Tiên Nhân Trạng

Chương 84



Thanh Đàn bình tĩnh nhìn hắn, không nói một lời.

Lý Hư Bạch biết nàng đã xem qua quyển sách y giang hồ đó, cũng biết với sự thông minh sắc bén của nàng, nhất định sẽ nhìn ra sự khác thường, hắn chột dạ chờ Thanh Đàn chất vấn và nổi giận. Dựa theo tính tình của nàng, ra tay đánh một trận cũng có khả năng, hy vọng nàng nể tình cơ thể hắn suy yếu mà thủ hạ lưu tình.

Ngoài dự đoán là, Thanh Đàn không nói một chữ, bình tĩnh, im lặng đỡ hắn vào viện, đưa vào phòng.

Sau khi thắp sáng đèn, nàng vẫn im lặng không nói gì, xoay người đi ra ngoài sân. Đất bắc tháng sáu khác với phương nam, ban đêm vẫn lạnh lẽo, gió thổi vào mặt sinh ra hơi lạnh dày đặc.

Tiểu viện này dù nhỏ nhưng có đủ mọi thứ, góc tường có một giếng nước, Thanh Đàn đứng trong gió hít một hơi thật sâu rồi đi qua đó xách thùng nước tới phòng bếp, châm lửa nấu nước đâu ra đấy.

Lý Hư Bạch tâm thần không yên ngồi trong phòng, không nhìn thấu được phản ứng khác thường của Thanh Đàn, trong lúc nghĩ lung tung, chợt hiện lên một suy nghĩ. Có khi nào nửa năm không gặp nên tình cảm Thanh Đàn dành cho hắn đã nhạt đi không, cho dù phát hiện ra hắn sắp chết thì cũng thấy không hề gì, dứt khoát giả vờ như không biết, cũng không hỏi. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn vừa chua xót vừa đau khổ, không kìm nén được mà lập tức đứng dậy đi đến phòng bếp.

Thanh Đàn ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước khoang lò, củi lửa chiếu lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, xinh đẹp rạng ngời của nàng. Một nữ lang đáng yêu xinh đẹp như tiên nữ giống nàng, muốn gả cho lang quân nào cũng không khó nhỉ? Lý Hư Bạch chua xót nghĩ.

Thanh Đàn làm như không thấy hắn, chỉ lo ném củi vào lò, cũng không có ý lên tiếng nói chuyện với hắn.

Lý Hư Bạch thật sự không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: “Sao nàng không hỏi ta?”

“Hỏi chàng cái gì?” Thanh Đàn cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, giọng điệu bình tĩnh lại lạnh nhạt, giống như hắn là người lạ vậy.

“Hỏi ta vì sao thổ huyết.” Lý Hư Bạch dứt khoát làm vò đã mẻ không sợ rơi, dù sao nàng cũng nhìn thấy rồi, biết rồi, hắn còn gì để giấu giếm nữa.

Thanh Đàn không ngẩng đầu lên: “Không hỏi.”

Thật sự không quan tâm đến sự sống chết của hắn sao? Lý Hư Bạch thất vọng đến cực điểm: “Nàng thật sự không muốn hỏi gì sao?”

“Ta còn có gì để hỏi nữa?” Thanh Đàn chợt bộc phát, đứng bật dậy: “Hỏi thì chàng sẽ nói thật sao?”

Đợi đến lúc nàng quay sang, Lý Hư Bạch mới phát hiện ra, đôi mắt nàng sáng một cách khác thường, giống như phủ lên một lớp nước.

“Ta không cố ý giấu nàng đâu.”

Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Đúng, lần nào chàng cũng có nỗi khổ tâm. Cho nên lần này cũng không cần giải thích, ta không cần biết. Ngày mai ta sẽ rời khỏi thành Nhạn Hồi, ta chỉ xem như chàng đã chết rồi thôi. Tiền thì chàng tự giữ lấy đi, ta không cần.”

Thật sự là chữ nào cũng đâm thẳng vào tim gan, như vạn tiễn xuyên tâm. Trái tim Lý Hư Bạch co rút đau đớn từng cơn, tủi thân, buồn bã và không cam lòng. Muôn vàn cảm xúc cùng nhau xông đến chặn trong cổ họng, hắn nói chuyện hơi nghẹn lại: “Ta đã thổ huyết rồi mà nàng cũng không quan tâm ta.”

Thanh Đàn tức cười: “Không phải chàng giấu ta sao, không để ta biết sao? Bây giờ ta làm như chàng mong muốn, nhìn thấy chàng thổ huyết ta cũng chẳng quan tâm, coi như không biết. Chàng cứ xem như chưa từng gặp ta đi, bây giờ chàng đang nằm mơ thôi!”

“Ta không phải đang nằm mơ.” Lý Hư Bạch bị nàng kích thích đến mức mất cả lý trí, kéo nàng vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Nàng đang ở trong vòng tay ta.”

“Chàng cứ trốn trong góc tự sinh tự diệt là được rồi, ta sẽ không quản chàng.” Trong lòng Thanh Đàn đau đớn dữ dội, lời nói lại không lưu tình chút nào, tay cũng không nhàn rỗi, dùng sức đẩy hắn, Lý Hư Bạch vừa tức vừa đau lòng, hai tay siết chặt eo nàng, không để nàng giãy giụa rời đi: “Nàng tàn nhẫn như vậy sao?”

Thanh Đàn nghiến răng: “Đối với người lừa đảo thì ta còn tốt bụng cái gì?”

Lý Hư Bạch giải thích: “Không phải ta cố ý muốn gạt nàng, chuyện này chỉ có Vi thúc và cốc chủ biết. Ta không nói cho bất cứ ai cả, bao gồm cả Tiêu Nguyên Thịnh. Ta không muốn người khác lo lắng, càng không muốn bị người ta thương hại.”

Thanh Đàn không có cách nào cứng rắn nổi giận nữa, nàng thôi giãy giụa mặc cho hắn ôm mình, mặc cho bàn tay nóng hổi của hắn dán vào lưng mình.

Lý Hư Bạch ôm nàng, thấp giọng nói: “Sở dĩ Khô Mộc Phùng Xuân thất truyền trên giang hồ là vì khi tu tập môn nội công này, mỗi lần lên một cấp đều là một canh bạc. Thứ đánh cược là mạng của mình. Nếu có thể phá được cấp tiếp theo, công lực sẽ tăng gấp bội, nếu không thể thì sẽ phản phệ trọng thương, nhẹ thì thành phế nhân, nặng thì mất mạng. Được xưng là tà thuật.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cuối cùng Thanh Đàn cũng hiểu vì sao hắn luôn muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, cuối cùng bị ép đến nóng nảy, hắn nói mình muốn xuất gia, thật ra là đã chuẩn bị sinh ly tử biệt.

“Rời khỏi Ích Châu ta đã đi đến Linh Hạc Cốc, sở dĩ ở đó chậm trễ ba tháng là bởi vì ta không luyện thành. Cốc chủ đã dốc toàn lực mới cứu sống được ta, điều dưỡng ba tháng mới miễn cưỡng khôi phục ba phần công lực.”

Thanh Đàn nghĩ đến phiến lá liễu mà hắn ném qua, chẳng trách nửa đường lại nhẹ nhàng rơi xuống đất, không hề đánh trúng nàng.

“Cốc chủ bảo ta tĩnh dưỡng chữa trị, trong vòng nửa năm không thể đánh nhau, càng không thể bị thương. Tiêu Nguyên Thịnh không hề biết tình hình cơ thể của ta, phái người đưa thư muốn ta đến thành Nhạn Hồi trộm Công chúa giả ra. Trong lòng ta nghĩ, đây chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay, không cần dùng võ cũng không cần đánh nhau. Thật sự không nghĩ tới, Lư Yến Nhi lại náo ra chiến trận lớn như vậy.”

“Sau này chàng sẽ thế nào?” Giọng nói Thanh Đàn lạnh lùng: “Ta muốn nghe lời thật.”

“Lời nói thật chính là, ta muốn đột phá cấp mười sẽ càng khó, ít nhất phải chờ nội lực khôi phục.” Lý Hư Bạch dừng lại một chút: “Có điều, nếu lần tiếp theo không qua được thì thần tiên thật cũng khó cứu, chắc chắn sẽ chết.”

Thanh Đàn vội nói: “Nếu như cược sinh tử, vậy thì chàng từ bỏ cấp mười đi. Ta không cho chàng cược!”

“Nếu như không cược thì Thần Lực Đan sẽ sống như một lời nguyền rủa áp lên người ta. Sống không quá ba mươi sáu tuổi, không phải là chết vào năm ba mươi sáu tuổi mà là không biết ngày nào đó sẽ chết. Có lẽ là khi hai mươi tư tuổi, có lẽ là tháng sau… Cho nên, ta tình nguyện đánh cược.”

Thanh Đàn khổ sở đến cực điểm: “Ta không muốn chàng cược. Nếu như chàng cược thua, ta sẽ không còn gặp được chàng nữa. Ta muốn chàng cùng ta về U Thành, làm Lý đại phu bình thường thôi.”

Lý Hư Bạch thở dài: “Không phải ta không muốn. Nhưng làm người bình thường đối với ta mà nói cũng là một việc khó như lên trời.”

Thanh Đàn khổ sở nói không nên lời.

Trước khi quen biết hắn, Thanh Đàn luôn cảm thấy mình mệnh khổ, không cha không mẹ, sống ngày tháng liếm máu trên lưỡi đao. Nhưng so với Lý Hư Bạch, nàng cảm thấy mình đã được tính là hạnh phúc rồi, nàng không gánh vác huyết hải thâm thù, không cần giải oan rửa tội cho cha mẹ, cơ thể nàng khỏe mạnh, không bệnh không đau.

Nàng đau lòng nói: “Sao chàng không nói cho Tiêu Nguyên Thịnh biết là bây giờ cơ thể chàng suy yếu, không thể giúp hắn?”

“Tiêu Nguyên Thịnh đã giúp ta bày bố tiên nhân trạng, một khi sự việc bị lộ thì hắn sẽ phạm tội khi quân, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hắn đặt cược tính mạng cả nhà để giúp ta, lúc hắn cần ta giúp đỡ, sao ta có thể bỏ mặc được? Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, cho dù đánh cược tính mạng thì ta cũng sẽ giúp hắn.”

Thanh Đàn tức giận nói: “Nhưng hắn cũng không muốn để chàng chết mà! Sao chàng lại ngốc như vậy?”

“Nếu Trương Khoảng và Giang Tiến Tửu bị người ta chặn giết, nàng có đi cứu bọn họ không? Nếu cứu bọn họ, nàng có thể sẽ chết thì nàng vẫn sẽ đi chứ?”

Thanh Đàn không trả lời, nàng sẽ cứu, sẽ đi.

“Hắn đã là bạn tốt chí giao của chàng, vì sao chàng không nói cho hắn biết chuyện luyện công?”

“Một khi hắn biết thì nhất định sẽ ngăn cản ta, thậm chí sẽ cưỡng ép phế bỏ võ công của ta. Cho dù ta tàn phế sống dở chết sở, hắn chỉ cần ta sống là được, nhưng mà ta không muốn. Ta tình nguyện liều mình cược một phen chứ cũng không muốn kéo dài hơi tàn, sống không bằng chết. Ta muốn nắm mạng sống của mình trong tay, sống hay chết do ta tự mình quyết định.”

Lý Hư Bạch buông hai tay ra, giữ lấy vai Thanh Đàn, cúi đầu nhìn nàng: “Nàng là tri kỷ của ta, nàng nhất định có thể hiểu được.”

Hai chữ tri kỷ khiến Thanh Đàn thay đổi sắc mặt. Đúng vậy, nàng hiểu. Nếu như nàng là Lý Hư Bạch, nàng sẽ lựa chọn giống hắn, liều mình cược một phen, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Nhưng nàng không phải hắn, nàng và Tiêu Nguyên Thịnh giống nhau, chỉ muốn hắn sống, cho dù hắn tàn phế, cho dù hắn ngủ mê không tỉnh.

Nước trong nồi sôi lên, tiếng ùng ục ngày càng vang.

Thanh Đàn thấp giọng nói: “Chàng đi ra ngoài đi, nước sôi rồi, ta muốn lau người.”

Nàng đi xa nhà ở bên ngoài không chú trọng lắm, nhưng vừa rồi Lư Yến Nhi đã nôn hai ngụm máu vào sau cổ nàng, nàng nhất định phải rửa đi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lý Hư Bạch ừm một tiếng: “Phòng bếp không có chốt cửa. Ta ở bên ngoài trông chừng cho nàng, sợ lát nữa Vi thúc quay về.”

Quả nhiên, không bao lâu sau Vi Trường Sinh đã từ dịch quán quay về. Ông nhìn thấy Lý Hư Bạch ngồi trên ghế đẩu ở cửa phòng bếp thì ân cần nói: “Sao con không về phòng nằm?”

Lý Hư Bạch có chút xấu hổ, chỉ vào phòng bếp: “Thanh Đàn ở bên trong.”

Vi Trường Sinh nói: “Lư Yến Nhi đã được đưa về đó rồi, ta đã ở gần đó xem một lúc. Triệu Phỉ đã bị người ta gọi từ nha thự đến dịch quán, người Bắc Nhung yêu cầu khám nghiệm tử thi, Triệu Phỉ và Ngụy Phúc kiên trì nói thân thể Công chúa là cành vàng lá ngọc không thể khinh nhờn, hai bên gây nhau túi bụi. Ta thấy, sáng mai trời vừa sáng là chúng ta phải đi để tránh có biến cố. Cơ thể con suy yếu không thể cưỡi ngựa được, sáng mai ta sẽ thuê một chiếc xe.”

Thanh Đàn nghe thấy hai người nói chuyện, đợi nàng mặc quần áo đi ra thì Vi Trường Sinh đã vào phòng, tắt đèn.

Lý Hư Bạch mất tự nhiên nói: “Trời tối rồi, hay là, nàng đừng về nhà trọ nữa, cùng ta… chen chúc một chút đi.”

Thanh Đàn không hề để ý nói: “Được, cũng không phải chưa từng ngủ với nhau.”

Trái tim Lý Hư Bạch đập mạnh, vội vàng nhìn về phía phòng của Vi Trường Sinh, sợ ông nghe thấy.

Thanh Đàn nhẹ giọng nói: “Trong nồi vẫn còn nước nóng, có cần ta tắm giúp chàng không?”

Trái tim Lý Hư Bạch lại đập mạnh, vội nói không cần.

Thanh Đàn có lòng tốt nói: “Ta sợ cơ thể chàng yếu sẽ ngất đi, chàng đừng nghĩ nhiều.”

Không nghĩ nhiều mới lạ.

Chờ hắn về đến phòng thì Thanh Đàn đã tháo búi tóc cởi áo ngoài, tư thái yểu điệu xinh đẹp như ẩn như hiện dưới lớp áo trong thật mỏng, Lý Hư Bạch đột nhiên không biết nhìn đi đâu, lòng dạ rối bời tắt đèn.

Thanh Đàn hỏi: “Chàng có mang theo thuốc mỡ không, ta bôi giúp chàng.”

“Không cần, ban nãy ta bôi rồi.”

“Sau lưng cũng bôi rồi à?”

“Ừm.”

“Ta sờ xem.” Thanh Đàn làm bộ muốn sờ hắn, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào eo hắn, sau lưng Lý Hư Bạch mềm nhũn, suýt nữa rớt khỏi giường, hắn luống cuống tay chân đè tay nàng lại: “Thật đó.”

Thanh Đàn buồn cười, rút tay lại quay lưng đi: “Vậy ta ngủ đây.”

Lý Hư Bạch che lấy lồng ngực vang tiếng thình thịch, hồi lâu mới bình tĩnh lại. Lần trước ngủ cùng giường là vào mùa đông, hai người đều mặc áo mà nằm, hơn nữa còn mặc rất dày, không như bây giờ, hai người đều cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo mỏng bên trong. Khi đụng vào nhau, xuyên qua một lớp vải áo thật mỏng, gần như có thể cảm nhận được đường cong và nhiệt độ cơ thể, đương nhiên đêm nay Lý Hư Bạch căn bản ngủ không ngon.

Thanh Đàn cũng không ngủ được, trong lòng luôn suy nghĩ, để hắn đi đánh cược hay là thuyết phục hắn từ bỏ cấp mười?

Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy tiếng Lý Hư Bạch dậy thật sớm, ở bên ngoài nói mấy câu với Vi Trường Sinh rồi rón rén quay lại, hình như cầm theo cái gì đó, lại nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Hành lý của Thanh Đàn vẫn còn ở nhà trọ, muốn tìm hắn lấy cái lược, đi đến phòng bếp thì phát hiện ra Lý Hư Bạch đang nhét một món quần áo vào trong lò, kinh ngạc nói: “Chàng cũng xa xỉ quá đó, dùng quần áo để nhóm lửa.”

Lý Hư Bạch sợ nàng đoán được đó là chiếc quần lót, cố ý giả vờ bình tĩnh nói: “Vi thúc đi thuê xe rồi.”

Thanh Đàn lo lắng nói: “Cơ thể chàng còn được không?”

Trong lòng Lý Hư Bạch có quỷ, cho rằng nàng nhìn ra được món đồ trong lò, khuôn mặt lập tức đỏ bừng nhìn nàng chằm chằm. Thanh Đàn nhìn sắc mặt và biểu cảm của hắn thì mới biết hắn hiểu lầm rồi.

Nàng buồn cười trêu chọc hắn: “Ta đang hỏi là cơ thể chàng đi đường có được không. Nếu như chàng tưởng ta đang hỏi chuyện đó thì cũng được.”

Khuôn mặt Lý Hư Bạch đỏ bừng lẩm bẩm một câu.

Thanh Đàn trừng mắt “Không được thì chết đi cho xong à? Không nghiêm trọng đến thế chứ.”

Lý Hư Bạch vội nói: “Ta không có nói.”

Thanh Đàn nín cười: “Rõ ràng chàng có nói, ta đã nghe thấy rồi.”

Lý Hư Bạch cuống lên: “Ta nói là, đương nhiên là ta được.”

Thanh Đàn cố ý dò xét hắn bằng ánh mắt sâu xa: “Chàng từng thử à?”

Lý Hư Bạch đầu tiên là ngây ra, sau đó thì cả người đều đỏ lên, bất chấp khó khăn nói một tiếng “Không có”.

Thanh Đàn nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Không có… Vậy chàng khoác lác cái gì.”