- Khổng Hoàng Thiên chỉ to mồm phét lác thôi! Hừ! Hai vị, chúng ta cùng đi tới Nam Ngoại Châu, mượn cơ hội đó báo thù đi!
Sa Hoàng trầm giọng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, ánh mắt Sa Hoàng nhìn về phía hai người đầy kiên quyết.
- Được!
Quyết và Yêu Thiên Thương gật đầu một cái.
Hàm Dương Thành.
Diêm Xuyên nghe được Khổng Hoàng Thiên tuyên bố như vậy, sắc mặt thoáng trầm xuống.
Trong mắt Điệp Hậu, Miêu Miêu đầy vẻ lo lắng.
- Sắp tới rồi!
Mặt Miêu Miêu lộ vẻ khổ sở nói.
- Phụ thân nhất định sẽ thắng!
Sắc mặt Điệp Hậu cũng rất khó coi nói.
Diêm Xuyên trầm mặc một hồi nói:
- Lã Bất Vi, truyền tin cho Nhạc nhi, bảo nàng từ bỏ địa vị thánh nhân!
- Ồ?
Trong mắt Lã Bất Vi sáng ngời, nhanh chóng phản ứng lại:
- Vâng!
Lã Bất Vi mới vừa đi, bên ngoài Hàm Dương đột nhiên có ba đạo khí tức mạnh mẽ vọt tới.
Ầm!
Ba cỗ khí tức xông thẳng tới Hàm Dương. Trận pháp Hàm Dương bỗng nhiên mở ra.
Nhóm người Diêm Xuyên nhìn tới, thấy phía nam Hàm Dương, lúc này có ba cường giả đang đứng. Mỗi người đều phát ra khí thế lớn lao.
Lã Bất Vi mới vừa lui đi đã quay trở về. Rất nhiều thần tử Đại Trăn cũng nhanh chóng tới bên cạnh Diêm Xuyên.
- Ha ha ha ha, Hàm Dương Thành?
Một người cầm đầu cười to nói.
Một nam tử đầu trâu khí thế lớn lao đi theo phía sau hai cường giả yêu thú. Chỉ khí tức này đã khiến ánh mắt rất nhiều tướng sĩ Hàm Dương nhất thời ngưng trọng.
- Khí tức Tổ tiên thập nhất trọng thiên?
Vương Tiễn trầm giọng nói.
- Không, người dẫn đầu kia là Tổ tiên thập nhị trọng thiên!
Bạch Khởi trầm giọng nói.
- Người phương nào tới?
Diêm Xuyên trầm giọng kêu lên.
- Meo, ta biết!
Miêu Miêu bỗng nhiên kêu lên.
- Ồ?
Diêm Xuyên nhìn về phía Miêu Miêu.
Miêu Miêu lại hưng phấn bay đến trước mặt.
- Đại Ngưu Quái, Trư Lão Tam, Hầu Nhi Tinh, các ngươi đã trở lại sao?
Miêu Miêu bỗng nhiên hài lòng nói.
Miêu Miêu vừa gọi, Diêm Xuyên liền hiểu rõ, đây là bạn không phải là kẻ địch. Hắn nhẹ nhàng vung tay lên. Từ Phúc đứng cách đó không xa nhanh chóng thu hồi trận pháp.
Bên ngoài, ba đại cường giả chợt thấy Miêu Miêu.
Vèo!
Ba người nhanh chóng bay tới.
- Bái kiến Thương Thiên!
Ba người cười cung kính nói.
- Không nhận ra ta sao?
Điệp Hậu kêu lên.
Trên mặt ba người nhất thời cứng đờ, có chút sợ hãi nhìn Điệp Hậu:
- Kính chào Nhị cô nương!
- Tại sao các ngươi trở về được?
Miêu Miêu nhất thời hiếu kỳ nói.
- Thiên số mở ra cửa lớn. Tất cả một trăm người chúng ta đã trở lại!
Người đầu trâu dẫn đầu nói.
- Trăm người? Tất cả? Đại Ngưu Quái, ngươi nói vậy là có ý gì?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Chỉ còn lại trăm người chúng ta thôi!
Đại Ngưu Quái dẫn đầu khổ sở nói.
- Meo, những người khác...
Miêu Miêu nhất thời trầm mặc lại.
Đại Ngưu Quái cay đắng gật đầu một cái.
- Những năm này, các ngươi đã khổ cực rồi!
Miêu Miêu khe khẽ thở dài nói.
- Không, dù sao chúng ta vẫn còn sống. Lần này trở về, những người khác có người trở về, có người trở thành thánh nhân, có người quyết định thoái ẩn một thời gian. Mấy người chúng ta đến đây nương nhờ ngài, ngài xem!
Đại Ngưu Quái dẫn theo một chút sùng kính nói.
- Vậy thì không thể tốt hơn. Một khi đã như vậy, các ngươi đều ở lại Đại Trăn đi!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
- Đại Trăn?
Thần sắc ba người thoáng động, nhìn về phía Diêm Xuyên đang đứng bên cạnh.
Vèo!
Miêu Miêu nhảy lên bả vai Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên, trước đây bọn họ đều là tiểu đệ của ta, bằng hữu tốt nhất của ta. Sau này bọn họ đến Đại Trăn kiếm cơm ăn. Ngươi nhất định phải phong cho bọn họ chức quan lớn!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
Nhìn Miêu Miêu, Diêm Xuyên thoáng cười khổ một hồi, định nói gì Miêu Miêu lại nói trước.
- Đúng rồi. Đại Ngưu Quái, Trư Lão Tam, Hầu Nhi Tinh, bọn họ có thể sử dụng đến mấy mệnh cách kia!
Miêu Miêu giật mình nói.
- Ồ? Đều là thuỷ tổ huyết mạch?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.
- Đúng vậy!
Miêu Miêu gật đầu một cái.
Diêm Xuyên nhìn ba người:
- Ba vị, tuy rằng đây là lần đầu tiên ta gặp gỡ các vị, đối với các vị không hiểu rõ cho lắm, nhưng ta tin tưởng Miêu Miêu. Ba vị lượng thứ, vào Đại Trăn làm quốc thú chí tôn. Ba vị thấy thế nào?
Ba người nhìn Diêm Xuyên, trong ánh mắt đều có một tia hiếu kỳ.
- Ngươi là Doanh ở đại thế giới?
Đại Ngưu Quái cau mày nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên nghi hoặc nhìn về phía ba người.
- Thiên Ngoại Thiên, ta nghe một người bạn đại thế giới nhắc qua về ngươi!
Đại Ngưu Quái trịnh trọng nói.
Dương gian, Đông Ngoại Châu, tại một hoang mạc trong cương vực Chân Long!
Ba người Diêm Xuyên, Miêu Miêu, Điệp Hậu đến đây!
Ầm!
Biển máu được triển khai!
- Điệp Hậu, lần này lại phải làm phiền các ngươi một lần nữa!
Diêm Xuyên đứng ở bên trên biển máu nói.
- Thần thông này của ngươi cũng thật là quỷ dị!
Điệp Hậu cổ quái nói.
- Meo, Diêm Xuyên, không phải ngươi là muốn tìm người thập tứ trọng thiên sao? Một mình ta là đủ rồi!
Miêu Miêu kêu lên.
Diêm Xuyên cười khổ nói:
- Một mình ngươi không được!
- Tại sao?
Miêu Miêu cau mày nói.
- Bởi vì các ngươi Tổ tiên thập tứ trọng thiên, chung quy có chút yếu!
Diêm Xuyên không hề che giấu.
- Yếu?
Lông mày Điệp Hậu cau lại.
- Có thể các ngươi sẽ mất hứng. Nhưng ta vẫn muốn nói, tuy rằng các ngươi có tu vi thập tứ trọng thiên, nhưng về phương diện thực lực, so với tự mình tu luyện có hơi yếu hơn một chút. Tu vi thập tứ trọng thiên của các ngươi là nhờ có Sào trợ giúp!
Diêm Xuyên giải thích.
Hai nữ tử nhíu mày, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Chứng minh tốt nhất chính là không lâu trước đây khi bọn họ ở bên trong Thập điện đại trận, Diêm Xuyên đời thứ nhất, Lam mới là Tổ tiên thập nhị trọng thiên, nhưng có thể áp chế Điệp Hậu với tu vi thập tam trọng thiên!
- Tuy nhiên, có hai người các ngươi, đã gần đủ rồi! Ban đầu ta vôn không muốn tìm các ngươi. Nhưng lần này không thể không thỉnh các ngươi hỗ trợ, Giúp ta trùng kích tu vi thập trọng thiên!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Meo! Yên tâm!
Miêu Miêu nhất thời lên tiếng trả lời.
- Quái thai!
Điệp Hậu đảo con mắt nói.
Điệp Hậu, Miêu Miêu bay lên trên không, nhìn một vùng biển máu mênh mông phía dưới.
- Diêm Xuyên, chúng ta ra tay!
Miêu Miêu kêu lên.
Ầm!
...
Sau ba ngày, Diêm Xuyên, Miêu Miêu, Điệp Hậu lại trở lại Hàm Dương.
- Diêm Xuyên, ngươi đã đạt tới thập trọng thiên. Thực lực đã mạnh hơn. Lúc nào chúng ta mới đi Nam Ngoại Châu?
Miêu Miêu hỏi.
Điệp Hậu cũng nhìn Diêm Xuyên.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Điệp Hậu cũng hiểu được tầm quan trọng khi có Diêm Xuyên đi cùng. Ít nhất hắn với Miêu Miêu và mình có thể cùng chung mối thù.
Diêm Xuyên trầm mặc một hồi, đứng ở cửa Triều Thiên Điện, mắt nhìn về phía nam.
Miêu Miêu nhảy lên bả vai Diêm Xuyên.
- Nhìn cái gì vậy?
Miêu Miêu không hiểu nói.
- Lần này Nam Ngoại Châu chiến đấu một trận, ta không dự định đi tới đó!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- Cái gì? Tại sao?
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
Điệp Hậu cũng kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên:
- Đại chiến như vậy, ngươi lại không đi sao?
Diêm Xuyên lắc đầu khẳng định nói:
- Không đi, không chỉ ta không đi, các ngươi cũng đừng đi!