Về đến phòng mình, Phá Thiên vẫn ở trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi, tay chân vô lực, thần trí mơ hồ, hầu như mọi thứ đều nửa nhớ nửa quên. Mặc dù biết rõ tu vi bản thân cường đại hơn trước nhưng bên cạnh đó cũng xuất hiện cảm giác không thể hoàn toàn khống chế cỗ lực lượng này theo ý mình. Cầm trên tay cuốn Tịch Linh Thuật, trong đầu hắn lại nhớ đến những điều đại trưởng lão vừa nói. Phạch, tiếng cuốn sách bị quăng về một góc vang lên thanh âm xào xạc. Thở dài một hơi, Phá Thiên không do dự ném thẳng chỗ phần thưởng vừa mới nhận lên giường, sau đó tiện tay vớ lấy bộ y phục sạch sẽ treo trên giá gỗ. Hắn cẩn thận đóng chặt cửa phòng rồi lặng lẽ tiến về hồ nước sau núi.
Bên bờ hồ vắng vẻ không người, văng vẳng đâu đây là tiếng nước chảy róc rách, tiếng dế kêu rong reng, tiếng gió đưa mấy bụi lau già xột xoạt. Cởi bỏ bộ y phục dính đầy mồ hôi và bụi bẩn, hắn thả mình vào dòng nước mát lạnh, chậm rãi tận hưởng cảm giác thư thái đến tột cùng. Ngâm mình từ chiều tối cho đến tận khuya, đêm đó hắn ngủ một giấc quên trời quên đất, cảm giác như đây mới là giấc ngủ ngon nhất trong đời.
Ngày hôm sau, trời vừa hừng đông cái bụng trống rỗng kêu lên ộp oạp hối thúc Phá Thiên bò dậy khỏi giường. Tông môn bao ăn ở một tháng, cái này vốn là ưu đãi không dễ có được. Tuy nhiên đối với các tu sĩ mà nói, một tháng ăn không ở nể cũng không tính là chuyện gì tốt. Đổi lại nếu hắn và Tử Phục tiếp tục duy trì thói quen cũ, vừa làm việc vừa tu luyện Phá Thể cảnh giới, như vậy tiền lương tháng này sẽ không hao hụt đi mà tiến trình tu luyện Phá Thể cảnh giới cũng không vì đó chịu ảnh hưởng xấu.
Phá Thiên biết rõ, tiền bạc đối với hắn bây giờ quả thực rất quan trọng. Dưới thân phận ngoại môn đệ tử, việc tu hành thường đòi hỏi rất nhiều tài nguyên trọng yếu nhưng đa số trong đó mỗi người đều phải bỏ tiền ra mua, tông môn không cho không biếu không ai bao giờ. Nếu không có tiền, tự nhiên là nhận thiệt thòi so với người khác. Huống hồ bây giờ Tử Phục còn mang về nhiều Giáng Ma Thảo như vậy, chỗ phí tổn thuê người chế luyện Tiềm Linh Đan hay tiền mua các nguyên liệu phụ trợ cho việc luyện chế cũng mất một lượng không nhỏ.
Về phần tu hành mà nói, tu vi Phá Thể cảnh giới hay là Ngự Khí cảnh giới của hắn và Tử Phục hiện tại không chênh lệch bao nhiêu, tự nhiên tài nguyên phục dụng hay là phương pháp tu luyện của hai người sẽ không khác biệt nhiều. Tu vi của cả hai đều đang ở tầng bốn, điều này không chỉ nói lên trình độ khí lực hai người đang nằm ở tầng bốn mà căn cơ bản thân xây dựng cũng chỉ đáp ứng được chỗ tu vi này mà thôi. Trong tương lai, muốn bước vào tu vi Ngự Khí tầng năm thì Phá Thể tu vi phải tiến vào tầng năm trước đó. Ngay cả trình độ tinh thuần của linh khí nội thể cũng phải đạt được những điều kiện rất khắt khe mới có khả năng đột phá thuận lợi. Nếu xảy ra tình huống ngược lại, đây là biểu hiện của nền tảng không vững, căn cơ khiếm khuyết, càng lên cao sẽ càng dễ bỏ mình.
Đứng vào vị trí của năm vị trưởng lão suy xét, đáng nhẽ ra những loại kiến thức này chỉ có đệ tử nội môn mới được tiếp cận. Nhưng hiện tại số đệ tử mới nhập môn tu vi ngang ngửa đệ tử nội môn có số lượng không nhỏ, nếu cứ để mặc bọn họ tu luyện theo ý mình, như vậy tương lai khi tiến nhập nội môn thì cái giá phải trả cho những sai lầm của mình trong quá khứ sẽ vô cùng lớn. Mà đối với người tu hành, chậm trễ thời gian chính là cái giá đắt đỏ nhất mà bất kỳ ai cũng không muốn bản thân mình gánh chịu. Đó là còn chưa kể sẽ phát sinh trường hợp bất khả kháng, không thể bù đắp căn cơ thiếu hụt được nữa. Loại lãng phí tiềm năng đệ tử này đối với Ứng Thiên Tông cũng là sự tình khó lòng chấp nhận, bởi vì ít nhất thì trong đây những bậc tiền bối như bọn họ vốn có khả năng cải biến, lại nhắm mắt để cho đám hậu nhân dẫm vào vết xe đổ, đi vào sai lầm của mình. Đây cũng là lý do mà năm vị trưởng lão khổ công suy tính kế sách, cải biến một phần nguyên tắc của tiên tổ để tạo ra loại phù chiếu đặc biệt này. Tất cả chỉ vì không muốn lãng phí chỗ nhân tài trẻ tuổi số lượng đông đảo này mà thôi.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Phá Thiên hít sâu một hơi rồi vùng dậy khỏi giường, hai tay đồng thời thi triển Khống Linh Thuật, y phục và mộc kiếm đang để cách đó không xa tự động rơi vào tay hắn một cách vô cùng nhanh chóng và tiện lợi. Ngay lúc Khống Linh Thuật bị thi triển ra, Phá Thiên lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của cái gọi là khí hải động thiên.
- Ta cảm nhận được rồi, haha, ta cảm nhận được rồi.
Phá Thiên buột miệng hô lên một câu, bỗng vui mừng như điên. Từ lúc rời khỏi Hắc Yêu Động đến giờ hắn chưa động chạm đến khí lực, mọi việc đều có các sư huynh sư tỷ nội môn chiếu cố. Hôm nay lần đầu vận dụng tu vi cá nhân mới ý thức được lực lượng trong thân đã khác hoàn toàn so với trước, nhất thời tâm tư vui sướng khó tả.
Thông thường một khi đặt chân vào cảnh giới luyện khí thì khí hải cũng theo đó hình thành. Chẳng qua ở những cấp độ đầu tiên mà nói, nồng độ linh khí trong thân thể quá mỏng manh, rất khó xác định được sự tồn tại của nó đang ở vị trí nào bên trong thân thể. Lúc này đa phần linh khí ẩn trong huyết dịch bị phân tán bên trong kinh mạch và lục phủ ngũ tạng, số lượng tồn đọng trong khí hải quá nhỏ khiến cho tu sĩ không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của khí hải động thiên. Nhưng khi đột phá Ngự Khí tầng bốn thì khác, linh khí trong thân thể đã đủ lớn mạnh, lúc này phần lớn linh khí không còn nằm trong kinh mạch và lục phũ ngũ tạng nữa mà trực tiếp được cất giữ bên trong khí hải mà người ta thường gọi là Đan Điền huyệt vị. Thực chất Đan Điền huyệt vị là điểm trung tâm của khí hải mà thôi, còn khí hải động thiên thực sự chiếm một khoảng không gian không hề nhỏ bên trong thân thể mỗi người.
Đối với vấn đề vận chuyển linh khí nội thể lẫn tích trữ linh khí trong thân thì trong cuốn Ngưng Khí Tụ Linh Thuật đã giải thích rất rõ ràng. Ban đầu Phá Thiên cũng có hỏi Tử Phục về lý do hắn không cảm ứng được khí hải tồn tại nhưng lúc đó Tử Phục chỉ nói hắn không nên vội vàng, nhất nhất đi từng bước mới tốt nên hắn cũng không ôm đồm. Hôm nay tu vi âm thầm tăng tiến một bước, chỉ một bước không rõ ràng này lại khiến cho hắn dường như trong chốc lát hiểu ra tất cả. Khí lực hắn điều động ở trong khí hải tuôn ra theo cánh tay thực sự vô cùng rõ ràng và chân thật, thậm chí có thể ước lượng mức độ tiêu hao và thời gian duy trì được trong bao lâu. Ngay cả việc bản thân đột phá cảnh giới trong âm thầm đến lúc này Phá Thiên mới có được cái nhìn tổng quan nhất.
Chỉ là với sự kiện đầy tính bất đắc dĩ vừa rồi, Phá Thiên có nhiều phần không rõ ràng. Hắn không hiểu tại sao bản thân có thể đột phá Ngự Khí tầng bốn đơn giản như vậy, đột phá khi nào, đầu đuôi ra sao. Hắn chỉ nhớ mang máng rằng thời điểm trước khi bản thân đột phá thì tu vi đã đạt đến mãn cảnh, chỉ cần một tác động nhỏ cũng đủ khiến hắn phá giai. Sau khi liên hệ với tình hình thực tế, hắn cho rằng có thể do Loạn Đả Cân Kinh phản ứng với ma khí bên trong Hắc Yêu Động nên mới xảy ra tình trạng như vậy. Thực tế hiểu biết của hắn đối với Loạn Đả Cân Kinh không nhiều, trong khi năng lực mà Loạn Đả Cân Kinh mang lại có quá nhiều lần vượt ra khỏi trí tưởng tượng của hắn. Trong trường hợp đó, thúc ép hắn đột phá một cái cảnh giới sớm đã đạt đến viên mãn cũng không xem là thứ gì kỳ lạ cả. Ít nhất thì có thể giải thích được mọi chuyện một cách hợp lý.
Ăn sáng xong, Phá Thiên không vội bắt tay vào công việc mà quay đầu đi tìm Tuyết Liên hỏi chuyện. Lần đó trở về hai người luôn trong trạng thái dở dở ương ương cho nên cũng không nói được gì nhiều. Hôm nay mọi chuyện đã trở lại bình thường, hắn nghĩ bản thân cần phải đi hỏi thăm nàng một chút. Chậm rãi tiến về chân núi Thủy Sơn, Phá Thiên từng bước lần theo con đường mòn được lát đá xanh tiến lên khu vực trung sơn, nơi đó là nơi những nội môn đệ tử và một số đệ tử có thân phận đặc biệt tá túc. Một đường vừa đi vừa hỏi, cuối cùng Phá Thiên cũng tìm được vị trí động phủ mà Tuyết Liên đang ở. Bên trong động phủ, Tuyết Liên đang ngồi thẳng lưng trước tấm gương lớn, a Đào thì đứng phía sau chải tóc cho nàng.
- A Đào, em thấy Tiểu Hành là người thế nào?
A Đào mỉm cười thật tươi, dường như nhìn thấu tâm tư của tiểu thư nhà mình, nhanh nhảu đáp:
- Tiểu Hành ca là người tốt. Bề ngoài nhìn như chất phác đơn thuần nhưng thực ra nội tâm rất sâu sắc. Hình như cũng có chút yêu thích tiểu thư, nhưng em nghĩ thân phận của huynh ấy không phù hợp với người.
- Còn thế tử Hạ quốc thì sao?
A Đào vừa chải tóc, vừa chậm rãi phân tích:
- Chu thế tử bình thời phong khinh vân đạm, trong sư môn rất ít qua lại, thân phận tôn quý, thiên tư bất phàm, nhất định là đối tượng tốt. Nhưng nhìn cách hành xử của con người này, em cho rằng hôn sự của hắn mười phần hết chín phần sẽ vì lợi ích quốc gia. Lấy phải người như vậy nửa đời còn lại sẽ không có hạnh phúc đâu.
- Em năm nay bao nhiêu tuổi, nói chuyện cứ như ông cụ non vậy?
- Chẳng phải nhờ tiểu thư đó sao?
Hai người một tung một hứng, cùng một chỗ cười đùa vui vẻ. Tuyết Liên ngẫm nghĩ một lúc, lại nói:
- Chu Cảnh Nghi đúng là đối tượng tốt. Đời này của ta vẫn chưa có tình cảm với ai, nếu phải lấy một người, như vậy lấy ai cũng giống nhau. Nếu kết quả đều không khác biệt, hy sinh ta đổi lấy tương lai cho Hàn gia cũng tốt. Chỉ là hiểu biết của ta về hắn không nhiều, cũng không dễ dàng tiếp cận hắn cho lắm.
A Đào đứng bên cạnh một mực chăm chú lắng nghe, tuy nhiên trong đầu lại suy diễn ra vô số tình huống, đa phần trong đó đều không tốt đẹp cho lắm.
- Thế tử thì có gì tốt, bản thân chẳng phải cũng không thể làm theo ý mình hay sao? Dù tiểu thư có cùng hắn ta liên hôn thì thế nào, giỏi lắm chỉ làm được thứ phi là cùng. Một đời quân vương tam thê tứ thiếp, hậu cung đấu đá không ngừng, sống trong một cái lồng giam như vậy, thà cả đời làm Hàn gia đại khuê nữ còn tốt hơn ngàn vạn lần ấy chứ.
- A Đào, em không nghe thấy ta nói gì sao?
Tuyết Liên nói xong hồi lâu không thấy a Đào trả lời, buồn bực quát khẽ một câu. A Đào bị tiếng quát làm cho tỉnh lại, lúng túng trả lời:
- Không có, tiểu thư, chỉ là em đang nghĩ nếu Tiểu Hành ca ca có thể trở thành chân truyền đệ tử Ứng Thiên Tông, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Tuyết Liên nghe xong chợt con ngươi trợn tròn, không ngờ tiểu nha hoàn ít tuổi này của mình lại có thể nghĩ đến cả chuyện đó. Mặc dù những lời này nghe có vẻ như đang nằm mơ nói mộng nhưng tâm trạng của nàng cũng vì đó đột nhiên thay đổi. Thoáng bày ra nụ cười hồn nhiên, Tuyết Liên tay nắm lấy mớ tóc đã được chải gọn gàng thẹn thùng nói:
- Chỉ có em là hiểu ta nhất.
Hai người bên trong lời qua tiếng lại giãi bày tâm tư, không hay rằng bên ngoài Phá Thiên đã loáng thoáng nghe được đầu đuôi mọi chuyện, mặt mày đã đỏ bừng thành trái mận chín từ lâu.
- Nàng ấy mà cũng có tình cảm với một hầu nhân như ta sao? Tâm tư nữ nhi đúng là không thể lý giải bằng lẽ thường.
Phá Thiên lúc lắc cái đầu tỏ vẻ khó tin, bất giác nhớ lại năm tháng còn ở Hàn gia phủ. Trước đây hắn là hầu nhân trong phủ nhưng trên thực tế có thể coi cùng với Tuyết Liên là bạn bè đồng trang lứa. Hiện tại dù trên danh nghĩa hai người là sư huynh muội đồng môn nhưng khoảng cách địa vị thực tế không nhỏ chút nào. Nói trong tương lai trở về Hàn gia phụng sự thì còn được, chứ nói trở thành con rể Hàn gia chủ thì thực là chuyện động trời chứ chẳng đùa.
Kinh ngạc nhất là Tuyết Liên còn phát sinh cảm tình với một hầu nhân như hắn, đây là điều quá khó tin. Không phải hắn không muốn như thế, cũng không phải là hắn không thích Tuyết Liên, chẳng qua sự chênh lệch địa vị giữa hai người quá lớn khiến hắn từ khi trong tâm phát sinh một tia tình cảm thì liền bị triệt tiêu ngay. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đũa móc mà chòi mâm son, sự tình kiểu đó hắn đã nghe thế nhân đồn đãi nhiều rồi, mà kết cục của những người ở trong chuyện này hầu như chẳng có cái nào tốt đẹp hết.
- Tốt nhất là ta đừng nên nghĩ đến chuyện này, tránh cho lòng tham lấn át lý trí. Tử Phục huynh nói rồi, sức đến đâu thì xâu đến đó, mơ mộng hão huyền hay đứng núi này trông núi nọ không phải là thứ ta nên làm. Chỉ có tăng lên năng lực bản thân, tăng lên địa vị của bản thân mới là điều quan trọng nhất. Khi bản thân có được thực lực vượt trội so với người khác, tự nhiên những thứ trước đây xem là viển vông sẽ trở nên thực tế và gần gũi ngay trước mắt mà thôi.
Nghe xong câu chuyện dang dở, cũng xác định Tuyết Liên không có chuyện gì, Phá Thiên mới quay bước tiến về vách đá trước đây nơi hai người đã từng nói chuyện, trong đầu hiện lên một đống tâm tư hỗn tạp. Trước đây Tử Phục nói hắn muốn đánh bại Đằng Thiếu Quân so với việc trở thành chân truyền đệ tử không khác bao nhiêu, đó có thể coi là mục đích chân chính để hướng tới. Mà bây giờ nghe Tuyết Liên và a Đào nói ra tâm tư sâu kín, hắn càng có thêm lý do để phấn đấu. Trở thành con rể Hàn gia chủ, không chỉ hắn, ngay cả cha mẹ hắn cũng được thơm lây. Nói gì thì nói, hai người vẫn là người thân nhất của hắn. Dù trong quá khứ hắn vì giận hai người bỏ nhà ra đi thì thời gian dài xa cách cơn giận cũng lắng xuống. Công ơn dưỡng dục thì còn đó, hắn cũng không thể chỉ nhìn bản thân sống sung sướng mặc cho cha mẹ mình sống khổ sở đến chết được. Nếu tương lai hắn được như ý nguyện, mang bọn họ đến Huyền Long thành, giúp bọn họ mở một cửa hàng vừa làm ăn buôn bán vừa an hưởng tuổi già có lẽ là cách làm ổn thoả nhất.