Trong nháy mắt Hoàng bị va chạm đập vào phía trên người Diêm Xuyên.
Sóng từ lực xuyên thủng thân thể Hoàng, lực lượng giảm bớt hơn nửa. Cho dù lực lượng giảm bớt hơn nửa, nhưng khi đập vào thân thể Diêm Xuyên, cũng khiến da thịt Diêm Xuyên nổ tung.
Diêm Xuyên và Hoàng bị đánh bay ra ngoài. Sắc mặt Diêm Xuyên biến đổi, trong tay đột nhiên bóp mạnh một cái.
Ầm!
Tinh thể màu xanh lam bị bóp nát. Phía xa, bàn tay còn muốn phản kích của Lam lập tức hoàn toàn hóa thành một bãi kim loại trạng thái lỏng, không còn khả năng hồi phục.
Rốt cuộc Lam đã chết.
Diêm Xuyên nhẫn nhịn cơn đau ôm lấy Hoàng. Vẻ mặt hắn rất khó coi. Chỉ vì một chút bất cẩn, thiếu chút nữa Hoàng đã bị mình giết chết.
- Hoàng!
Vẻ mặt Diêm Xuyên lo lắng nhìn về phía Hoàng.
Lúc này trên ngực Hoàng đã bị xuyên thủng. Nàng ho ra máu. Hoàng chậm rãi đứng lên, nhanh chóng dùng pháp lực niêm phong vết thương lại.
- Ta không sao!
Hoàng khổ sở nói.
- Không, đó là sóng từ lực xuyên thủng thân thể của nàng, khẳng định tổn thương tới nội phủ của nàng. Để ta kiểm tra giúp nàng!
Diêm Xuyên lo lắng nói.
Hoàng lại gạt phắt bàn tay của Diêm Xuyên đang muốn tra xét ra. Nàng nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên trịnh trọng nói:
- Ta muốn nhờ ngươi một chuyện!
- Nàng nói đi!
Diêm Xuyên không chút do dự nói.
Thân hình Hoàng chậm rãi biến thành hình người. Lỗ thủng trên ngực nàng tuy rằng đã dùng pháp lực niêm phong lại, nhưng máu tươi vẫn tràn ra.
Nhạc nhi, Điệp Hậu, Miêu Miêu đều tiến lại gần.
- Hoàng, nàng thế nào?
vẻ mặt Nhạc nhi lo lắng nói.
Hoàng nhìn Nhạc nhi, lại nhìn Diêm Xuyên, sắc mặt kiên định nói:
- Tất cả tình cảm của ta sẽ chuyển cho Nhạc nhi. Tiếp theo, ta sẽ biến thành một người càng ngày càng lãnh huyết, càng ngày càng lý trí. Ta lo lắng sẽ có một ngày ta ăn Nhạc nhi!
- Cái gì?
Nhạc nhi nhất thời biến sắc.
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.
Đúng vậy, thực lực của Hoàng càng ngày càng mạnh. Điểm yếu duy nhất của nàng chính là Nhạc nhi. Một khi Hoàng hoàn toàn vô tình, Hoàng rất có khả năng sẽ phong ấn Nhạc nhi. Ăn? Đó cũng là một loại luyện hóa. Chỉ cần Nhạc nhi không chết, người lý trí nhất định sẽ thu xếp cho điểm yếu của mình ở một chỗ an toàn nhất.
- Nnàng sẽ không làm vậy!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Ai có thể nói chính xác được. Cho nên, ta cầu xin ngươi một chuyện!
Hoàng trịnh trọng nói.
- Ta bảo hộ Nhạc nhi?
Diêm Xuyên hỏi.
- Không, ta muốn để nàng làm thê tử của ngươi. Cho dù là thê tử trên danh nghĩa!
Hoàng nhìn chằm chằm Diêm Xuyên kiên định nói.
- Cái gì?
Mọi người nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Hoàng.
Thê tử? Tại sao Hoàng lại đưa ra yêu cầu như thế?
Điệp Hậu hoàn toàn không thể hiểu được tình cảnh trước mắt. Một nữ nhân bảo nam nhân mình thích đi cưới một nữ nhân khác? Đương nhiên, Điệp Hậu còn không biết Một nữ nhân khác này chính là bản thể của nàng. Nhưng Điệp Hậu nhìn tình huống trước mắt, cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Miêu Miêu mở to mắt. Nhạc nhi cũng kinh ngạc nhìn về phía Hoàng.
Diêm Xuyên nhíu mày nhìn Hoàng:
- Tại sao?
- Bởi vì trên đời này, ta chỉ tin tưởng ngươi!
Hoàng cắn cắn môi nói.
Ta chỉ tin tưởng ngươi?
Diêm Xuyên nhìn Hoàng, nhất thời cảm xúc ngổn ngang.
Hoàng quay đầu nhìn về phía Nhạc nhi nói:
- Nhạc nhi, nàng có nhớ vừa nãy nàng đã đáp ứng ta không? Làm hoàng hậu Đại Trăn! Nàng có thể làm được không?
Nhạc nhi có chút bối rối. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Hoàng, còn cả hai vết máu trên người Hoàng, trong lúc nhất thời, mắt nàng ửng đỏ.
- Ừm!
Nhạc nhi không biết làm sao, liền gật đầu.
Hoàng lại nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên!
Hoàng nhìn về phía Diêm Xuyên vẻ chờ đợi.
Diêm Xuyên cũng nhìn chằm chằm vào Hoàng. Trong đầu hắn vẫn còn vang vọng câu nói kia của Hoàng Bởi vì trên đời này, ta chỉ tin tưởng ngươi!
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Chẳng hiểu sao ánh mắt Hoàng bỗng nhiên lóe lên một tia chua xót, tiếp đó là một tia cay đắng.
Trong ánh mắt của Điệp Hậu và Miêu Miêu đầy vẻ quỷ dị.
Nhạc nhi còn có chút nhăn nhó, nhưng chung quy không phản kháng, mặc cho Hoàng hành động.
Ầm!
Đúng vào lúc này, xung quanh phát ra một tiếng động rất lớn.
Thập điện đại trận chậm rãi thu hồi.
Hoàng vụ đầy trời chậm rãi tan biến. Tại cửa Sở Giang Điện, Diêm Tự Tại lại xuất hiện. Băng Thần đứng ở phía sau hắn.
- Ha ha ha ha, cháu gái Hoàng, làm không tồi. Tuy rằng thập điện đại trận còn chưa bị phá, nhưng dưới bàn tay của Lam vẫn không chết. Rất tốt, không có mai một uy danh của Quân Nhất Mộng!
Diêm Tự Tại cười nói.
Diêm Tự Tại vừa xuất hiện, sắc mặt các nữ nhân nhất thời trầm xuống.
Hoàng cũng tỏ ra cực kỳ ngưng trọng. Diêm Tự Tại tạo ra một Lam, đã để nhóm người của mình trọng thương gần hết. Vậy Diêm Tự Tại còn mạnh tới mức nào? Hôm nay, các nàng còn có thể báo thù cho phụ thân không?
- Diêm Tự Tại, ngươi đã nói, chỉ cần chúng ta không chết, ngươi sẽ nói cho ta biết tại sao, tại sao ngươi phải giết chết phụ thân ta!
Hoàng trợn trừng mắt thù hận nói.
- Chết? Ha ha ha ha, ai nói cho Quân Nhất Mộng đã chết?
Diêm Tự Tại cười nói.
- Cái gì?
Hoàng, Nhạc nhi nhất thời cả kinh kêu lên.
- Tuy nhiên, so với chết cũng không kém là mấy!
Diêm Tự Tại bỗng nhiên nhíu mày.
- Có ý gì? Rốt cuộc phụ thân ta thế nào? Phụ thân ta còn sống sao?
Hoàng kinh ngạc nói.
- Sống? Hắn còn sống, sao có thể không tới tìm các ngươi?
Diêm Tự Tại lắc đầu một cái.
- Vậy phụ thân ta thế nào?
Hoàng cau mày nói.
- Quân Nhất Mộng, ban đầu ở phong ấn giới kia tìm được phương thức vũ hóa. Là ta giúp hắn hoàn thành nghi thức cuối cùng. Phụ thân ngươi vũ hóa rồi!
Diêm Tự Tại nói.
- Vũ hóa? Phụ thân ta chuyển thế sống lại?
Nhạc nhi kinh ngạc nói.
Diêm Tự Tại lắc đầu một cái.
- Vũ hóa không phải sống lại. Đó là một loại biến thể của tử vong. Quân Nhất Mộng vũ hóa, hoặc là nói, hắn đi theo mẫu thân ngươi!
Diêm Tự Tại trầm giọng nói.
- Theo mẫu thân ta? Mẫu thân ta là ai? Mẫu thân ta cũng vũ hóa sao?
Hoàng lộ vẻ khẩn trương nhìn về phía Diêm Tự Tại.
- Mẫu thân ngươi? Phụ thân ngươi còn không nói, sao ta có thể nói ra được? Tuy nhiên, hai người bọn họ thật sự đều vũ hóa. Muốn sống lại, cơ hội quá mơ hồ!
Diêm Tự Tại lắc đầu nói.
- Phụ thân ta có thể sống lại? Cả mẫu thân ta cũng có thể sống lại sao? Làm thế nào?
Hoàng vội vàng nói.
- Làm sao? Hiện tại cháu gái không muốn báo thù nữa sao?
Diêm Tự Tại cười nhìn về phía Hoàng.
Sắc mặt Hoàng biến đổi một hồi, cuối cùng cảm thấy cay đắng. Báo thù? Từ Lam có thể thấy được, bây giờ mình muốn báo thù chính là mơ mộng hão huyền. Diêm Tự Tại muốn giết mình, cũng không phải là việc khó. Hắn không thể nào lừa gạt mình về chuyện này được.
- Diêm thúc!
Hoàng cung kính thi lễ nói.
Phía xa, Diêm Tự Tại gật đầu một cái, nhận phần thi lễ này.
- Ta và Quân Nhất Mộng, chung quy có một chút giao tình. Còn nữa, sau này ta sẽ hồi phục lại tên thật. Ta tên là Minh Hà!
Diêm Tự Tại nói.
- Vâng, Minh Hà thúc, vẫn xin thúc báo cho, làm sao mới có thể khiến cha mẹ ta sống lại!