- Nếu như ngươi muốn nói chuyện với Hồng Anh, sau ba ngày còn có nhiều thời gian. Ba ngày này chúng ta còn có chuyện khác phải làm!
Tử Tử nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Mộng Tam Sinh dẫn theo Mộng Hồng Anh rời khỏi Hàm Dương Thành.
Diêm Xuyên nhìn theo bóng lưng của Mộng Tam Sinh, dáng vẻ có chút trầm tư.
- Meo!
Miêu Miêu bỗng nhiên nhảy lại đây.
- Diêm Xuyên? Không phải các ngươi lại muốn ra ngoài sao? Ta đi cùng các ngươi có được không?
Miêu Miêu nhất thời hưng phấn kêu lên.
Ầm!
Nhất thời, Điệp Hậu cũng đột nhiên bay tới.
- Không được, lần này không thể đi!
Điệp Hậu đột nhiên kêu lên.
- Tại sao?
Miêu Miêu nhất thời nghi ngờ nói.
Diêm Xuyên cũng hiếu kì nhìn về phía Điệp Hậu.
- Chẳng biết tại sao, ta bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm!
Điệp Hậu mở miệng nói.
- Meo, cũng không phải là ngươi đi, ngươi cảm giác nguy hiểm cái gì?
Miêu Miêu không hiểu nói.
Điệp Hậu nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Vừa nãy ta và tỷ tỷ ở tại cõi âm, nhưng bỗng nhiên trong lòng chợt cảm thấy kinh hoàng. Tỷ tỷ nói nàng cũng cảm ứng được điều gì đó, muốn lập tức nhìn thấy ngươi. Tỷ tỷ tới trước, ta ở trên đường vẫn cảm thấy sợ hết cả hồn. Ta có một loại cảm giác uy hiếp lớn sắp giáng xuống!
Điệp Hậu giải thích.
- Meo, cảm ứng cái gì chứ? Ta không có!
Miêu Miêu nhất thời lắc đầu một cái.
- Miêu Miêu?
Diêm Xuyên nhíu mày nhìn Miêu Miêu.
Vẻ mặt Miêu Miêu ủy khuất nói:
- Được rồi, là có một chút. Nhưng không khoa trương như Tiểu Điệp nói đâu!
- Ngày xưa, tỷ tỷ là nữ thần may mắn. Ta là nữ thần xui xẻo, ta cực kỳ mẫn cảm đối với vận rủi. Ta sẽ không cảm giác sai đâu. Đặc biệt là sau khi phụ thân ta chết đi, hắn truyền thừa lại cho chúng ta, cảm giác của chúng ta càng ngày càng linh mẫn!
Điệp Hậu nói.
- Meo, con nhóc lừa đảo. Ngươi nói cẩn thận được không. Mỗi lần muốn nói cho Diêm Xuyên biết, ngươi đều nói nhiều chuyện, không thể tiết lộ. Hiện tại chính ngươi lại tiết lộ!
Vẻ mặt Miêu Miêu nhất thời bực bội nhìn về phía Điệp Hậu.
Trên mặt Điệp Hậu cứng đờ:
- Ta... ta nói lỡ miệng!
Miêu Miêu:......!
Diêm Xuyên cổ quái nhìn hai nàng.
- Được rồi, nói thì đã nói, coi như lộ hết là xong. Diêm Xuyên ngươi còn nhớ không? Thời điểm phụ thân ta còn sống, đã từng dùng một bộ phận khu vực Thiên số nâng cao tu vi của ta và muội muội?
Miêu Miêu nói.
- Sao?
- Lúc đó, phụ thân ta còn truyền một vài thứ cho tỷ muội chúng ta. Chỉ có điều, phụ thân ta nói không phải vạn bất đắc dĩ không cần nói ra. Phụ thân ta còn nói hai người tỷ muội chúng ta sau này còn gặp phải tạo hóa lớn!
Miêu Miêu nói.
- Tỷ, phụ thân không cho nói những điều này!
Điệp Hậu lo lắng kêu lên.
- Nhưng ngươi cũng đã nói. Ta tin tưởng Diêm Xuyên!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
- Vừa nãy là ta không tốt. Nhưng ta cũng không có nói tới trọng điểm!
Điệp Hậu kêu lên.
- Quên đi. Miêu Miêu, nếu như Sào không cho ngươi nói, tất nhiên có dụng ý. Chờ sau này, nếu như ta gặp phải phương diện khó khăn nào đó mà ngươi biết, tới lúc đó ngươi nói sau cũng được!
Diêm Xuyên thông cảm lắc đầu một cái.
- Meo, được rồi!
Miêu Miêu bất đắc dĩ nói.
- Diêm Xuyên, ta có thể cảm thấy vận rủi. Chuyến đi này của các ngươi nhất định sẽ có tai họa lớn. Ngươi không nên đi thì hơn!
Điệp Hậu lại nói.
- Tai họa lớn sao?
Diêm Xuyên nhíu mày.
Tử Tử ở bên cạnh mở miệng nói:
- Tai họa lớn đó ứng với trên người ai vậy?
- Sẽ là trên người của ngươi. Còn Diêm Xuyên hình như không có gì đáng lo ngại!
Điệp Hậu cau mày nói.
- Trên người ta sao?
Sắc mặt Tử Tử trầm xuống.
- Trên người Tử Tử? Ngươi còn có thể cảm nhận được điều gì?
Diêm Xuyên nhất thời trở nên chăm chú.
- Ta không rõ ràng lắm. Ta chỉ cảm thấy, phần tai họa lớn này, Tử Tử không có cách nào phòng ngừa được!
Điệp Hậu lắc đầu nói.
- Cái gì gọi là không có cách nào phòng ngừa?
Diêm Xuyên hỏi tới.
- Ta cũng không rõ ràng. Ta chỉ cảm thấy, từ nơi sâu thẳm trong lòng, Tử Tử sẽ có một phần nguy hiểm lớn, tai nạn lớn, muốn tránh đi cũng không được. Các ngươi sắp rời khỏi Hàm Dương. Rõ ràng có liên quan đến chuyến đi này!
Điệp Hậu nói.
- Vậy, nếu như ta ở lại Hàm Dương, có thể tránh thoát được không?
Tử Tử hỏi.
Điệp Hậu suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu nói:
- Thật ra, nói đến trong khoảng thời gian này, sau khi ta phát hiện năng lực có khả năng báo trước vận rủi, ta đã từng làm rất nhiều thử nghiệm, tìm rất nhiều phàm nhân để thử nghiệm, gặp có người sắp có tai họa lớn, ta toàn lực che chở, nhưng chỉ có thể khiến phần tai họa này chậm lại một thời gian, cũng không thể hoàn toàn loại bỏ được!
- Nói cách khác, không có cách nào phòng ngừa sao?
Tử Tử cau mày nói.
- Dường như là vậy. Bởi vì ít nhất ta chưa từng thành công!
Điệp Hậu khe khẽ thở dài nói.
Tử Tử nhìn Diêm Xuyên, thần sắc hơi phức tạp nói:
- Sau ba ngày lên đường đi!
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Nếu không có cách nào phòng ngừa, Diêm Xuyên tất nhiên sẽ chuẩn bị tâm lý xử lý. Diêm Xuyên không tin loại vận số đen đủi, nhưng trong lòng sẽ lưu tâm.
- Meo, ta có vận may mắn trên người, ta cùng các ngươi đi!
Miêu Miêu nhất thời nói.
- Không, lần này trừ ta, Tử Tử, Kim Đại Vũ ra, những người khác, bất kỳ ai cũng không được phép đi cùng!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Tại sao?
Mọi người kinh ngạc nói.
- Chỉ ba người chúng ta đi. Những người khác đều ở lại Hàm Dương, tùy thời đợi mệnh. Mệnh lệnh của trẫm có thể truyền tới vào bất kỳ lúc nào!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Quần thần lên tiếng trả lời.
- Meo!
Miêu Miêu cảm thấy phiền muộn.
- Miêu Miêu, Điệp Hậu, các ngươi ở lại Hàm Dương. Ta hi vọng các ngươi mau chóng nguyên cứu năng lực này thành thục, ta để A Phòng cùng nghiên cứu với các ngươi. Nàng cũng tu luyện soán mạng thuật!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Được rồi!
Miêu Miêu gật đầu một cái.
...
Sau ba ngày, Diêm Xuyên đã xử lý xong tất cả công việc ở Hàm Dương, cũng đã an bài xong xuôi. Diêm Xuyên lại cùng Mộng Tam Sinh, Mộng Hồng Anh gặp mặt.
- Lên!
Tử Tử quát to một tiếng.
Ầm ầm ầm!
Hoàng Tuyền Lộ đột nhiên rung động một hồi. Tiếp theo, trong sự rung chuyển mãnh liệt, Hoàng Tuyền Lộ dần dần biến mất không thấy nữa. Nó đã bị Tử Tử thu vào.
- Các ngươi, chỉ có ba người thôi sao?
Mộng Tam Sinh có chút nghi hoặc nhìn về phía nhóm người Diêm Xuyên.
- Chỉ có ba người!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Như vậy, chúng ta đi thôi!
Mộng Tam Sinh khẽ mỉm cười, không để ý lắm.
Ầm!
Năm người đạp không tiến về phía Trung Thiên Châu.
...
Cùng lúc đó. Tại Hoàn Đông Nam Châu, một nam tử mặc y phục màu trắng như tuyết lúc này đang đứng ở trước Hoàng Kim Điện.
- Kiếm Ngạo sao?
Sắc mặt Hoàng Kim Đại Đế trầm xuống, đưa mắt nhìn về phía vị khách không mời mà đến này.
- Kiếm Ngạo của thế giới Đại Thiên, thỉnh chiến với Hoàng Kim Đại Đế!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Hắn muốn thỉnh chiến sao?
- Ngươi muốn khiêu chiến với trẫm sao?
Hoàng Kim Đại Đế kinh ngạc nói.
- Đúng, vẫn mong Hoàng Kim Đại Đế thành toàn cho ta!