Điệp Hậu nhanh chóng theo cảm giác bay về một hướng.
- Meo, Diêm Xuyên, một hoàng đế đứng ở cửa Sở Giang Điện, thân hình kia nhìn cảm thấy rất quen mắt!
Miêu Miêu cổ quái nói.
- Ta cảm giác, hình như rất quen thuộc!
hạc nhi cổ quái nói.
Đâu chỉ là quen thuộc. Nhạc nhi và Miêu Miêu không thấy rõ, nhưng Diêm Xuyên và Hoàng lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Hoàng tỏ ra cổ quái nhìn nam tử đứng ở cửa Sở Giang Điện, lại nhìn Diêm Xuyên.
- Là thú Nhất Mô Nhất Dạng? Mô phỏng theo chính ngươi?
Hoàng nghi ngờ hỏi.
Diêm Xuyên nhìn nam tử có thân hình giống mình như đúc phía xa, sắc mặt dần dần trở nên khó coi hơn.
- Không phải ta!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Không phải ngươi?
Hoàng bất ngờ nói.
- Đây là Lam thân thể đời thứ nhất của ta ta đã soán mạng diễn sinh! Đây là ta khi đó, Lam!
Sắc mặt Diêm Xuyên biến đổi.
- Lam?
Mọi người cảm thấy ngỡ ngàng không hiểu.
Phía xa, Lam chậm rãi bay tới. Sắc mặt lạnh lùng trang nghiêm. Hắn bay lên trời cao, quan sát nhóm người Diêm Xuyên.
- Hư thực chuyển hóa. Đại đạo Minh Hà chính là hư thực chuyển hóa. Bách Hoàng đã từng nói với ta. Hắn chuyển hóa đời thứ nhất của ta? Thời điểm ta và Minh Hà đối chiến, là tu vi thập nhị trọng thiên, thân thể thú hệ kim. Là ta tu vi thập nhị trọng thiên?
Sắc mặt Diêm Xuyên biến đổi.
- Thập nhị trọng thiên?
Chân mày Hoàng nhíu lại.
Diêm Xuyên nhìn Hoàng:
- Hoàng, nàng không nên thiếu cảnh giác. Ta biết nàng đã đạt được tu vi thập nhất trọng thiên. Tại thời điểm thập trọng thiên, nàng đã có thể một đao giết chết mười tám con rối Đao Ma. Nhưng nàng không phải là đối thủ của ta!
- Ồ?
Hoàng có chút không tin nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lại tỏ ra ngưng trọng đến cực điểm.
Vèo!
Đột nhiên một trận gió lớn thổi qua.
Trước mặt mọi người, lại xuất hiện một người. Đó chính là Điệp Hậu.
- Meo, đại hồ điệp!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
Điệp Hậu:...!
Điệp Hậu nhìn về phía Lam đang đứng cách đó không xa.
- Diêm Xuyên? Đây là thập điện đại trận sao chép ngươi sao? Khí thế không tồi! Đ
iệp Hậu cười nói.
Điệp Hậu chế nhạo, nhưng Diêm Xuyên lại không có tâm tình để cười.
Bởi vì chỉ có Diêm Xuyên hiểu rõ Lam trước mắt có thực lực khủng bố tới mức nào!
Lam uốn éo đầu, nhìn mọi người, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Chỉ thấy Lam bỗng nhiên đưa tay phải ra.
Ầm!
Trường đao trong tay Nhạc nhi đột nhiên nổ làm từng mảnh.
Không chỉ riêng trường đao trong tay Nhạc nhi, xung quanh gần như tất cả kim loại đều nổ làm từng mảnh. Ngoại trừ trường đao của Hoàng ra, tất cả những cái khác đều hóa thành từng mảnh bay vút lên trời, điên cuồng xoay tròn lao tới bao vây đám ngườia Diêm Xuyên, Hoàng, Điệp Hậu, Nhạc nhi.
- Hừ!
Trường đao trong tay Hoàng đột nhiên chém xuống một cái.
Ầm!
Rất nhiều mảnh vỡ nổ nát. Hư không nổ tung vô số.
Đôi cánh cực lớn của Điệp Hậu đột nhiên vỗ một cái. Xung quanh có vô số từng mảnh vơ tan đi trong nháy mắt.
- Bão táp kim loại?
Thần sắc Điệp Hậu thoáng động.
- Điệp Hậu, người cũng nên cẩn thận. Đây là ta đời thứ nhất, tu vi thập nhị trọng thiên!
Diêm Xuyên đúng lúc mở miệng nói.
- Thập nhị trọng thiên? Ngươi đời thứ nhất? Cũng tốt. Ta muốn xem thử ngươi đời thứ nhất rốt cuộc có gì khác biệt!
Điệp Hậu cười nói. Tiếp đó, tay Điệp Hậu tung ra một sợi tơ.
Vèo!
Trong nháy mắt sợi tơ hóa thành hai cái, bốn cái, tám cái,... ngàn cái từ bốn phương tám hướng lao tới bao vây Lam ở giữa.
Ầm!
Hàng ngàn hàng vạn kim loại nhanh chóng hướng tới cắt những sợi tơ kia.
- Tơ của ta cũng không phải là sợi tơ bình thường!
Điệp Hậu đắc ý nói.
Ầm!
Trong bão táp kim loại, các sợi tơ bị đứt đoạn một nửa. Nhưng nửa còn lại, trong nháy mắt đã bao vây Lam.
Vù!
Điệp Hậu lập tức xuất hiện ở trước mặt Lam.
- Diệt!
Điệp Hậu hét lớn, trong tay ầm ầm đánh xuống một chưởng.
Một chưởng cường đại hư mang theo vô số ánh sáng rực rỡ bắn thẳng tới thân thể của Lam.
- Thập tam trọng thiên?
Hoàng nhíu mày nhìn Điệp Hậu phía xa.
Ầm!
Một chưởng mang tính hủy diệt đánh vào giữa ngực của Lam.
Ầm!
Ngực của Lam ầm ầm sụp lún xuống. Nửa phần thân thể biến hình tới cực hạn, vô cùng thê thảm.
Điệp Hậu lộ vẻ đắc ý.
- Cái gì mà thập nhị trọng thiên. Hóa ra cũng chẳng có gì cả!
Điệp Hậu khinh thường nói.
Chỉ trong nháy mắt này, tay trái của Lam bỗng nhiên thoáng động. Một chưởng đập vào trên người Điệp Hậu.
Ầm!
- A!
Điệp Hậu bị một chưởng đập mạnh bay ra ngoài, ầm ầm va nát một ngọn núi lớn mới có thể ngừng lại.
Từ trong một đống đất đá đổ nát, Điệp Hậu bò ra, khóe miệng trào ra một vệt máu tươi, lộ vẻ không tin.
Phía xa, Lam dùng tay xé bỏ những sợi tơ trên người.
Nửa phần bị biến dạng của Lam bỗng nhiên hóa thành chất lỏng phát ra ánh sáng trắng sau đó dần dần hồi phục.
- Kim loại trạng thái lỏng?
Phía xa Điệp Hậu kinh ngạc nói.
Chỉ trong thời gian một lần hít thở, thương thế nửa người bên phải của Lam liền hồi phục hoàn toàn, căn bản giống như chưa từng bị thương.
- Thú hệ kim, thân thể kim loại?
Sắc mặt Điệp Hậu khó coi nói.
Lam cười lạnh, nhìn về phía Điệp Hậu:
- Thập tam trọng thiên? Chỉ có vậy thôi sao!
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Điệp Hậu biến đổi.
Lam nhìn phía dưới:
- Chủ thượng có lệnh, các ngươi đều phải chết!
- Meo! Diêm Xuyên, hắn muốn giết chết chúng ta?
Miêu Miêu cau mày nói.
- Hắn là do đại đạo Minh Hà tạo ra, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diêm Tự Tại!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ta đến đây!
Hoàng trầm giọng nói.
- Hoàng!
Diêm Xuyên bỗng nhiên gọi lại.
Hoàng quay đầu nhìn lại.
- Nàng như vậy khẳng định không phải là đối thủ của hắn. Hắn còn không phát lực, nàng nhất định phải biến thân. Bằng không hắn sẽ giết nàng chỉ trong chớp mắt!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Cái gì?
Hoàng có chút không tin kinh ngạc nói.
- Tin tưởng ta!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Hoàng nhìn Diêm Xuyên, khẽ nhíu mày!
- Ta sẽ cẩn thận!
Hoàng trầm giọng nói. Rõ ràng nàng quá tự tin đối với chính mình.
Dù sao, trên đường trưởng thành của Hoàng gần như là khải hoàn ca. Từ trước đến nay nàng vẫn chưa từng chịu thiệt trong tay. Lúc này, mặc dù nàng có một phần tình cảm yêu thương đối với Diêm Xuyên, nhưng đối với đao của mình nàng lại càng tin tưởng hơn.
Thời điểm thập trọng thiên, Hoàng có thể chiến đấu ác liệt với thập nhị trọng thiên. Bây giờ, tu vi của nàng lại đột phá, dĩ nhiên đạt được thập nhất trọng thiên. Hiện tại cho dù thực lực của Lam mạnh hơn, cũng chỉ là thập nhị trọng thiên mà thôi.
Trong mắt Hoàng bắn ra một ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Diêm Xuyên thấy không khuyên được nàng, nói:
-Vậy nàng phải toàn lực ứng phó!
- Biết rồi!
Hoàng gật đầu một cái.
Một sát ý xông thẳng về phía Lam.
Lam đứng ở trên không, cười lạnh.
- Chém!
Hoàng trừng mắt một cái, hung hãn chém một đao về phía Lam.
Một đao kia, Hoàng không có chút nương tay. Một đạo đao cương khổng lồ dường như chiếu sáng toàn thiên địa xuất hiện chém phá hư không, giống như từ trên trời giáng xuống.
Một thế không thể chặn hung mãnh lao về phía Lam.
Cách đó không xa, Điệp Hậu kinh ngạc nhìn một đao kia của Hoàng. Mặc dù Điệp Hậu có tu vi thập tam trọng thiên, nhưng lúc này cũng tránh khỏi cảm thấy kinh dị.