Xung quanh đứng một đám cường giả, mắt tròn mắt dẹp, tình hình quá quái dị!
Minh Lăng Thiên không làm gì hết? Lão chính là đệ tử của Lý Thương Lan nha! Địa vị ngang ngả với tông chủ tông môn trung đẳng, tu vi càng là cường giả Trung Hư cảnh.
Thế mà bây giờ Minh Lăng Thiên để mặc cho một Khí cảnh 'chát chát chát' tát mặt?
Cái này không phải bị trói buộc không thể phản kháng mà là có thể nhưng lại không chống cự, mặc kệ bị đánh.
*Chát!*
Tham Lang vẫn còn dã tính, mặc kệ ánh mắt giết người của Minh Lăng Thiên, tay không nương nhẹ chút nào.
*Chát!*
Tham Lang đánh đến tay đỏ rự,c do đó có thể thấy bàn tay này đánh nặng cỡ nào.
Cách không xa Diêm Xuyên biểu tình âm trầm, không hưng phấn mà cảm giác bất an.
Phụng Âm Dương nhíu mày, có chút bất nhẫn, nhưng cuối cùng gã không nói gì.
*Chát!*
Tát xong một cái cuối cùng.
Minh Lăng Thiên người run bần bật, hình như định bùng nổ nhưng cố nén.
- Nam Tông lệnh? Hừ, làm mất mặt điện chủ Nam tông chính là khiêu khích Phong Thủy Nam tông! Để ta xem ngươi càn rỡ đến bao giờ!
- Đi!
Lý Thương Hải phất tay áo nhấc chân đi tuốt đằng trước.
Mạnh Tử Thu bỗng kêu lên:
- Thương Hải viện chủ!
- A?
Lý Thương Hải khựng lại nhìn Mạnh Tử Thu.
Mạnh Tử Thu hỏi:
- Thư ta viết cho ngươi có nhận được không?
Lý Thương Hải nhướng mày, hỏi lại:
- Thư gì?
Mạnh Tử Thu trầm giọng hỏi:
- Ta kêu Lý Thương Lan giao thư cho ngươi, Cự Lộc thư viện ta, Bách Thánh từ tiên giới truyền về tin tức liên quan đến bốn thư viện chúng ta. Ta kêu Lý Thương Lan chuyển giao, ngươi nhận được không?
Lý Thương Hải con ngươi co rút, mắt lóe tia ngoài ý muốn nhưng gã che giấu rất tốt, mau chóng quay về bình thường.
Lý Thương Hải nói:
- Ta có nhận được thư nhưng chưa kịp xem!
Mạnh Tử Thu nhẹ gật đầu, nói:
- Nếu vậy thì ta chờ tin của ngươi!
Lý Thương Hải gật đầu, dẫn theo đám người cất bước rời đi.
Trước khi đi Minh Lăng Thiên hung tợn trừng Diêm Xuyên và Phụng Âm Dương.
Trận đối chiến đến đây chấm dứt, đám U Nhất liên tục tiễn khách.
Diêm Xuyên, Phụng Âm Dương, Mạnh Tử Thu quay trở vào Âm Dương điện.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Mạnh viện chủ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mạnh Tử Thu nhìn Diêm Xuyên, lộ vẻ kinh ngạc nói:
- Diêm Hoàng, ngươi thật nhanh nhạy đấy!
Diêm Xuyên chau mày, nói:
- Mọi chuyện đều tỏ ra không tầm thường, Mạnh viện chủ, có phải là ngươi biết được việc gì không?
Phụng Âm Dương gật gù nhìn hướng Mạnh Tử Thu.
Mạnh Tử Thu lắc đầu, nói với Diêm Xuyên:
- Biết chuyện này không tốt lành gì cho các ngươi, hãy tự bảo vệ mình đi!
Nói xong Mạnh Tử Thu không chơi cờ nữa, từ từ đi vào đình viện mình cư ngụ, bỏ lại Diêm Xuyên, Phụng Âm Dương nhíu mày.
Hãy tự bảo vệ mình?
Phụng Âm Dương kiên quyết nói:
- Diêm Hoàng không cần lo, đây là Phong Thủy Nam tông của ta, ta là đệ tử mà sư phụ yêu thương nhất, có ta ở đây sẽ không ai tổn hại được ngươi đâu!
Diêm Xuyên lắc đầu.
- Phụng tiên sinh, lời Mạnh Tử Thu nói không phải là vô căn cứ, ta cũng cảm giác có điều lạ lùng, đang định nhờ ngươi giúp đỡ.
- Xin Diêm Hoàng cứ nói!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói:
- Hơn một năm tiếp theo ta sẽ ở Âm Dương phong, nên muốn có ngươi cho phép ở quanh Âm Dương phong bày một trận pháp để bảo vệ mình.
- Ồ?
Phụng Âm Dương nhướng mày. Ở nhà mình bày trận pháp? Thế chẳng phải là giao sống chết của gã vào tay Diêm Xuyên ư?
Phụng Âm Dương nhìn Diêm Xuyên, hít một hơi, gật đầu. Dù sao mạng của gã là do Diêm Xuyên cứu!
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Đa tạ!
Mười này sau, trong Âm Dương điện.
Phụng Âm Dương biểu tình khó xử nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Là tông chủ của Nam tông đích thân ra lệnh?
Phụng Âm Dương mặt nhăn nhó gật đầu, nói:
- Đúng vậy, hôm nay sư phụ triệu tập các đại điện chủ, ngươi cũng biết đó, mặc dù sư phụ ta chỉ có tám đệ tử nhưng trong nhị đại đệ tử chỉ riêng tám người này có đến hai trăm người. Hai trăm nhị đại đệ tử đại hội cực kỳ long trọng, trên đại điện sư phụ chính miệng kêu ngươi, nói ngươi gây chuyện Nam tông, phải thu lại Nam Tông lệnh để răn đe, sai ta đi tìm ngươi.
Diêm Xuyên mày nhíu chặt, nói:
- Cũng vì chuyện hôm đó mà tông chủ của Nam tông tự mình dàn xếp ư?
Phụng Âm Dương khó xử nói:
- Ta có cầu tình với sư phụ, nói đó là đánh cuộc chứ không phải ngươi khiêu khích, nhưng mà...
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Nam Tông lệnh này không là gì, ngươi muốn lấy thì cứ lấy đi.
Phụng Âm Dương gật đầu:
- Ừm.
Diêm Xuyên nghi hoặc nói:
- Lần này Phong Thủy Nam tông mở Hoàng Tuyền Lộ, có xảy ra chuyện gì khác lạ không?
Phụng Âm Dương đáp:
- Không có. A, có một chút la mấy năm trước sư phụ bỗng phát hàng loạt thiệp mời đến các tông môn mời đi xem lễ. Nam Thần châu, tông môn trung đẳng đều có phần, hạ đẳng tông môn mà cường thịnh thì cũng được mời, các cường giả đều đến xem lễ.
- Ồ? Chuyện này cũng bình thường chứ?
Phụng Âm Dương lắc đầu nói:
- Không, trong Phong Thủy Nam tông ta trước kia khá là điệu thấp.
Diêm Xuyên gật đầu:
- Được rồi, nếu có việc lớn gì thì nhớ báo cho ta biết một tiếng.
Phụng Âm Dương gật đầu, hứa:
- Biết rồi!
Nhìn theo Phụng Âm Dương mang 'Nam Tông lệnh' rời đi, Diêm Xuyên hít sâu, chậm rãi đi tới sân Mạnh Tử Thu.
Diêm Xuyên kêu lên:
- Mạnh viện chủ đã nghỉ chưa? Có thể nói chuyện được không?
Nhưng trong sân của Mạnh Tử Thu không có thanh âm nào đáp lại.
Diêm Xuyên tò mò bước vào sân của Mạnh Tử Thu.
Diêm Xuyên đi một vòng, sân trống rỗng không thấy bóng dáng Mạnh Tử Thu đâu.
- Hửm?
Diêm Xuyên nhướng mày, đi ra khỏi sân.
Diêm Xuyên kêu gọi Hoắc Quang:
- Hoắc Quang đâu?
- Dạ, Hoàng thượng?
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Trẫm kêu ngươi nhìn chằm chằm sân Mạnh Tử Thu nhưng người đâu rồi?
Hoắc Quang chắc chắn nói:
- Chúng ta luôn nhìn đó chứ, Mạnh Tử Thu chưa từng đi ra!
Không đi ra? Nhưng không thấy Mạnh Tử Thu?
Diêm Xuyên không nghi ngờ Hoắc Quang, nhưng hắn càng tin ánh mắt mình trông thấy.
Diêm Xuyên hỏi:
- Người giám thị Âm Dương phong còn ở không?
Hoắc Quang trầm giọng nói:
- Còn, chúng ta làm bộ không phát hiện, mỗi ngày đều thấy một số người vòng quanh Âm Dương phong.
Diêm Xuyên nói:
- Ừm., tiếp tục làm bộ như không biết.
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang lui xuống, Diêm Xuyên nhíu mày suy tư.
Âm Dương phong bị chú ý, ngày thứ hai sau hôm tát Minh Lăng Thiên mười bạt tai thì Diêm Xuyên phát hiện ngay nhưng hắn làm bộ như không biết gì, chẳng qua không ngừng bày trận.
Hôm nay Diêm Xuyên bị lấy đi Nam Tông lệnh.
Vốn Diêm Xuyên cho rằng chỉ chĩa mục tiêu vào mình.
Nhưng Diêm Xuyên phát hiện Mạnh Tử Thu lặng lẽ biến mất, xem ra giám thị không chỉ có hắn mà còn cả Mạnh Tử Thu nữa. Mạnh Tử Thu cũng phát hiện có người giám thị nên mới lén rời đi, rồi lén trở về.
Giám thị?
Diêm Xuyên không đánh rắn động cỏ, ra lệnh mọi người không được rời khỏi Âm Dương phong.
Mấy ngày sau, Mạnh Tử Thu có xuất hiện một lần, gã đều làm bộ như không có việc gì, Diêm Xuyên cũng không tra hỏi.
Phụng Âm Dương phát hiện quanh Âm Dương phong bị giám thị, cho rằng là Minh Lăng Thiên gây rối Diêm Xuyên, gã dạy cho bài học rồi bỏ mặc, dù sao gã nhìn ra được năng lực bố trận của hắn, ít nhất đám người kia không thể tổn thương hắn được.
Các đệ tử Phụng Âm Dương mỗi ngày ra vào mang đến nhiều tin tức.
Ba tháng sau, một ngày nọ, bên trong Âm Dương điện.
U Nhất nói:
- Các cường giả Nam Thần châu, đại tông môn đều đến rồi. Trong thành trăm tông tụ tập.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Ừm.
Lúc này Phụng Âm Dương cất bước tiến vào đại điện.
Đám U Nhất cung kính kêu lên:
- Sư phụ!
Phụng Âm Dương trầm giọng nói:
- Đi xuống đi.
- Tuân lệnh!
Mọi người từ từ lùi xuống. Phụng Âm Dương ngồi xuống, hớp ngụm trà, biểu tình rối rắm.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Phụng Âm Dương cười khổ nói:
- Chuyện lạ.
- Ồ?
Phụng Âm Dương dở khóc dở cười nói:
- Ta từng nói với ngươi rồi chứ? Nam tông ta chỉ phát vài khối Nam Tông lệnh mà thôi, của ngươi đã bị sư phụ thu đi, hôm nay lại có một bị thu hồi.
Diêm Xuyên nhíu mày, hỏi:
- Là ai?
Phụng Âm Dương nói:
- Một khối Nam Tông lệnh phát cho Đông Thần châu của ngươi, Đại Chiêu thánh địa. Hôm nay Đại Chiêu thánh địa, Dậu Nguyệt đạo quân dẫn theo một đám đệ tử tiến đến.
Phụng Âm Dương nhớ lại sự việc, nói:
- Sư phụ và Dậu Nguyệt đạo quân một mình nói chuyện một lúc, không biết tại sao cuối cùng hai người tan rã trong không vui, sư phụ còn muốn lấy lại Nam Tông lệnh đưa cho Đại Chiêu thánh địa, khiến Dậu Nguyệt đạo quân phẩy tay áo rời đi.
Diêm Xuyên biểu tình quái dị nói:
- Sư phụ của ngươi chọc Dậu Nguyệt đạo quân bỏ đi?
Phải biết rằng Đại Chiêu thánh địa là thiên hạ đệ nhất tông, ba đạo quân lần này phái một người tiến đến, có thể nói là cho Nam tông mặt mũi lắm, vậy mà cuối cùng bị đuổi đi.
Phụng Âm Dương nhíu mày nói:
- Vốn ta không quá để ý, nhưng mấy tháng trước ngươi nghi ngờ khiến ta để bụng, trong khoảng thời gian này Nam tông ta đúng là hơi lạ. Tựa như lần này, Đại Chiêu thánh địa ở Đông Thần châu, tông ta ở Nam Thần châu, dù ngoài tầm tay với nhưng không đến mức phải kết thù kết oán! Vậy mà...
Diêm Xuyên nói:
- Chuyện lạ thế này có lẽ sẽ còn xảy ra, tiếp theo ngươi nên chú ý, còn nữa, trong tông nếu có bạn tốt phong thủy sư thì ngươi nên đi giao tiếp nhiều vào.
Phụng Âm Dương gật đầu nói:
- Ừm.
Phía bắc Phong Thủy Nam tông, trên đỉnh một ngọn núi đứng một đám người mặc đồ hoa lệ.
Dẫn đầu chính là Dậu Nguyệt đạo quân.
Dậu Nguyệt đạo quân biểu tình cực kỳ khó xem, nói: