Kiếp vân mới vừa rồi kinh khủng cỡ nào? Lưu Cẩn có thể không có khái niệm, nhưng Phùng Thái Nhiên thì minh bạch được, kiếp vân kia, không nói chính mình, dù là Hư Cảnh bình thường, khẳng định cũng phải xong đời.
Phùng Thái Nhiên kinh ngạc nhìn Tử Tử, lập tức lựa chọn cách xa một chút.
- Vương, tất cả đã nói xong cả rồi chứ?
Lưu Cẩn lập tức tiến lên, nói.
Diêm Xuyên đưa ra một quyển trục màu vàng trong tay, cười nói:
- Có ký tên của ba Thần Cảnh bên Ngự Yêu Tông, mọi việc đã xong.
- Ta nhìn xem!
Phùng Thái Nhiên tiếp nhận, nhìn qua một chút.
- Minh ước? Thứ đồ chơi này hữu dụng sao?
Phùng Thái Nhiên nhíu mày nói.
- Hiện tại Mục Dã Vương khẳng định còn do dự, quá vài ngày nữa, hắn sẽ suy nghĩ cẩn thận tất cả, đến lúc đó sẽ tìm tới chúng ta. Huống hồ, vừa rồi Tử Tử và Miêu Miêu cũng đã mệt sức, hôm nay thiên phạt vừa hiện, Mục Dã Vương càng thêm không rõ được nội tình của chúng ta, đại sự cũng định rồi!
Diêm Xuyên thỏa mãn nói.
- Thực sự?
Phùng Thái Nhiên có chút sợ hãi than.
- Yên tâm đi, tất cả đều ổn thỏa rồi, kế tiếp, chính là xử lý Tam U Tông thế nào thôi.
Diêm Xuyên mỉm cười.
- Đi, ta lưu lại hỗ trợ ngươi, ha ha!
Phùng Thái Nhiên thư sướng nói.
Vô Ưu Thành! Thượng U Điện!
Tông chủ Thượng U Tông nhìn mấy người đệ tử đứng trước mặt.
- Xử lý thế nào rồi?
Tông chủ Thượng U Tông hỏi.
- Phụ thân, nguyên bản đệ tử phụ trách thống kê sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh, những sản nghiệp này đều bị chúng ta lục lọi nắm giữ, chỉ cần thu thập hết, đến lúc đó cho dù mở ra chia đều, chúng ta cũng coi như nuốt vào hơn phân nữa sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh rồi! Hơn nữa, ai cũng không nói được gì!
Một gã nam tử cười nói.
- Thượng Ân, ngươi trưởng thành rồi!
Tông chủ Thượng U Tông cười nói.
- Đều do công dạy dỗ của phụ thân!
Nam tử kia cung kính nói.
- Có điều, phụ thân, vừa rồi tông chủ Hạ U Tông và thành chủ đều phái người tới thúc dục. Hỏi chúng ta khi nào bắt đầu phân chi sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh?
Thượng Ân nghi hoặc nói.
- Hừ, bọn họ không chờ được nữa rồi? Diêm Xuyên, Mục Dã Vương tới hỏi còn nghe được, bọn họ tới làm gì? Đến lúc đó cũng không phải không cho bọn hắn!
Tông chủ Thượng U Tông trầm giọng nói.
- Phụ thân, vậy cấp cho họ bao nhiêu?
Thượng Ân nhíu mày nói.
Tông chủ Thượng U Tông hơi trầm mặc suy nghĩ một trận, nói:
- Mục Dã Vương, kế tiếp cần phải nhờ ngươi bận bịu thêm một chút!
Diêm Xuyên cười nói.
- Nếu đã đáp ứng kết minh, tự nhiên nghĩa bất dung từ, có điều cụ thể cần làm như thế nào?
Mục Dã Vương cười nói.
- Bước đầu tiên, phân hóa Tam U Tông!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Phân hóa? Dùng sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh để phân hóa?
Mục Dã Vương hiếu kỳ nói.
- Không tồi, đã gần mười tháng rồi, sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh là khối thịt béo, ăn vào bụng rồi, giờ chắc đã tiêu hóa không sai biệt lắm!
Diêm Xuyên cười nói.
- Không tồi, lần này Thượng U Tông làm ăn tối quá, ta có thể cảm nhận được tông chủ Hạ U Tông và thành chủ đều có câu oán hận rồi!
Phùng Thái Nhiên gật đầu.
- Vậy là được rồi, hiện tại chúng ta muốn tông chủ Thượng Vô Kỵ của Thượng U Tông phải nhổ ra khối thịt béo mà hắn đã tiêu hóa không sai biệt lắm kia!
Diêm Xuyên cười nói.
- Nhổ ra? Nhổ ra kiểu gì? Nuốt vào rồi, thịt béo cũng tiêu hóa hết rồi, còn có thể nhổ ra được sao?
Mục Dã Vương kinh ngạc nói.
- Ta chính là muốn vậy, chờ khi hắn không nhổ ra được mới bắt hắn nhổ, là ép hắn phải nôn khan!
Diêm Xuyên cười lạnh nói.
Thượng U Điện.
Thượng Vô Kỵ tông chủ Thượng U Tông, hắn đang nhíu mày nhìn một gã sứ giả trước mặt.
- Thượng điện chủ, thành chủ triệu tập năm điện hội ngụ, gọi ngươi hiện tại phải đi!
Sứ giả cung kính nói.
- Hiện tại? Hội nghị năm điện? Vì sao trước đó ta không biết?
Thượng Vô Kỵ trầm giọng nói.
- Thuộc hạ không biết!
Sứ giả lắc đầu.
- Đã biết, ta lập tức đi!
Lúc này, trong phủ thành chủ.
Vẫn giống như mười tháng trước, chúng điện chủ một lần nữa hội tụ, có điều lần này người bên Thượng U Tông còn chưa tới.
Diêm Xuyên thở dài, nói:
- Thành chủ, lần này Thượng điện chủ kiếm tiền vào túi riêng, không ngừng cắn nuốt sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh, nhờ thành chủ nhất định phải làm chủ cho chúng ta.
- Đúng vậy, lần này Thượng Vô Kỵ có chút quá phận rồi!
Tông chủ Hạ U Tông nhíu mày nói.
Trịnh Hồng nhìn Diêm Xuyên, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Vậy ngươi nói thử nghe, phải làm sao bây giờ?
- tránh cho bốn tông chúng ta gặp thêm tổn thất, khẩn cầu thành chủ tự mình đứng ra, lấy danh nghĩ Trung U Tông tiếp quản sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh, do Trung U Tông phân chia.
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- A?
Trình Hồng hơi bất ngờ.
Mục Dã Vương ở một bên gật đầu, nói:
- Thành chủ đức cao vọng trọng, ta càng tin tưởng thành chủ hơn, ngươi có thể phân phối cho chúng ta theo đúng công đạo.
Trịnh Hồng khẽ nhíu mày.
Tông chủ Hạ U Tông cũng nhìn Trịnh Hồng, tựa như cũng muốn Trịnh Hồng đáp ứng.
Diêm Xuyên tiếp tục mở miệng, nói:
- Ta xem qua, có bảy phần sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh đã bị Thượng U Tông vô thanh vô tức ăn mất rồi, nếu thành chủ còn không ra ta cũng không biết nên làm thế nào. Thành chủ, mong ngài khổ cực một chút vì mọi người đi!
- Đúng vậy, thành chủ, chỉ còn lại không quá ba thành chia cho chúng ta, chúng ta được bao nhiêu chứ? Cho dù quan hệ chúng ta với Thượng U Tông không tệ thì làm sao? Một phần sản nghiệp này cũng liên quan tới sự phát triển của tông môn!
Tông chủ Hạ U Tông cũng khuyên nhủ.
Trịnh Hồng nhìn mọi người trong điện, thấy toàn bộ mọi người đều tán thành Trung U Tông đứng ra phân phối, trong lòng Trịnh Hồng cũng thư sướng không thôi, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia trầm trọng, nói: