Tiên Quốc Đại Đế

Chương 171: Chu thiên tinh thần



​​

Vù vù!

Thật nhiều tinh khí bay ra khỏi lỗ chân lông của Phùng Thái Nhiên, sau đó ngưng tụ thành một tinh khí phân thân. Tinh khí phân thân Phùng Thái Nhiên nhưng ánh mắt thì là của Diêm Xuyên, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

- A?

Mộng Hồng Anh lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu một Thần cảnh lại để Tinh cảnh khống chế tinh khí phân thân của mình, cái này có bao nhiêu uy lực? Hai người này làm uổng công rồi.

"Phùng Thản Nhiên" đạp bước tiến lên, lần này không rút kiếm.

Thành chủ Trịnh Hồng biểu tình căng thẳng:

- Diêm Xuyên? Phùng Thái Nhiên?

Ầm!

Phía xa, Vũ trưởng lão lại bùng phát lực lượng, mười Thần cảnh bị chấn văng ra.

Một Thần cảnh nóng nảy hét:

- Nguy rồi, chạy đi, Diêm Xuyên, chạy!

Thành chủ Trịnh Hồng hét lên:

- Giết! Cùng nhau giết!

- Được!

Thượng Vô Kỵ gầm lên, vọt tới.

"Phùng Thản Nhiên" đạp bước.

Ầm!

Động đất, vô số đá vụn bay lên trời.

Ầm ầm!

Thật nhiều đá vụn xoay quanh người "Phùng Thản Nhiên", càng xoay càng nhanh, dườnng hư "Phùng Thản Nhiên" là một hằng tinh, vô số hành tinh xoay tròn.

Thành chủ Trịnh Hồng một kiếm giết tới:

- Giả thần giả quỷ!

"Phùng Thản Nhiên" thanh âm lạnh lùng:

- Chu Thiên Tinh Thần!

Ầm!

Vô số đá vụn vốn xoay quanh Diêm Xuyên phút chốc bùng phát ra ánh sáo rực rỡ, giống như tinh thần lấp lánh.

Ầm!

Thật nhiều "Tinh thần' lan hướng hai Thần cảnh.

Ầm!

Ầm!

Đán vụn bình thường đánh vào trườmg kiếm của hai người không vỡ vụn như đã tưởng mà cứng rắn đụng bật hai thanh kiếm.

Ầm!

- A!

- Không thể nào!

Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ bị vài viên "Tinh thần' đụng bya, lực lượng cường đại phá tan khí tường của hai người.

- Phụt.

- Phụt.

Tinh thần đánh vào thân thể, hai người bay ngược ra, ở không trung hộc bãi màu.

- Không thể nào!

- Tại sao có thể như vậy?

Hai người thống khổ, không còn sức chiến đấu.

Trên đỉnh Diêm Vương điện, Mộng Hồng Anh ngạc nhiên hỏi:

- Ngưng phàm vi thánh, hư thần thực thể? Đây là năng lực của Thần cảnh, sao có thể? Đây là công pháp gì?

- A!

Phía xa, mười Thần cảnh bị đánh văng ra.

Một vài người hộc máu không ngừng.

Nhưng khi "Phùng Thản Nhiên" bức lùi thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ thì chiến đấu phía xa hơi tạm dừng.

- Chưởng môn?

- Không, đó không phải là chưởng môn, là Diêm Xuyên!

Mọi người kinh ngạc. Vũ trưởng lão rút kiếm ra.

- Nghiệt chủng, năm đó thật nên diệt ngươi. Hôm nay ngươi phải chết!

Vũ trưởng lão vung trườmg kiếm.

Một kiếm chém ra, một luồng sáng cực lớn đánh xuống, xung quanh vô số kiếm khí cuồng bạo bay tới.

- Chu Thiên Tinh Thần, lưu tinh vũ lạc!

"Phùng Thản Nhiên" hai tay thành hình trỏa chộp hướng Vũ trưởng lão.

Ầm ầm!

Đám "Tinh thần' quay quanh Diêm Xuyên như là sao băng bắn hướng Vũ trưởng lão.

Lưu tinh vũ lạc, hàng trăm sao băng xông tới, kiếm khí bị đụng bay, thế như chẻ tre hướng tới Vũ trưởng lão.

Đinh đinh đinh đinh!

Vũ trưởng lão chuyển kiếm thế, cương kiếm đánh vỡ đám "Tinh thần'.

Ầm!

Thật nhiều "Tinh thần' nổ tung. Vũ trưởng lão không sợ, nhưng vẻ mặt nghĩ mà run.

Vũ trưởng lão cực kỳ ngạc nhiên hỏi:

- Hai mươi tuổi? Vẫn chưa đến hai mươi tuổi? Ngươi là yêu nghiệt, ngươi còn yêu nghiệt hơn Diêm Đào!

Vũ trưởng lão ánh mắt dứt khoát nói:

- Hôm nay ngươi không chết sẽ là đại họa sau này cho Đại Vũ Thiên tông ta, chắc chắn! Text được lấy tại Truyện FULL

"Phùng Thản Nhiên" hét hướng đám Thần cảnh:

- Cùng ra tay, tất cả Thần cảnh theo ta giết hắn!

Phùng Thái Nhiên dù gì chỉ là Thần cảnh, hơn nữa đây chỉ là tinh khí phân thân. Lực lượng kiếp trước của Diêm Xuyên không thể phát huy ra, bất đắc dĩ kêu mười Thần cảnh phối hợp.

Đám Thần cảnh hét lên:

- Biết!

"Phùng Thản Nhiên" đạp bước lên trời, vô số "Tinh thần' quay quanh. "Phùng Thản Nhiên" vung tay, vạch từng luồng tinh ngân bắn hướng Vũ trưởng lão.

Ầm!

Càng ngày càng nhiều đá vụn bị hút vào không trung, ngưng phàm vi thánh, vô số tinh thần vòng quanh mọi người, như hố đen ngân hà. Tinh thần điên cuồng bắn vào nội bộ, bắn về phía Vũ trưởng lão ở trung tâm.

Đinh đinh đinh đinh!

Vũ trưởng lão ở trong trung tâm 'hố đen' biểu tình cực kỳ khó coi, nhưng trườmg kiếm lần lượt chém vỡ "Tinh thần'.

- Đây là công pháp gì?

Vũ trưởng lão ánh mắt kinh ngạc.

- Giết!

Đám Mục Dã vương cùng ra tay, từng luồng kiếm khí viện trợ "Tinh thần', khiến Vũ trưởng lão Hư cảnh chật vật.

Nhưng chỉ là chật vật, vẫn không thể tổn thương đến Vũ trưởng lão.

- Công pháp thiên cấp sao?

Mộng Hồng Anh nhíu mày nhìn Diêm Xuyên phía xa.

Mộng Hồng Anh chưa từng thấy Diêm Xuyên đánh loại công pháp thiên cấp này.

Một Thần cảnh hưng phấn la lên:

- Ha ha ha ha! Lão tử chưa từng đánh lùi Hư cảnh!

Vũ trưởng lão hét to một tiếng:

- Hừ! Mặc dù công pháp của ngươi siêu tuyệt nhưng ngươi chỉ có lực lượng Thần cảnh!

Khí thế quanh người Vũ trưởng lão đột nhiên tăng vọt, khí lưu cường đại như muốn chống đỡ bạo 'hố đen'.

Ầm ầm!

Thật nhiều "Tinh thần' bị khí thế của Vũ trưởng lão đè ép tạc nổ.

Mục Dã vương biến sắc mặt nói:

- Nguy rồi, lão thất phu này định xông ra!

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Các vị, nếu tin tưởng Diêm Xuyên ta thì để ta bố trận được không?

Một Thần cảnh nghi hoặc hỏi:

- Ngươi bố trận?

Mục Dã vương là người thứ nhất đồng ý:

- Được!

Mọi người phản ứng lại, đồng thời la lên:

- Được!

- Được!

Phút chốc xung quanh cuồng phong gào thét, từng đợt lốc xoáy thổi mười Thần cảnh bay các hướng khác nhau.

Nếu là lúc bình thường thì đương nhiên mọi người có thể tránh thoát lốc xoáy, nhưng giờ thì không được, mặc kệ Diêm Xuyên loay hoay như rối gỗ.

Diêm Xuyên quát:

- Ra tay!

- Giết!

Ầm!

Mười luồng kiếm quang ở mười góc độ xảo quyệt chém hướng Vũ trưởng lão ở trung tâm. Cùng lúc đó, mười luồng kiếm quang hình thành uy lực như sinh ra cộng hưởng cùng tần suất rất quái dị.

Vù vù!

Ban đầu uy lực mười kiếm chợt tăng vọt, bắn ra ánh sáng chói lòa. Ánh sáng hơi ảm đạm, dường như trong khoảnh khắc có một mặt trời sinh ra, khiến các tu giả phía xa vây xem tạm thời mù, không nhìn thấy gì.

Ầm!

Vũ trưởng lão sợ hãi rống:

- A, khốn kiếp, khốn kiếp!

Mười Thần cảnh kinh ngạc nhìn Vũ trưởng lão.

Trên Vũ trưởng lão có một vết kiếm dài, hình như chém mặt gã thành hai nửa. Máu tràn ra, Vũ trưởng lão lần đầu tiên bị thương.

Mục Dã vương ngạc nhiên hỏi:

- Đây là ta chém sao?

Mục Dã vương chưa từng tưởng tượng gã có thểl àm Hư cảnh bị thương. Thần cảnh, Hư cảnh dù chỉ kém một giai nhưng đây chính là cách biệt một trời một vực. Gã mà có thể làm Hư cảnh bị thương?

Diêm Xuyên quát:

- Lại đến!

Vù vù!

Mười Thần cảnh theo Diêm Xuyên khống chế lại thay đổi vị trí.

Diêm Xuyên lại quát:

- Ra tay!

- Giết!

Mười Thần cảnh hưng phấn hét to, có lẽ đây là việc tự hào nhất đời này của họ, ai nấy cực kỳ kích động.

Trước Diêm Vương điện, Tử Tử thầm thở phào, Mộng Hồng Anh sắc mặt biến đổi.

Mộng Hồng Anh biểu tình phức tạp lẩm bẩm:

- Diêm Xuyên...

Ầm!

Phía xa, lại mộg vòng mười kiếm cùng tần suất chém giết, người Vũ trưởng lão lại có một vết kiếm sâu.

- Grao, grao, grao!

Vũ trưởng lão cực kỳ nóng nayr, một đám Thần cảnh? Mình lại bị một đám Thần cảnh tổn thương? Bị thương thành như vậy?

Diêm Xuyên quát:

- Lại đến!

Vũ trưởng lão mắt đỏ rực, không thể tiếp tục như vậy!

Vũ trưởng lão kêu to:

- Dùng máu của ta, mượn lực giải thể, Giải Thể đại pháp!