- Như vậy, chính là thế giới Đại Ác xâm lấn ranh giới của ta?
Tướng Thần Đại Đế trầm giọng nói.
Liên Thần đối diện không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Tướng Thần.
Tướng Thần nhìn không trung một chút:
- Giới chủ thế giới Đại Ác? Như thế tốt lắm. Tuy nhiên, Nam Ngoại Châu này là cương vực của trẫm. Mau cút ra khỏi cương vực của trẫm. Còn nữa...!
- Còn gì nữa?
Ánh mắt Liên Thần lạnh như băng nói.
- Muốn đoạt một châu của trẫm, vậy phải chuẩn bị tinh thần sẽ mất đi một châu. Thế giới Đại Ác sẽ dung hợp với cõi âm Nam Ngoại Châu này. Cõi âm Nam Ngoại Châu kia, xem như ngươi cắt đất bồi thường, đó cũng là ranh giới của trẫm!
Tướng Thần Đại Đế bá đạo nói.
- Lớn mật!
Một thuộc hạ tám cánh tay đứng phía sau Liên Thần nhất thời nổi giận nói.
Tướng Thần vừa xuất thế, đã nghĩ thò tay đến thế giới Đại Ác sao? Hắn làm vậy không phải quá tùy tiện chứ?
- Sao?
Tướng Thần đột nhiên trừng mắt một cái.
Ầm!
Tám cánh tay của thuộc hạ tám cánh tay kia ầm ầm nổ tung ra. Nếu không phải Liên Thần phát hiện bỗng nhiên vung ra một đạo hoa sen bao quanh hắn, sợ là ác ma tám cánh tay kia đã nổ nát tại chỗ.
- Hừ không biết lớn nhỏ!
Tướng Thần lạnh lùng nói.
Nói xong, Tướng Thần lại nhìn về phía Liên Thần. Hình như hành động tổn thương thuộc hạ của Liên Thần vừa nãy cũng không phải do mình gây ra.
- Liên Thần, trẫm nói, ngươi đã nghe rõ chưa?
Tướng Thần lạnh lùng nói.
- Nếu như bản tôn không muốn thì sao?
Liên Thần lạnh lùng nói.
- Không muốn? Không ai có thể nói không ở trước mặt trẫm cả.
Tướng Thần lạnh lùng nói.
Ầm!
Tướng Thần, Liên Thần gần như đồng thời dâng trào ra một cỗ ý chí cường đại.
Hai cỗ ý chí ầm ầm va chạm. Trong nháy mắt hư không nổ nát vô số. Đám cường giả xung quanh lập tức bị một uy thế hung mãnh cực lớn ép bay ngược ra.
Ầm!
Hai đại cường giả tuyệt thế chiến đấu, ầm ầm bay vút lên trời.
Tốc độ của hai người bọn họ nhanh chóng, kinh thế hãi tục. Chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bắn thẳng lên trên tinh không. Đồng thời tốc độ không thay đổi, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Phía dưới chỉ còn lưu lại một đám thuộc hạ của hai phe.
Đại Tần Thành..
- Đại Đế, Tướng Thần và Liên Thần biến mất! Hán vệ đang ở xung quanh chờ đợi tin tức và đang tìm kiếm.
Lưu Cương lập tức bẩm báo tin tức đến từ Nam Ngoại Châu.
Cương thi Diêm Xuyên căn bản không cần bẩm báo. Bởi vì cương thi Diêm Xuyên đã nhìn thấy rất rõ ràng.
- Không cần tìm nữa. Bọn họ đã đi tới vô cực!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- A?
Đám thần tử đứng xung quanh nhất thời biến sắc.
- Thập thất trọng thiên chiến đấu, quá mức cường đại. Hai người bọn họ đã chuyển chiến trường vào trong vô cực!
Cương thi Diêm Xuyên lại nói.
- Vô cực? Trong vô cực không phải là nơi sinh linh không thể tồn tại sao?
- Bọn họ chỉ đang chiến đấu thôi!
Cương thi Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
Trong lúc nhất thời, các thần tử xung quanh cương thi Diêm Xuyên đều cảm thấy chấn động.
Đến trong vô cực để chiến đấu, đã tiến ra ngoài bốn giới, đã rời khỏi thiên địa? Thế này không phải quá khoa trương sao? Nếu là trước kia, cho dù có nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng hiện tại chuyện này lại thực sự xảy ra.
Liên Thần VS Tướng Thần!
...
Cõi âm, cuộc đại chiến giữa Liên Thần và Tướng Thần diễn ra. Trong lúc đó tại dương gian, Hoàn Đông Nam Châu.
Ầm!
Băng Phượng Vương nhất thời đánh bay một đám thuộc hạ của Hoàng Kim Đại Đế.
- Ha ha ha, chỉ bằng các ngươi cũng muốn cản đường của ta sao?
Băng Phượng Vương vô cùng tự tin nói.
Một đám thuộc hạ Hoàng Kim Đại Đế, mặc dù sau khi cướp đoạt tinh lực đã đạt tới thập nhị trọng thiên. Nhưng thiên hạ này biến hóa quá nhanh, cường hùng cùng lúc nổi lên. Thập nhị trọng thiên đối mặt với cường giả đỉnh cấp trong thiên hạ đã không đáng chú ý nữa.
Băng Phượng Vương độc chiến tám phương, cường thế trùng thiên.
- Minh!
Đột nhiên, một tiếng kêu dài từ phía sau Băng Phượng Vương vang lên. Lại có một con phượng hoàng đen cực lớn từ phía sau múa ra mười hai đạo luân hồi. Lúc này, phượng hoàng đen với vẻ mặt kiêu ngạo dán mắt nhìn vào Băng Phượng Vương.
- Minh Phượng tôn sư?
Băng Phượng Vương giật mình.
Bỗng nhiên, Băng Phượng Vương hình như có cảm giác. Hắn đột nhiên xoay đầu lại. Nửa bầu trời đã bị Khổng Tước linh xanh biếc che kín. Một hư ảnh của Khổng Tước màu xanh cực lớn, đang nhìn chằm chằm về phía Băng Phượng Vương.
Phía trước hư ảnh Khổng Tước có một tên nam tử đang đứng. Đó chính là Diêm Xuyên với một mái tóc xanh.
Diêm Xuyên chỉ đạp một tế đàn Đại Đế, dùng thần thông của Khổng Tước nhìn chằm chằm về phía Băng Phượng Vương.
Một cỗ ý chí chiến đấu xông thẳng về phía Băng Phượng Vương.
- Là ngươi, Diêm Xuyên?
Băng Phượng Vương đột nhiên trừng mắt một cái.
- Băng Phượng Vương, thập ngũ trọng thiên hậu kỳ? Trẫm cho phép ngươi chiến đấu một trận!
Diêm Xuyên gầm thét nói.
- Minh!
Cách đó không xa Mặc Vũ Hề kêu lên một tiếng.
- Vũ Hề, ngăn cản bọn đạo chích xung quanh. Trẫm muốn một mình đối kháng với Băng Phượng Vương!
Trong mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một tia ngưng trọng nói.
Ý chí chiến đấu của Khổng Tước đã leo lên tới đỉnh cao của ý chí!
Diêm Xuyên thừa kế ý chí của Khổng Hoàng Thiên, đối với việc làm sao đột phá tất nhiên đã có sự tâm đắc của riêng mình. Diêm Xuyên cần đối thủ, một đối thủ cường đại.
- Chỉ bằng vào ngươi sao?
Băng Phượng Vương lộ ra một tia khinh thường.
Diêm Xuyên đưa tay, lại lấy ra Ngọc Đế Kiếm. Một kiếm vung ra. Nhất thời một đạo hắc quang xông thẳng về phía Băng Phượng Vương Trùng.
Tóc xanh tung bay trong gió, mặt nhân thân Diêm Xuyên lộ vẻ trịnh trọng. Ngọc Đế Kiếm trong tay nhân thân Diêm Xuyên vung lên, một tia kiếm quang bắn ra, xông thẳng về phía Băng Phượng Vương.
Diêm Xuyên không sử dụng thần thông biển máu, không sử dụng vũ trụ trong lòng bàn tay, không sử dụng đạo chi thủ, chỉ có Ngọc Đế Kiếm và Khổng Tước linh.
Dưới tác dụng của nghiệp vị Đại Đế, lực lượng của Diêm Xuyên đạt tới thập ngũ trọng thiên đặt biệt hung mãnh.
Băng Phượng Vương lại là thực lực thập ngũ trọng thiên đỉnh phong. Khi đạt đến trình độ như Băng Phượng Vương, tất nhiên không hạng người bình thường. Một thanh trường kiếm trong suốt chém về phía Ngọc Đế Kiếm.
Một bên Khổng Tước linh che kín hư không, một phía khác tuyết lại bay đầy trời.
Ầm!
Hai kiếm va chạm vào nhau.
Dưới lực lượng cường đại, Diêm Xuyên bị va chạm, thân hình thoáng lùi lại phía sau.
Dù sao, tế đàn Đại Đế đã đẩy thực lực của Diêm Xuyên tới thập ngũ trọng thiên. Về phương diện lực lượng tất nhiên Diêm Xuyên không sánh bằng Băng Phượng Vương với thập ngũ trọng thiên đỉnh phong.
Nhưng Diêm Xuyên lại càng đánh càng mạnh.
Ầm! Ầm! Ầm!.........
Hai đại cường giả ở Hoàn Đông Nam Châu nhanh chóng va chạm.
Chiến, chiến, chiến!
Ý chí của Khổng Hoàng Thiên mài giũa bản thân trong chiến đấu, leo lên đỉnh phong ở trong chiến đấu. Tất cả trở ngại đều bị biến thành bàn đạp tiến lên. Địch càng mạnh, ta càng mạnh!
Ầm!
Dựa vào ý chí còn lưu lại của Khổng Hoàng Thiên, Diêm Xuyên toàn lực ra tay.
Ầm!
Xung quanh thiên hạ Hoàn Đông Nam Châu, những tiếng nổ vang không ngừng nổi lên.
Tiếng động ầm ầm đã kinh động tới vô số cường giả trong thiên hạ, đặc biệt là Hoàn Đông Nam Châu.