm sau, như vậy có thể tiết kiệm được không ít các loại chi phí ăn mặc tiêu dùng.
Kiều nương tử chia nhà mình ra làm hai, hai căn phòng phía trước thì để bà ấy và con trai ở, mấy căn phòng trống phía sau thì cho ba chàng học trò thuê. Bà ấy sợ khách trọ trộm đồ và sợ bị người ta nói ra nói vào nên đã xây một bức tường cao trong viện, các khách trọ sẽ ra vào từ cửa sau của viện, ngoại trừ đi thu tiền nhà thì bà ấy cũng không qua lại với khách trọ.
Ngày bà ấy bị chó cắn, Ôn tú tài đã đi ra ngoài từ sớm. Hắn đến Kinh Thành thăm hỏi đồng môn ngày xưa, hắn ăn uống ngủ nghỉ như hình với bóng cùng hai vị đồng môn suốt sáu ngày. Hai vị đồng môn này có thể chứng minh sự trong sạch của hắn nên họ mới đi khắp Kinh Thành kêu oan cho hắn. Ôn tú tài cũng không chịu nhận tội, Tống Tri huyện nhốt hắn mấy ngày nhưng không hỏi ra được manh mối gì, không có bằng chứng nên không thể không thả người.
Thanh Đàn thu lại Phục Kỷ Đao, quay về tiêu cục Phong Vân.
Giang Tiến Tửu nghe nói Ôn tú tài lên tháp Thanh Thiên cáo trạng thì vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “Ôn tú tài này thật đúng là một tên mọt sách. Hắn lên tháp Thanh Thiên kêu oan, chẳng lẽ còn muốn tiên nhân nhận lỗi hay sao?”
Người bề trên trong thế gian này vì thể diện, cho dù có phạm lỗi thì cũng sẽ đâm lao phải theo lao, chết cũng không thừa nhận chứ đừng nói chi “tiên nhân”.
Thanh Đàn phản đối mà cười cười: “Thanh danh của sĩ tử quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Chưa chắc hắn thật sự bảo tiên nhân lật lại bản án cho hắn. Biết đâu chỉ là ra vẻ cho người ta xem thôi, muốn dùng việc này để chứng minh sự trong sạch của mình.”
Giang Tiến Tửu gật đầu: “Có lý. Con nói xem người mặc áo đen này rốt cuộc có thân phận gì?”
Con mèo trắng nhảy xuống từ trên mái đình, Thanh Đàn khom lưng ôm nó vào lòng, thuận miệng đáp: “Có lẽ có liên quan đến tiên nhân hoặc là không có quan hệ gì cả.”
Giang Tiến Tửu trừng mắt, cạn lời nói: “Con nói lời này chẳng phải giống như không nói sao?”
Thanh Đàn quay đầu khẽ cười với ông, giọng điệu mang theo sự trêu chọc: “Không lẽ sư phụ nghĩ rằng có thể tra ra vụ tiên nhân trạng trong một, hai ngày hả? Cho dù trên tháp Thanh Thiên là người phàm giả mạo thần tiên thì chắc chắn hắn cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, nếu không thì cũng sẽ không phá được tám vụ án oan này đâu. Thầy muốn tìm được hắn thì tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản đâu.”
Giang Tiến Tửu hừ nói: “Ý con là chúng ta không đủ thông minh à?”
Thanh Đàn sờ đầu con mèo trắng, có chút nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp: “Con thì, cũng tạm được.”
Giang Tiến Tửu giận dữ, ngụ ý là ông thì…
Đồ đệ này thật sự là khắc tinh của ông mà, vừa có cơ hội là cố ý chọc giận ông ngay. Giang Tiến Tửu phản bác lại: “Không ngờ rằng một U Thành nho nhỏ cũng là nơi ngọa hổ tàng long, vậy mà lại có người có võ công còn cao hơn con!”
Thanh Đàn không có chút lay động nào mà nhíu mày: “Núi cao còn có núi cao hơn, đây không phải là lời thầy thường nói với con sao? Con nghe đến nỗi tai mọc kén luôn rồi nè.”
Giang Tiến Tửu tức giận nói: “Còn không phải vì thầy sợ con kiêu ngạo à?”
Đồ đệ này có máu chống đối, ông đánh không thắng, cũng cãi không lại.
Liên Ba biết mẹ mòn mỏi trông chờ tin tức của mình, cho nên khi về đến U Thành nàng đã đến hiệu sách Khê Khách trước, ăn cơm với Lâm thị rồi mới quay về Cao gia.
Trời chưa sáng nàng đã đi ra ngoài, nguyên cả một ngày không về nhà. Sắc mặt Vương thị đương nhiên là không tốt, vừa nhìn thấy nàng là bà ta ra vẻ mặt lạnh, bắt đầu răn dạy.
Cao Vân Thăng nghe thấy mẫu thân lại đang bới móc thì vội vàng đến giải vây.
Vương thị thấy con trai che chở cho con dâu thì càng tức giận, buột miệng mắng: “Con chỉ biết bao che nó thôi! Gả đến đây bốn năm rồi mà bụng không có chút động tĩnh nào, còn không phải vì nó suốt ngày về nhà ngoại à, không có để tâm đến con!”
Liên Ba nhẫn nhịn hồi lâu không lên tiếng, nghe được những lời này, cuối cùng không nhịn được nữa mà nói: “Con cũng không phải khi không mà nhà ngoại. Năm nay mẹ con bệnh nặng nên con mới thường về hơn một chút.”
“Ngươi đã gả vào Cao gia thì chính là người của Cao gia! Bổn phận của ngươi là phải chăm sóc mẹ chồng, trượng phu, sinh con dưỡng cái.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giọng nói Liên Ba lạnh lùng: “Mặc dù con đã gả đi nhưng con vẫn là con gái của mẹ con. Con không thể mặc kệ không hỏi han mẹ con được.”
Vương thị thấy nàng tức giận thì càng tức giận hơn: “Ngươi nhìn hàng xóm láng giềng mà xem, có nương tử nhà ai chạy về nhà mẹ đẻ cả ngày không. Chẳng lẽ ngươi có tư tình với người làm thuê trong hiệu sách?”
Liên Ba sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Nếu như mẫu thân cảm thấy con không tuân theo chuẩn mực đạo đức, về nhà ngoại là để yêu đương vụng trộm với người khác thì cứ đưa cho con một bức hưu thư cho xong đi.” Dứt lời, nàng không chịu được sự sỉ nhục quở trách của Vương thị nữa mà đứng dậy rời đi.
Vương thị giận dữ che ngực kêu: “Thật sự là phản rồi, phản rồi.”
Đi ra khỏi hành lang gấp khúc, Liễu Oanh không nhịn được nói: “Lão thái thái thật là quá đáng mà. Đại nương tử có lòng hiếu thảo với mẫu thân vậy mà bà ấy lại có thể tự dưng đặt điều mà nói ra câu như thế, thật khiến người ta đau lòng.”
Liên Ba lạnh lùng, bật cười: “Bà ấy vốn đã không muốn để con trai cưới ta, với ta chưa sinh đẻ cho nên cố ý bới móc thôi.”
Người mình ngứa mắt thì họ làm gì cũng sai. Vương thị vừa chướng mắt xuất thân của Liên Ba, vừa oán nàng chưa sinh đẻ nhưng lại luyến tiếc lợi nhuận của hiệu sách, nếu không thì đã sớm bảo con trai viết hưu thư rồi.
Liên Ba lao lực mệt mỏi quay về phòng ngủ, sau khi rửa mặt qua loa thì lên giường nghỉ ngơi, dặn dò Liễu Oanh tắt đèn. Bình thường Cao Vân Thăng chỉ cần nhìn thấy phòng nàng tắt đèn thì sẽ không tới quấy rầy nàng, tự giác đến thư phòng nghỉ ngơi.
Liên Ba nằm trong bóng tối trừng to mắt, trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên. Hôm nay nàng đi đường xóc nảy cả một ngày, cơ thể nàng như vỡ thành từng mảnh, nàng mệt mỏi vô cùng nhưng lại không hề buồn ngủ. Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, Liên Ba nghe ra được là Cao Vân Thăng. Hôm nay thái độ của hắn khác thường, thấy phòng nàng đã tắt đèn nhưng không rời đi mà là bước vào phòng thắp nến lên, giống như biết được nàng chưa ngủ.
Trong lòng Liên Ba cực kỳ buồn phiền, nàng thấp giọng nói: “Vân Thăng, nếu như chàng muốn tranh luận với ta thì đợi đến ngày mai đi. Hôm nay ta đã bôn ba cả ngày rồi, thật sự mệt lắm.”
Cao Vân Thăng ngồi bên ngoài màn của nàng, không lên tiếng, sự yên tĩnh trong phòng khiến người ta ngạt thở.
Một lát sau hắn mới mở miệng: “Ta biết mẫu thân có chút quá đáng. Nhưng ta không ngờ nàng lại nói câu đó. Chẳng lẽ trong lòng nàng, ta không đáng để lưu luyến chút nào sao? Tình cảm phu thê bốn năm không đáng nhắc tới như vậy sao?”
Liên Ba chậm rãi ngồi dậy, vén màn lên, vừa rồi ở trong phòng Vương thị, trên mặt nàng mang vẻ tức giận lạnh lùng, giờ phút này nàng đã khôi phục sự đoan trang dịu dàng như xưa.
Nàng bình tĩnh, dịu dàng nhìn Cao Vân Thăng: “Vân Thăng, bốn năm nay chàng rất tốt với ta, trong lòng ta rất cảm kích. Nhưng trên đời này không có ai quan trọng hơn mẹ ta cả. Ta sẵn lòng vì mẹ ta mà làm bất cứ thứ gì. Nếu có thể dùng mạng của ta để đối lấy Khê Khách, ta cũng bằng lòng.”
Ý của nàng là nàng không thể nào mặc kệ hiệu sách, không để ý đến mẫu thân, dồn ép quá thì nàng sẽ từ bỏ trượng phu và nhà chồng.
Cao Vân Thăng cười khổ: “Ta tự nhận thấy mình cũng coi như là hiếu thuận với mẫu thân, nhưng không có cách nào làm được như nàng.”
“Đó là vì.” Liên Ba dừng lại một lúc, cuối cùng quyết định nói cho hắn biết: “Mẫu thân không phải là mẹ ruột của ta.”
Cao Vân Thăng kinh ngạc nhìn nàng: “Nàng không phải là con ruột ư?”
Liên Ba gật đầu, chậm rãi nói: “Quê quán của cha mẹ ta ở Liên Thành, cho nên ta và muội muội đều dùng hoa sen làm tên. Mẫu thân gả vào Sở gia nhiều năm không có con, tổ mẫu luôn ép phụ thân nạp thiếp, phụ thân không chịu, mẫu thân bèn nhận nuôi ta. Sau đó mặc dù đã sinh muội muội nhưng bà ấy vẫn xem ta như con ruột, nâng niu như viên ngọc trong lòng bàn tay. Sau khi tổ mẫu mất, phụ thân mang theo bọn ta rời khỏi Liên Thành, đến đây ở. Mẫu thân chưa bao giờ nói với bất cứ ai rằng ta là con gái nuôi, cũng không cho ta nói với người khác.”
Hôm nay nàng cuối cùng cũng không nhịn được mà nói ra thân thế, vì muốn Cao Vân Thăng hiểu tại sao nàng lại bận tâm đến nhà mẹ đẻ và mẫu thân như vậy.
Cao Vân Thăng ngơ ngác nhìn Liên Ba, hồi lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần từ thông tin khiến người ta kinh ngạc này.
Liên Ba dứt khoát nói thẳng: “Đường chủ của Hoài Thiện đường nói mẹ ta bệnh tình nguy kịch, đã không còn nhiều thời gian nữa. Mẹ có ơn với ta, ta tuyệt đối không thể bỏ mặc không quan tâm mẹ ta được. Nếu như mẹ chồng không chấp nhận được việc mỗi ngày ta đều phải về hiệu sách chăm sóc mẹ ta, vậy thì phu quân tìm mối lương duyên khác đi. Dù sao thì ta gả vào Cao gia bốn năm rồi nhưng không thể sinh con cho Cao gia, bị bỏ cũng là chuyện rất bình thường. Bên ngoài chắc chắn sẽ không nói lời ong tiếng ve về phu quân đâu.”
Cao Vân Thăng cong khóe môi cười chua chát: “Cao Vân Thăng ta là loại người như thế sao?”
Liên Ba: “Ta không muốn phu quân bị kẹp ở giữa khó xử.”
“Nhạc mẫu bệnh nặng, nàng đi tận hiếu là việc nên làm, ta sẽ khuyên mẫu thân đừng làm khó dễ nàng nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thật ra trong lòng hai người biết rõ, nguyên nhân lớn nhất khiến Vương thị bới móc vẫn là vì Liên Ba không sinh không đẻ.
Liên Ba nhìn vào mắt hắn: “Nếu ta không thể sinh đẻ thì sao? Phu quân có muốn nạp thiếp không?”
Ánh mắt Cao Vân Thăng hơi dao động: “Liên Ba, nhạc mẫu cũng thành thân mấy năm rồi mới mang thai, ta và nàng chỉ mới thành thân bốn năm thôi mà.”
Liên Ba cúi đầu không nói, đột nhiên cười một tiếng: “Đúng vậy, còn nhiều thời gian mà.”
Cao Vân Thăng đi qua, ôm lấy bả vai Liên Ba: “Hôm nay nàng đã vất vả cả ngày rồi, đi nghỉ sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung hao tổn tinh thần nữa. Ta đi khuyên mẫu thân.”
Hắn nói xong thì đứng dậy rời đi, cũng không biết hắn đã nói gì với Vương thị. Hôm sau Liên Ba ăn sáng xong, nói muốn về hiệu sách thăm mẹ. Vương thị vừa không bày ra sắc mặt phản đối, cũng không nói lời mỉa mai lạnh nhạt, giống như đổi thành người khác, trận cãi vã trở mặt hôm qua tựa như chưa từng xảy ra.
Ra khỏi cửa Cao gia, Liễu Oanh không nhịn được mà nhỏ giọng nói thầm: “Cô nương, hôm nay lão thái thái có chuyện gì vậy?”
Liên Ba cười: “Có thể là hôm qua ta đã tỏ vẻ không vui, nói lời tức giận, bà ấy cũng biết không bắt chẹt được ta.”
Phụ nữ đều sợ bị nhà chồng bỏ, thói đời không dung được chuyện này, nhưng nàng không sợ. Lúc nàng xuất giá Lâm thị cũng đã nói, nếu như nhà chồng đối đãi với nàng không tốt thì đừng nuốt giận vào bụng cũng đừng ép dạ cầu toàn, hiệu sách mãi mãi là nhà của nàng, mẫu thân cũng mãi mãi đứng về phía nàng, tuyệt đối sẽ không khoan nhượng cho người khác bắt nạt nàng.
Liễu Oanh muốn nói lại thôi: “Cho dù cô nương không muốn ở lại Cao gia thì cũng nên hòa ly mới đúng.”
Ngụ ý là, bị bỏ chung quy nói ra không dễ nghe.
Liên Ba cười nhạt: “Làm người không thẹn với lương tâm là được, đâu có quản được miệng của người khác. Ta không quan tâm đến thanh danh đâu.”
Thanh Đàn nóng lòng nghe ngóng lai lịch của quả cầu vàng, ăn sáng xong thì ra khỏi tiêu cục Phong Vân, tìm hiệu sách.
Liên Ba vừa tới không lâu, còn chưa kịp tìm ra quyển sách cổ đó, dứt khoát đưa nàng vào trong một phòng nhỏ bên phải hiệu sách. Bên trong đó giống như một kho sách, lại giống như một thư phòng, có một kệ sách lớn dựa sát vào tường, trưng bày một vài quyển sách cổ ngay ngắn, có vài quyển sách còn được bọc lại bằng vải lụa, trông vô cùng quý giá.
Liên Ba giới thiệu: “Nơi này vốn dĩ là một nhà kho và cũng là nơi nghỉ ngơi của cha ta. Những quyển sách cổ mà ông cụ thu thập đều được đặt trong cái rương đó, ta gọi người làm đến chuyển xuống.”
“Không cần, ta làm được.” Thanh Đàn nhẹ nhàng nhấc lên, dùng một tay là đã xách cái rương gỗ trên cao nhất xuống.
Liên Ba trợn tròn đôi mắt hạnh, kinh ngạc nói: “Muội lợi hại quá.”
Thanh Đàn cười: “Chút sức lực này thì tính là gì đâu.”
Ba cái rương gỗ mà cha Sở để lại được chia ra cất giữ một vài sách tranh cổ của tiền triều, Nam Việt và Đông Ngô.
Trên chân nến, chụp đèn, lư hương trong sách quốc họa của Nam Việt đều điêu khắc quạ vàng ba chân, giống như đúc với con quạ vàng trên quả cầu vàng mà Phật Ly đưa cho nàng. Rõ ràng quả cầu vàng này là vật phẩm mà hoàng thất Nam Việt sử dụng. Nam Việt đã sớm vong quốc, hoàng tộc năm đó hoặc là bị giết, hoặc là tàn tạ chốn dân gian, không biết tung tích. Chẳng lẽ tiểu hòa thượng đó là hậu duệ của hoàng thất Nam Việt?
Thanh Đàn thu dọn ba cái rương gỗ để lại chỗ cũ, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cho dù xác nhận được lai lịch của cầu vàng thì vẫn không tìm được người này. Gây thêm phiền phức cho tỷ rồi.”
Liên Ba bộc lộ cảm xúc: “Chỉ dựa vào một món đồ để tìm người thì thật sự khó khăn quá.”
Thanh Đàn đi tới cửa, đột nhiên lại dừng bước: “Tỷ có biết đồ trong cửa hàng son phấn nào dùng tốt không?”
Thời tiết phương bắc khô hanh, nàng vội vã chạy từ Sóc Châu đến đây, đã dùng hết son môi nhưng vẫn chưa kịp mua, môi đã tróc da rồi.
Liên Ba nói: “Tiệm Tiểu Hương Sơn trên phố Vịnh Ân, son phấn nơi đó bán là tốt nhất. Ta vẫn luôn dùng ở đó.”
“Đa tạ tỷ. Ta đi mua một ít ngay.”
Thanh Đàn cáo từ rời đi, bước ra khỏi cánh cửa, nhìn thấy một người đàn ông đang bước lên bậc thềm đi vào từ phía đối diện.
Tuổi khoảng hai mươi, đường nét khuôn mặt không thể bắt bẻ, chỉ là màu da hơi tối khiến khuôn mặt có vẻ lạnh lùng.
Hai người mặt đối mặt đi lướt qua nhau. Thẩm Tòng Lan trông thấy hoa mai đỏ trên trán Thanh Đàn, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Đại Chu có chuẩn mực sâm nghiêm, hình phạt nghiêm khắc, dân chúng một khi phạm tội thì sẽ bị xăm chữ lên má, tống vào tù. Cho dù hết hạn tù được thả về hoặc được đặc xá thì cũng không được xóa đi chữ xăm trên mặt, để người đời biết được người này từng phạm tội, lấy đó để khiển trách. Y từng nhìn thấy nhiều phạm nhân xăm hình ở Đại lý tự, thoáng cái đã nhận ra hoa mai đỏ trên trán nữ lang này không phải hình vẽ mà là hình xăm.
Liên Ba khóa cửa phòng nhỏ lại, đang muốn đi đến hậu viện thì đột nhiên có người gọi một tiếng “Cao phu nhân”.
Giọng nói rất quen, thường xuyên xuất hiện trong mơ. Nàng quay đầu, trong mắt là vẻ giật mình.
Thẩm Tòng Lan đã bốn năm không gặp, đang đứng trước quầy sách của cửa hàng, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.