Trong thư phòng, cương thi Diêm Xuyên nhắm mắt trầm tư, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay vịn của ghế.
Lúc đầu, Hồng Quân ẩn náu không cho thiên hạ biết. Lần này tại Bắc Ngoại Châu, hắn lại bỗng nhiên cao giọng xuất hiện?
Tiếp theo, trợ giúp Vũ Chiếu đột phá!
Tiếp theo, trợ giúp Thông Thiên đột phá!
Lại giúp ta!
- Tất cả, đều giống như Hồng Quân đang cố ý bàn giao hậu sự!
Cương thi Diêm Xuyên nhíu mày suy tư.
- Hồng Quân nhìn thấy tương lai của mình? Nhưng, cũng không đúng. Nếu là như vậy, lúc trước vì sao phải ẩn náu kín như vậy?
- Tất cả những con gium trong thiên hạ đã chết hết. Hồng Quân chết, con giun tuyệt diệt. Điều đó đã chứng tỏ rõ rằng cho thiên hạ thấy, Hồng Quân hắn đã hoàn toàn chết rồi!
Cương thi Diêm Xuyên suy tư.
- Nhưng cảnh tượng như vậy, đại thế giới đã từng có một lần. Huống hồ lần này có chút khác thường! Hồng Quân là người kiêu ngạo như vậy, nếu thật sự biết đại nạn của mình sắp tới, sẽ bàn giao hậu sự sao? Không, nếu như đổi lại là ta, ta cũng không biết!
Trong lòng cương thi Diêm Xuyên thầm nghĩ.
- Ta như nhìn thấy tương lai của mình. Đại nạn sắp tới, ta sẽ không ăn năn hối hận. Ta sẽ dựa vào mạng của mình vật lộn với trời. Ta sẽ không làm vậy. Hẳn Hồng Quân cũng sẽ không làm vậy mới phải. Nhưng hắn lại làm như vậy. Hơn nữa còn tự tìm đường chết?
- Còn nữa, câu nói cuối cùng kia của phân thân Hồng Quân, mặc dù nói rất khẽ, nhưng dù sao cũng là bên trên biển máu của ta. Ta sao có thể không nghe thấy. Bách Hoàng trí tuệ, phát ra ý nguyện vĩ đại sáng tạo thần thông thống trị kỷ thứ hai. Không biết kết quả thế nào. Ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng! Không cho ngươi thất vọng? Ngươi rất chờ mong sao? Nếu chờ mong, đó chính là muốn sẽ có một ngày có thể nhìn thấy, nhìn thấy?
- Ta biết, con giun bất diệt. Hồng Quân không chết. Hiện nay các con giun trong thiên hạ đã bị diệt hết. Nhưng còn có một chỗ, Tử Tiêu Cung của ngươi. Chỗ đó không có người nào hiểu rõ.
- Hồng Quân, ngươi vội vã chết như vậy là muốn giấu diếm được Nó sao?
Trong lòng Diêm Xuyên không ngừng suy nghĩ.
Thiên địa rên rỉ.
Dương gian Tây Ngoại Châu, Thiên Đình Đại Chu, trước Thái Cực Điện.
Vũ Chiếu tay cầm một quả cầu nhỏ màu vàng kim, nhìn lên vô số mưa máu trên không trung.
- Thiên Đế, Hồng Quân chết rồi sao?
Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở phía sau, cung kính nói.
Thần sắc Vũ Chiếu phức tạp nhìn bầu trời một chút, lại nhìn quả cầu nhỏ kim sắc trong lòng bàn tay. Quả cầu nhỏ này liên thông với Tử Tiêu Cung, cũng chính là vị trí địa cầu mà Diêm Xuyên vẫn tìm kiếm.
Nhìn quả cầu nhỏ kim sắc trong lòng bàn tay, Vũ Chiếu xoay tay cẩn thận thu vào.
- Các con giun trong thiên hạ đều chết hết sao?
Vũ Chiếu trầm giọng nói.
- Vâng, các nơi truyền tin tức đến, khắp nơi đều là thi thể của giun.
Thượng Quan Uyển Nhi cẩn thận nói.
- Nếu giun trong thiên hạ chết hết, vậy lão sư cũng thật sự đã chết. Đại điện trước kia của lão sư kia, không nên động tới. Ngươi đi làm một linh vị, ta muốn thờ cúng cho người!
Vũ Chiếu trầm giọng nói.
- Vâng!
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu một cái, nhưng trong lòng cảm thấy không hiểu.
Quan hệ giữa Thiên Đế với lão sư không tốt sao? Làm một linh vị, điều này vốn là một phần trong những việc mà một đệ tử nên làm, tại sao lại giao cho người ngoài?
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi cực kỳ nhu thuận, cái gì cũng không có hỏi. Nàng dựa theo yêu cầu của Vũ Chiếu, nhanh chóng đặt mua.
Cương vực Thông Thiên!
Hồng Quân chết đi, vô số con giun tử vong, vô số long mạch khí bên trong thân thể nhanh chóng tràn ra.
Vô số long mạch khí chảy phần lớn về khắp nơi trong thiên hạ. Nhưng có một phần nhỏ rơi vào cương vực Thông Thiên đã sụp đổ
Cương vực Thông Thiên vốn đổ nát, sau khi cỗ long khí rơi xuống, nhanh chóng sinh trưởng. Những vết nứt trước kia cũng nhanh chóng được bù đắp.
Ầm ầm ầm!
Địa hỏa rất nhanh không còn tiếp tục dâng trào.
Trong lúc đại địa nhanh chóng hồi phục, đồng thời trên cơ sở ban đầu, nguyên khí thiên địa cũng trở nên nồng đậm hơn rất nhiều.
Không bao lâu, cương vực Thông Thiên lại hồi phục sức sống.
Thông Thiên quỳ gối trước thi thể của Hồng Quân, trong mắt đầy bi thương phẫn nỗ.
Xung quanh, mấy ngàn Tổ tiên, và một đám thánh nhân, lúc này tâm tình cũng cực kỳ nặng nề.
Sau trận chiến ngày hôm nay, mọi người mới hiểu được mình nhỏ bé.
Nhỏ bé đến mức, cho dù là một đám thánh nhân cũng phát hiện lực lượng khiến bọn họ kiêu ngạo trước là nực cười tới mức nào.
Thánh nhân? Thiên hạ vô địch sao?
Đối mặt với một trong vạn phân thân của Hồng Quân, bọn họ còn không đối phó được. Nếu thực sự ở trước mặt Hồng Quân, khác nào mặc cho hắn xâu xé?
Hít sâu một cái, tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề.
Trong đó có cả thánh nhân Tả Xuân Thu.
Nhìn nơi thi thể của Hồng Quân tan đi, hắn lại nhìn bầu trời một chút, cuối cùng nhìn về phía Diêm Xuyên đứng cách đó không xa.
- Thực lực. Doãn Hận Thiên không chết, lực lượng của ta sẽ rất khó tăng lên. Muốn đứng vững trong thiên hạ hiện nay, nhất định phải khiến Doãn Hận Thiên chết! Chỉ có hắn chết, ta mới có thể kế thừa được càng nhiều lực lượng trong tộc hơn!
Tả Xuân Thu nhỏ giọng tự nói với mình.
Tả Xuân Thu nhìn Diêm Xuyên đầy kiên quyết.
Một phía khác, lại có một người khác đang nhìn chằm chằm vào Tả Xuân Thu. Đó chính là Hóa Tôn Thiên. Hóa Tôn Thiên nhìn chằm chằm vào Tả Xuân Thu.
- Tả Xuân Thu!
Hóa Tôn Thiên nhịn một hồi, rốt cuộc nhịn không được, quát to một tiếng.
- Ách?
Mọi người nhìn lại.
Tả Xuân Thu cũng mờ mịt nhìn về phía Hóa Tôn Thiên.
- Là ngươi. Tả Xuân Thu, hóa ra là ngươi!
Trong giọng nói Hóa Tôn Thiên mang theo một sự thù hận nói.
- Hóa Tôn Thiên, ngươi nói cái gì?
Tả Xuân Thu trầm giọng nói.
- Vừa nãy thời điểm phân thân Hồng Quân đối địch với ngươi, ta đã nhìn thấy được, ta đã nhìn thấy được, tay ngươi đánh ra Thanh Vụ Chưởng. Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên!
Hóa Tôn Thiên lạnh lùng nói.
Vô số người xung quanh lộ vẻ mờ mịt không hiểu. Thanh Vụ Chưởng?
- Ngày xưa, Liên Thần vào thiên địa ta, lúc đó là Thanh Vụ Chân Nhân đã giới thiệu hắn cho ta biết. Những năm qua ta vẫn khổ sở truy tìm Thanh Vụ Chân Nhân. Hóa ra, khói Thanh Vụ Chân Nhân chính là ngươi. Ngươi chính là Thanh Vụ Chân Nhân. Là ngươi cấu kết với Liên Thần, là ngươi!
Hóa Tôn Thiên phẫn nộ rống lên.
- Hóa Tôn Thiên, ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Thế nhân đều biết ngươi cấu kết Liên Thần, ngươi lại còn muốn đổ lên trên đầu ta sao?
Tả Xuân Thu lạnh lùng nói.
- Hừ, ta bị ngươi lừa. Hóa ra tất cả đều là âm mưu của ngươi. Thiên địa tổn hao nhiều như vậy đều do một tay ngươi thúc đẩy. Liên Thần? Năm xưa ta giao hữu không nhiều, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ta không thể nào biết được Liên Thần. Ngươi lợi dụng ta, phá hỏng thiên địa, còn lợi dụng ta khiến Doãn gia gánh tội danh bị bêu xấu trăm vạn năm. Tả Xuân Thu, ngươi giấu thật sâu. Ngươi là kẻ phản bội của tất cả mọi người trong thiên địa!