Thực tế thì tu sĩ chính đạo hấp thu thiên địa chính khí để tu luyện cũng chỉ vỏn vẹn là loại linh khí phổ biến nhất trong khoảng không vực này, gọi là thiên huyền chi khí mà thôi. Bất quá thiên địa chính khí cũng không chỉ có mỗi thiên huyền chi khí mà còn có nhiều loại linh khí khác như thuần dương chi khí, huyền âm chi khí, tiên thiên chi khí, hậu thiên chi khí, lâu đời nhất còn có hồng hoang chi khí hay khai sơ chi khí, ở trong tinh hà thiên ngoại nhiều nhất là địa nguyên chi khí, vô cực chi khí, vân vân và vũ vũ. Có một số điển tịch còn phân chia linh khí theo bản chất tu hành như tiên khí, phật khí, thần khí, long khí, yêu khí, thánh nhân đạo khí... Một số khác phân theo niên đại tồn tại như hồng hoang chi khí, nguyên sơ chi khí, thái cổ chi khí, viễn cổ chi khí, thượng cổ chi khí, mà đương thời được gọi là khai minh chi khí, còn hậu thời chẳng biết vì sao lại bị áp cho danh hiệu vong thiên chi khí... Trong giới tu hành đương thời mà nói, tu sĩ chính đạo có thể hấp thu các loại chính khí ngoại trừ thiên huyền chi khí ra để bồi dưỡng tu vi cũng không có mấy người, như vậy thì ma tu cũng không ngoại lệ.
Nghĩ đến đó, Mặc Nghiên lại chuyển dời tâm tư lên yếu tố thể chất của Phá Thiên. Còn nhớ lúc mới nhập môn, đệ tử khảo sát thể chất của Phá Thiên có ghi chú lại lý do cho phép Phá Thiên tiến nhập ngoại môn là vì thể chất đặc dị. Mặc Nghiên không biết liệu có phải vì Phá Thiên sở hữu loại thể chất nghịch thiên này cho nên mới có thể tiêu hóa đồng thời hai loại chính tà linh khí mà không xảy ra vấn đề gì hay không. Nhưng đem so sánh với biểu hiện của Phá Thiên lúc này thì quả nhiên khả năng này không phải không thể xảy ra.
Bất quá nghĩ tới nghĩ lui, Mặc Nghiên vẫn không cách nào tự thuyết phục mình tin tưởng vào giả thiết này. Đừng nói tất cả chỉ là giả thiết, ngay cả khi Phá Thiên thực bị một cỗ tạo hóa từ thiên ngoại rơi vào đầu thì thế nào? Chẳng lẽ chỉ bằng một chút tạo hoá đó liền trong chớp mắt có thể từ một phàm nhân biến thành một vị cổ thần khai thiên lập địa hay sao? Đây khác nào đang nói chuyện tầm phào lừa gạt trẻ con ba tuổi? Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, Mặc Nghiên lập tức bỏ qua lập luận này, bởi vì hắn biết Phá Thiên là con người, hơn nữa còn là một con người hết sức bình phàm. Với thể chất của nhân tộc mà nói, căn bản không thể nào nắm giữ những loại năng lực nghịch thiên như vậy được.
- Có khi nào hắn đồng thời tu luyện cả hai loại công pháp luyện khí của chính đạo và ma đạo hay không?
Tâm tư xoay chuyển một vòng, Mặc Nghiên liền đưa ra nghi vấn tiếp theo, cũng triển khai tư duy xoay quanh quan điểm này. Nếu không phải nhờ vào thể chất phi thường, cũng không phải thông qua một loại ma pháp cường đại để làm được việc này, như thế rất có khả năng Phá Thiên đang tu luyện hai đạo chính tà cùng một lúc. Lập luận này đáng tin cậy hơn nhiều lập luận trước đó, bởi vì nó lý giải được nguyên nhân tại sao tu vi Phá Thiên tăng nhanh như vậy mà không bị mất kiểm soát. Nếu hắn tu luyện một bộ pháp môn có năng lực nghịch thiên như thế, tu vi căn bản không cần đến sáu tháng mới đạt tầng bốn Ngự Khí mà có khi nội trong một tháng là vọt thẳng qua rồi.
Còn một vấn đề khác cũng sẽ được giải thích thông suốt, đó là làm cách nào Phá Thiên có thể bình an vô sự trước âm mưu lớn kia của Đằng Thiếu Quân và Trần Bá Giang, thậm chí còn dành được ưu thế trước mặt hai người bọn họ. Xét theo nồng độ linh khí và lệ khí xuất hiện trong không gian vừa rồi, giả sử Phá Thiên là một tu sĩ ma tộc thì bằng tốc độ hấp thu ma khí kia tu vi ước chừng cũng đã tương đương với một tu sĩ chính đạo đạt Ngự Khí tầng bốn. Hơn nữa nếu Phá Thiên song tu hai loại công pháp, tu vi tự nhiên không thể lý giải theo lẽ thường được. Đây giống như là tập hợp thực lực của hai người nhét vào trong một người, lấy thực lực của hai người như Phá Thiên đem đánh một Đằng Thiếu Quân hay Trần Bá Giang mà thắng thì cũng không có gì là lạ. Đó là chưa kể công pháp ma đạo còn nhiều loại năng lực kỳ quái khó mà tưởng tượng nổi, dành được ưu thế trước những tu sĩ chính đạo thiếu kinh nghiệm chiến đấu với ma tộc không mấy khó khăn.
Nhưng mới nghĩ chưa được bao lâu thì Mặc Nghiên lại bắt đầu hoài nghi về giả thuyết này của mình. Giả sử Phá Thiên nhận được hai loại pháp môn luyện khí phẩm chất cực cao của chính đạo và ma đạo đi, sau đó dùng nó để hấp thụ chính khí và tà khí tu luyện. Thế thì hắn làm cách nào dung hợp hai loại linh khí có tính chất trái ngược nhau này? Cần phải biết chính tà thế bất lưỡng lập, dưới một trời chung khó cùng tồn tại. Linh khí cũng không khác biệt, linh khí có tính chất khác nhau khi cùng hấp thu sẽ khiến phản phệ tăng lên cực lớn. Phá Thiên là một người chỉ mới bước vào giới tu hành không được bao lâu làm sao có được năng lực lớn như vậy, huống chi bên cạnh không có bất kỳ cao nhân nào sát sao chỉ điểm.
Thực lòng mà nói một người tu luyện theo cách chính tà song hành không phải không được, chỉ là độ khó sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần. Chưa biết khi tu luyện thành công kết quả nhận được có lớn tương ứng hay không, nhưng nếu tu luyện thất bại thì hậu quả là vô cùng thảm trọng. Cho nên thế gian sẽ không có ai ngu ngốc đến nỗi liều mạng đi thử cách làm đó dù chỉ một lần. Nếu như vừa rồi Phá Thiên tiến hành tu luyện lần lượt từng đạo pháp môn một thì còn dễ hiểu, bởi vì cách làm này tránh sự va chạm giữa hai loại linh khí, cũng giảm đi sự xung đột không cần thiết. Không chỉ thế, cách làm đó đơn giản hơn mà khó bại lộ hơn do có thể kiểm soát mức độ tập trung tinh thuần khí và lệ khí về một hướng. Mặc Nghiên tin chắc rằng Phá Thiên không ngốc đến nỗi không nhìn ra điểm này. Nhưng thực tế hắn không lựa chọn cách làm đó, phải chăng bên trong còn có ẩn tình gì khác?
Đương nhiên cách lý giải mà Mặc Nghiên vừa đưa ra cũng chỉ là biện pháp tạm thời để giảm đi độ khó và tính nguy hiểm thôi, chứ không thể nói về sau không xảy ra nguy hại gì. Bởi vì chính khí và tà khí khi ở chung trong một thân thể làm sao có thể bình bình ổn ổn nằm đó. Ngày sau khi tu hành các loại pháp môn khó hơn, yêu cầu đối với phẩm chất linh khí cao hơn thì vấn đề này sẽ càng lộ ra rõ ràng, sự đối chọi giữa hai loại lực lượng trong thân thể theo tu vi tăng trưởng mà gây ra hậu quả càng lớn. Đến lúc đó kết cục thế nào không cần nói cũng rõ. Hướng đi này trước mắt nhìn như thông thuận nhưng về lâu về dài thì việc tẩu hỏa nhập ma là không cách nào tránh khỏi, thậm chí mất mạng trước khi kịp tẩu hỏa nhập ma nữa.
Hướng theo chiều tư duy này suy xét, khi so sánh với lập luận ban đầu Phá Thiên trời sinh có năng lực cắn nuốt chính tà chi khí để tu luyện thì mức độ khó tin cũng không chênh lệch bao nhiêu, cho nên khả năng xảy ra cũng là rất thấp. Thần thức của Mặc Nghiên xoay vòng vòng, cả buổi vẫn không biết giải thích sự tình thế nào cho phải. Loại chuyện này dường như đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của hắn, dù hắn có vắt óc cũng nghĩ không ra. Nhận thấy số lượng tà khí khắp sơn môn bị kéo tới đây số lượng ngày một lớn hơn, trong lòng Mặc Nghiên bỗng có cảm giác nao nao bất an, có một chút bất lực, một chút thất vọng.
Chợt vi vu mấy tiếng, cơn gió ngoài trời bỗng chốc đổi chiều kéo theo vài chiếc lá vàng từ trên cành cao rụng xuống. Bên trong căn phòng, Phá Thiên sau khi kết thúc thời gian tu luyện Ngưng Khí Tụ Linh Thuật cũng bắt đầu vận chuyển Tịch Linh Thuật tẩy luyện linh khí. Theo pháp môn vận chuyển, một phần ma khí trong thức hải và lệ khí trong kinh mạch chưa bị Ma Hoàng hấp thụ hết liền bị ép ra ngoài, khiến cho nồng độ lệ khí trong không gian xung quanh vừa mới giảm xuống không bao lâu lại tăng lên lần nữa.
- Đây lại là chuyện gì?
Mặc Nghiên trợn to mắt mà nhìn, tinh thần vốn đã căng như dây đàn giống như dây cung sắp đứt đến nơi, một chút nao nao đùng đùng biến thành mù mịt. Cứ ngỡ bản thân vừa vén màn một bí mật to lớn của Phá Thiên, còn đang suy nghĩ ngày mai nên tiến hành tra xét thế nào thì bỗng nhiên mọi chuyện lại tiến triển thành một cục diện hoàn toàn mới chưa từng thấy. Lúc này Mặc Nghiên cũng rõ ràng nhận thức được nồng độ lệ khí trong không gian vừa mới giảm xuống không lâu lại đang tăng lên, chỉ có điều xu hướng dịch chuyển không phải từ ngoài vào trong mà là từ trong ra ngoài.
Thần thức của Mặc Nghiên lần nữa quét ra, lúc này sự chú ý của Mặc Nghiên tập trung hoàn toàn trên thân Phá Thiên. Nơi đó có từng luồng hắc khí mỏng manh đang thoát ra, trông chẳng khác nào Phá Thiên đang tẩy luyện linh khí nội thể cả. Thế nhưng khi kết hợp cả hai sự việc vừa diễn ra cùng một chỗ thì lại xuất hiện sự bất hợp lý vô cùng to lớn.
Nếu trước đó Mặc Nghiên còn bán tín bán nghi về lập luập Phá Thiên thực hiện chính tà song tu thì bây giờ hắn liền khẳng định lập luận kia sai hoàn toàn. Nếu là chính tà song tu, không có khả năng Phá Thiên sẽ bài trừ ma khí đi. Bởi vì ma khí là gốc rễ của ma công, là nền móng của ma đạo. Nếu từ bỏ ma khí thì căn bản không thể thôi diễn một loại ma pháp nào xuất ra uy lực của nó. Cũng không khác bản thân hắn từ bỏ thiên huyền chi khí đi thì sẽ trở thành phàm nhân chân đất. Mà lúc này Phá Thiên lại tiến hành bài trừ ma khí đi, điều này minh chứng hắn không hề tu luyện ma công như lời Đằng Thiếu Quân nói. Nếu như vậy, khả năng lớn nhất đã không còn là Phá Thiên tu luyện ma công hay song song tu luyện hai loại pháp môn đạo ma nữa mà là hắn đang tu luyện một loại công pháp nào đó cực kỳ huyền bí và cao thâm. Nguyên lý bên trong loại pháp môn này không phải là thứ mà tu sĩ bình thường có thể thấu hiểu được, rất có thể là một loại truyền thừa đã tuyệt tích từ rất lâu rồi.
Nếu thực như thế, phương hướng để tìm kiếm lời giải sẽ không còn nằm ở chính đạo hay ma đạo nữa mà phải chuyển thành một loại tu sĩ khác gọi là tán tu. Loại tu sĩ này không môn không phái, không phải phàm nhân gặp cơ duyên kỳ ngộ có được năng lực hơn người thì cũng là nhân vật bất mãn tự ý rời bỏ tông môn hay gia tộc lưu lạc bốn phương, thường xuyên lui tới trong dân gian nhưng ít khi qua lại với giới tu hành. Tập tính sống của những người này yêu thích tự do, lấy giang sơn bốn bể làm nhà, đối với chuyện thế tục không hứng thú cũng không ruồng rẫy, sau cùng mới không có nơi chốn tu hành cố định như vậy. Có thể Phá Thiên vì một nguyên nhân nào đó nhận được truyền thừa của những người này, còn được chỉ điểm đến Ứng Thiên Tông tu hành, mượn Ứng Thiên Tông làm bàn đạp để cung cấp tư nguyên và nền tảng ban đầu, điều này không khó lý giải.
Ngẫm nghĩ một lúc, trong đầu Mặc Nghiên chợt lóe lên một đoạn cổ sử giai thoại nói về các dị nhân xuất thế trong lịch sử nhân tộc đã tồn tại rất lâu về trước. Trong đó có đoạn nói khi phàm giới vừa bước vào kỷ nguyên khai minh, thế gian tồn tại một số kỳ nhân dị sĩ tư chất nghịch thiên, bởi vì muốn chứng minh đại đạo mà bản thân theo đuổi không sai liền tập hợp lại với nhau, dụng tâm sáng tạo ra một bộ pháp môn cực kỳ cao thâm, có thể hấp thu mọi loại linh khí để chuyển hóa thành loại linh khí mình muốn, biến chúng thành tu vi của bản thân mà không để lại bất kỳ hậu họa nào về sau. Chỉ là do những người này không môn không phái, quá trình lựa chọn đệ tử vô cùng khắt khe, kẻ thù lại nhiều, cuối cùng truyền thừa thất lạc lúc nào không biết.
Khi đem so sánh với tình huống trước mắt, Mặc Nghiên như bừng tỉnh đại ngộ, càng lúc càng nhìn chăm chú vào Phá Thiên hơn. Không nghi ngờ gì nữa, đây là cách giải thích duy nhất cũng hợp lý nhất cho sự tình lần này. Tu vi Phá Thiên tăng nhanh là do số lượng linh khí hấp thu cao mà không kén chọn chủng loại. Còn việc bài trừ ma khí ra ngoài có khả năng là do Phá Thiên chưa hoàn toàn nắm bắt tinh yếu trong bộ pháp môn kia, không cách nào chuyển hóa ma khí thành tinh thuần khí cho nên mới phải đào thải nó trở ra. Nói cũng đúng, ma khí vốn là loại linh khí chí âm chí tà của thế gian, những loại tà khí khác không cách nào so sánh được. Với cơ sở của Phá Thiên hiện nay mà có thể hấp thu chuyển hóa yêu khí và âm khí xem chừng đã không tệ rồi. Muốn có thể chuyển hóa nốt ma khí e rằng cần thêm thời gian vài năm hoặc chục năm nữa mới được.
Mặc Nghiên liên hệ vô số kết quả xảy ra, cũng xác định được những yếu tố bản thân cần kiểm tra làm rõ. Dù sao thì hết thảy những điều này đều là suy đoán của hắn, nếu không có bằng chứng cụ thể thì khó mà kết luận được. Cũng may để chứng minh chỗ suy đoán này đúng hay sai cũng không khó lắm, cách làm đơn giản nhất là ngày mai trực tiếp tìm Phá Thiên tra xét thử một lượt là xong. Nếu Phá Thiên tu luyện ma công thì trong khí hải động thiên sẽ có ma khí, căn bản không thể giấu được. Mà nếu hắn bị chú nguyền rủa hoặc gieo xuống ma trùng thì tâm tính sẽ thay đổi rất rõ ràng, ý thức mất đi sự tinh tường vốn có. Còn nếu hết thảy đều bình thường thì khả năng duy nhất chỉ có thể là Phá Thiên đang tu luyện một loại pháp môn luyện khí uy lực cường đại hơn gấp ngàn vạn lần Ngưng Khí Tụ Linh Thuật mà Ứng Thiên Tông ban cho. Như vậy tiến cảnh tu vi tăng nhanh như gió kia là chuyện rất bình thường nếu không muốn nói là hơi chậm.
- Cũng tốt, nếu hắn có được cơ duyên lớn như vậy, Ứng Thiên Tông nuôi dưỡng một nhân tài bậc này tự nhiên có một tương lai sáng lạng không thể nghi ngờ. Giả như không phải, phế đi tu vi, trục xuất tông môn cũng không tính là gây ra phản ứng quá lớn từ những đệ tử khác. Cứ quyết định như vậy đi.
Nửa canh giờ sau, bên trong căn phòng Phá Thiên đã kết thúc việc tẩy luyện linh khí. Vèo một tiếng, một đạo chỉ phong từ ngón tay hắn búng ra thổi tắt ngọn nến lập lòe, trả lại cho căn phòng một màn đen tĩnh mịch. Vừa ngả lưng xuống dường, hơi thở đều đều của Phá Thiên nói cho Mặc Nghiên biết bản thân hắn đã chìm vào giấc ngủ sâu sau một ngày dài mệt mỏi.