Diêm Xuyên triệu tập Hoắc Quang, Phụng Âm Dương lại đi lên phi chu.
Mặc dù chỗ này cách Độc Cô thế gia khá gần nhưng vẫn là có khoảng cách.
Phi chu bay nhanh, Diêm Xuyên đứng trên sàn tàu nhìn ra phía xa núi cao trập trùng. Tuy nhiên những ngọn núi cao có chút đặc điểm, nhiều nơi được đăt nhiều tên, thiết họa ngân câu, hình như là kiếm tu dùng kiếm vạch.
Hoắc Quang nhìn một kiếm khắc trên ngọn núi, nói:
- Thiên hạ đệ nhất kiếm? Ha ha, thật lớn lối.
Diêm Xuyên lắc đầu nói:
- Thế gia nha! Hoắc Quang, đừng xem thường thế gia, thế gia tuy rằng không sánh bằng quốc gia, tông môn nhưng chỉ cần có thể cắm rễ trong giới tu hành thì thế gia không cái nào là đơn giản. Trên đời có tin đồn thiết đả thế gia, lưu thủy thánh địa! Thiết đả thế gia, lưu thủy thiên triều, ngươi có biết nó có ý gì không?
Hoắc Quang biến sắc mặt, gật đầu nói:
- Biết!
Diêm Xuyên nhướng mày, nói:
- A? Ngừng lại!
Phi chu bỗng dừng lại.
Mọi người thắc mắc nhìn Diêm Xuyên, hắn thì nhìn một ngọn núi phía xa.
Trên ngọn núi có một hang động, tiếc rằng hang đá bị chặn, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm sơn động đó.
*Ầm!*
Sơn động cũng phối hợp bị người từ bên trong đẩy ra.
- A?
Trước sự kinh ngạc của mọi người, từ trong sơn động có bóng người từ từ bước ra.
Đó là một cô gái mặc kình bào, tóc ngắn.
Phụng Âm Dương ngoài ý muốn nói:
- Là nàng?
Diêm Xuyên trầm giọng kêu lên:
- Hoàng?
Chính là Hoàng, ngày xưa được Diêm Xuyên giải phong từ trong băng, sau đó ở bất tử thánh địa di chỉ giúp đỡ Mặc Vũ Hề lấy được minh phượng truyền thừa, lại tại thiên thụ đại hội cùng Diêm Xuyên tỏa ánh sáng. Diêm Xuyên đoạt được Phong Thần bảng, Hoàng thì đoạt được thiên sách!
*Vèo!*
Phía xa Hoàng đạp bước tiến lên phi chu.
Thanh đồng trường đao giắt sau vai, Hoàng cất bước đi tới, tò mò nhìn Diêm Xuyên.
Hoàng tò mò hỏi:
- Diêm Xuyên? Tại sao ngươi ở đây?
Diêm Xuyên cũng tò mò hỏi ngược lại:
- Đây là điều ta muốn hỏi nàng.
Hoàng giật mình, nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi đang tìm người Diêm gia của ngươi?
Mắt Diêm Xuyên sáng lên, nói:
- Mới rồi ta cảm ứng nàng nên mới dừng lại, xem ra uyết mạch của nàng có cảm ứng rất mãnh liệt với huyết mạch Diêm gia ta.
Hoàng tò mò hỏi:
- Ngươi đi Độc Cô thế gia hả?
Diêm Xuyên gật đầu đáp:
- Đúng vậy, trong Độc Cô thế gia có điệt tử của ta, Diêm Vô Địch.
Hoàng gât đầu, nói:
- Cũng tốt, ta đi cùng ngươi.
Diêm Xuyên mời Hoàng vào đại điện.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Sao nàng ở đây?
Hoàng hít sâu, nói:
- Lần trước kết thúc thiên thụ đại hội két thúc thì ta liền tới đây.
Diêm Xuyên kinh ngạc hỏi lại:
- Ồ? Hai mươi mấy năm ư?
Hoàng gật đầu, nói:
- Ừm.
Hoàng nói:
- Ta đến tìm Độc Cô Bổ Thiên, muốn hỏi xem cái chết năm đó của phụ thân ta. Nhưng Độc Cô Bổ Thiên bế quan không ra, ta không ngừng khiêu chiến đệ tử của Độc Cô gia tộc, coi như rèn luyện lệ ta đao pháp luôn.
Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:
- Độc Cô Bổ Thiên? Hắn có liên quan gì đến phụ thân của nàng? Là người cùng thời đại ư?
Hoàng giải thích nói:
- Độc Cô thế gia xem như đến từ thế giới bên ngoài, chính là tiên giới trong miệng các ngươi đi. Nhưng họ tiến vào giới này sớm hơn chúng ta, mà Độc Cô Bổ Thiên là gia chủ của Độc Cô thế gia.
Diêm Xuyên hỏi:
- Độc Cô Bổ Thiên? Hắn mạnh lắm sao?
Hoàng nhó lại, nói:
- Không rõ nữa, đồn rằng hắn rất mạnh, ở iên giới có Độc Cô thế gia, hắn là gia tộc lấy kiếm tu hành, hậu đại của gia tộc này hình như trời sinh đã biết dùng kiếm. Kiếm đạo ở tiên giới cực kỳ mạnh mẽ, uy danh lan xa.
Diêm Xuyên không ngắt lời, chờ đợi Hoàng nhớ lại.
- Độc Cô Bổ Thiên, đây là tên của Độc Cô gia chủ đời đời. Nhưng không biết từ khi nào bắt dầu Độc Cô thế gia xuất hiện phân nhanh, phân ra gia chủ, đó là Độc Cô Phá Thiên.
- Độc Cô Phá Thiên dẫn dắt phân gia, càng lúc càng mạnh, thậm chí hoàn toàn đè ép mạch Độc Cô Bổ Thiên. Còn người bên ngoài rất khó phát hiện ai là chủ gia, ai là phân gia. Độc Cô Bổ Thiên cũng thừa nhận địa vị của Độc Cô Phá Thiên.
Hoàng hít sâu, nói:
- Mạch Độc Cô Bổ Thiên rất yếu ớt, mạch Độc Cô Phá Thiên thì cường thịnh, không biết từ khi nào Độc Cô Bổ Thiên biến mất trên tiên giới, mãic đến ta và phụ thân tiến vào thế giới này mới biết Độc Cô Bổ Thiên luôn ẩn núp tại đây.
Hoàng thở dài nói:
- Lúc trước bất tử thánh địa của ta có quan hệ không tệ với Độc Cô thế gia, phụ thân của ta chết, ta muốn hỏi Độc Cô Bổ Thiên năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
- Độc Cô Bổ Thiên, Độc Cô Phá Thiên?
Diêm Xuyên lặp đi lặp lại hai cái tên xung đột nhau.
Hoàng giải thích rằng:
- Độc Cô gia tộc trừ bỏ gia chủ ra bình thường chia làm cửu mạch, dù là Độc Cô Phá Thiên hay Độc Cô Bổ Thiên thì gia tộc của họ đều là cach cục này, một chủ lĩnh chín mạch, họ gọi nó là cửu kiếm mạch!
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Ồ? Mới rồi nàng nói Độc Cô Pháp Thiên là từ một phân gia trong Độc Cô thế gia vùng lên? Là một trong chín kiếm mạch ban đầu ư?
Hoàng nói:
- Không phải, ta cũng không rành tình hình cụ thể năm đó, chỉ biết lúc mới phân ra thì phân gia cũng lấy hình thức cửu kiếm mạch xây dựng, bị đời thứ nhất Độc Cô Bổ Thiên phái đi trấn giữ. Kết quả theo thời gian trôi qua thiên tài phân gia ồ ạt, khiến địa vị chủ gia, phân gia đảo ngược.
Diêm Xuyên gật dầu nói:
- Ừm.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Đời thứ nhất Độc Cô Bổ Thiên? Vậy Độc Cô Bổ Thiên hiện tại thì sao?
Hoàng nhíu mày nói:
- Độc Cô Bổ Thiên đời này hả? Ta chỉ nghe dến tên, Độc Cô Bổ Thiên đời này cũng là một tuyệt thế thiên Ài, ở tiên giới lúc là thượng hư cảnh từng giết chết một tiên nhân, tiến vào thiên nhân cảnh, càng hung ác lạ thường có nhiều người nói Độc Cô Bổ Thiên này có thể sẽ sửa đổi cách cục của Độc Cô thế gia, khiến chủ gia lại đi hướng huy hoàng, lại đè ép phân gia. Nhưng khi cái tên Độc Cô Bổ Thiên chói lọi như mặt trời ban trưa thì hắn biến mất.
- Đúng là tiên nhân, nhưng hình như đã phong ấnc tu vi rồi, giống như phụ thân của ta vậy. Giới này không đồng ý cho tiên nhân hạ phàm, trừ phi phong cấm bản thân, hoặc là chuyển thế đầu thai. nếu không thì sẽ bị giáng xuống vô tận kiếp nạn không ngừng.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Ừm.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Nàng có thấy điệt nhi của ta không?
Hoàng gật gù, nói:
- Có thấy, trời sinh kiếm cốt, đã khai phong, hiện tại đi theo Độc Cô Kiếm vương, thuộc hàng đệ tử 'tam kiếm mạch'.
Diêm Xuyên vừa lòng gật đầu, lẩm bẩm:
- Đã khai phong?
Hoàng trầm giọng nói:
- Tuy nhiên cảm ứng của hắn không bằng ngươi, ngươi có thể phát hiện ta đối với ngươi có cảm ứng, nhưng điệt nhi của ngươi hoàn toàn không làm được.
Diêm Xuyên cười nói:
- Hắn còn nhỏ nên tất nhiên là không thể làm được rồi.
Hoàng là lạ nhìn Diêm Xuyên, hình như hắn và Diêm Vô Địch cách biểt không lớn đi?
Sau đó hai người lại nói chuyện một lúc.
Bên ngoài bỗng vang giọng của Hoắc Quang:
- Hoàng thượng, tới rồi!
Diêm Xuyên và Hoàng bước ra khỏi chủ điện, đứng trên sàn thuyền nhìn xuống cái gọi là Độc Cô thế gia.
Từ xa nhìn lại như một thanh kiếm to ngàn trượng cắm trên mặt đất, lộ ra nửa khúc. Thân kiếm có tranh sắt ngân câu nhô ra tám chữ to.
Độc Cô thế gia! Thiên hạ cấm địa!
Diêm Xuyên kinh ngạc kêu lên:
- Độc Cô thế gia! Thiên hạ cấm địa?
Hoàng mở miệng nói:
- Tám chữ này không nói ngoan, chỗ này đúng là thiên hạ cấm địa. Ngươi có biết Độc Cô Bổ Thiên ở hai vạn năm trước là đệ nhất thiên hạ không?
Diêm Xuyên kinh ngac hỏi:
- Hai vạn năm trước ư?
Hoàng giải thích nói:
- Là hai vạn năm trước, vừa lúc Độc Cô Bổ Thiên mới vào thế giới này, khi đó ở đây sáng lập ra Độc Cô thế gia rồi có hai thánh địa sống mái với nhau, nơi này vừa lúc kẹp chính giữa, hai thánh địa ước chiến tại đây. Mắt thấy Độc Cô thế gia sắp bị hủy thì Độc Cô Bổ Thiên lần đầu tiên ra tay, một người một kiếm chém tất cả đạo quân của hai thánh địa. Thiên hạ rung động, đến đây thì không ai dám mạo phạm nữa. Độc Cô Bổ Thiên làm người điệu thấp, hai vạn năm trước làm xong phạm vi lớn như vậy mà hai vạn năm sau vẫn là như thế, không có dã tâm khuếch trương gì cả. may là chỗ này giống như ẩn cư, Độc Cô Bổ Thiên ít khi ra tay, đa phần đều bế quan, vậy nên không ai dám đến gây chuyện. Độc Cô thế gia trông thì rất là điệu thấp.
Diêm Xuyên lấy làm lạ nhìn bia to hình kiếm trước mắt, nói:
- Đâu chỉ là điệu thấp. Hai vạn năm như một ngày? Độc Cô Bổ Thiên rốt cuộc bế quan làm cái gì?
*Vèo!*
Phút chốc có một người đàn ông lưng cõng tử kiếm vọt lên trời, chớp mắt xuất hiện trước mũi phi chu.
Người đàn ông cõng kiếm sau lưng trầm giọng hỏi:
- Các ngươi là ai?
Hoàng thản nhiên nói:
- Độc Cô Phong, ngươi không nhận ra ta sao?
Độc Cô Phong nét mặt sa sầm nói:
- Lại là ngươi, Hoàng? Lần này ngươi định tìm điện nào khiêu chiến?
Hoàng thản nhiên nói:
- Lần này ta không đến khiêu chiến với các ngươi, ta cùng một bằng hữu đi tìm người mà thôi.
Độc Cô Phong kinh ngạc lặp lại:
- Tìm người?
Diêm Xuyên bước ra một bước, nói:
- Điệt tử của ta, Diêm Vô Địch chắc có trong Độc Cô thế gia chứ? Ta muốn tìm hắn gặp mặt, làm phiền thông báo giùm.
Độc Cô Phong ngoài ý muốn nhìn Diêm Xuyên:
- Diêm Vô Địch? Điệt tử của ngươi?
Cuối cùng Độc Cô Phong lắc đầu nói:
- Độc Cô thế gia ta có quy củ, vào gia rồi thì ngăn cách trong ngoài. Ta sẽ không thông báo cho ngươi, ở bên ngoài chờ đi, khi nào Diêm Vô Địch ra thì ngươi lại gặp mặt.
Hoắc Quang tức giận hét lên:
- Đây là đạo đãi khách của Độc Cô thế gia ngươi đó ư?
Độc Cô Phong lạnh lùng nói:
- Đây là quy củ của Độc Cô thế gia ta!
Hoắc Quang còn định rống lên nhưng Diêm Xuyên vươn tay chặn lại gã, nhìn hướng Hoàng.
Hoàng gật đầu, nói:
- Độc Cô thế gia đúng là có quy củ này, ai đến cũng vô dụng. Nhưng cũng có ngoại lệ, như Độc Cô Phong đều thuộc về gia tộc thủ vệ, chỉ cần đánh bại những thủ vệ này là ngươi liền có tư cách khiến họ truyền tin. Chỉ cần được cho phép là có thể tiến vào.
Diêm Xuyên cười nói:
- Quy củ thật là quái.
Hoàng lên tiếng:
- Đề nghị ngươi để người khác ở bên ngoài, ta với ngươi đi vào là được.
Diêm Xuyên giật mình, phút chốc nghĩ đến điều gì, gật đầu.
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Hoắc Quang, trú đoang gần đây chờ lệnh!
Mặc dù Hoắc Quang rất muốn cùng đi vào nhưng vẫn phải lên tiếng: