Nhìn thái độ nôn nóng của Dương Chí Cửu và kinh nghi của Cổ Nguyệt Thánh Tử, Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Được, nếu ngươi muốn nghe, vậy ta sẽ nói. Ta không nói về phiên bản Mặc Vũ Hề giết người lúc trước. Ta nói tới một phiên bản khác đi! Mọi người nghe thử xem sao.
Diêm Xuyên cười nói.
Mọi người đều dán mắt vào Diêm Xuyên.
- Ngươi nói đi. Ta xem thử ngươi có thể thêu dệt được cái gì!
Trong mắt Dương Chí Cửu đỏ ửng nói.
- Lại nói, có người tên là Dương Chí Cửu coi trọng Mặc Vũ Hề, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Mặc Vũ Hề đối với hắn căn bản không hề để ý. Trong Dương Chí Cửu mang theo oán hận, khẩn cầu phụ thân hắn là Mão Nhật Đạo Quân. Nhưng không ngờ Mão Nhật Đạo Quân có tính toán khác, không đồng ý. Dương Chí Cửu không cam lòng, đột ngột sinh ra ý niệm, ép bảy vị huynh trưởng hãm hại Mặc Vũ Hề. Hắn muốn nàng phải mất đi vị trí thánh nữ. Khi đó Mặc Vũ Hề khổ sở không nơi nương tựa chắc chắn khó thoát khỏi ma chưởng của Dương Chí Cửu!
Diêm Xuyên cao giọng nói.
Mặc Vũ Hề lộ ra vẻ oan ức.
- Ngươi nói dối!
Dương Chí Cửu giận dữ nói.
- Ta còn chưa nói hết. Ngươi chờ ta nói xong, mới phản bác có được không?
Diêm Xuyên cười nói.
Một đám Chân Quân đứng xung quanh nhất thời nhíu mày nhìn về phía Dương Chí Cửu. Dương Chí Cửu cố đè nén phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:
- Dương Chí Cửu muốn hãm hại Mặc Vũ Hề, bởi vậy cần một âm mưu chắc chắn thành công, khiến Mặc Vũ Hề trăm miệng cũng không thể bào chữa, khiến Mặc Vũ Hề mãi mãi không thể quay đầu lại. Bởi vậy, hắn đợi được lần này năm đại tông môn đến đây. Dương Chí Cửu nêu ý kiến để Mão Nhật Đạo Quân sắp xếp bảo Mặc Vũ Hề dẫn theo con trai và con gái của cường giả tới giao lưu, chế tạo huyết án tại Bắc Mặc Điện!
- Con của Năm Tông chủ bị tiêu diệt hết. Mão Nhật Đạo Quân phái tất cả con trai con gái của mình cùng đi tới Thánh Địa Đại Chiêu. Đương nhiên, để chế tạo chứng cứ vắng mặt, chỉ có Dương Chí Cửu không chịu đi, hắn không có vào trong!
- Tiến theo vụ án xảy ra. Bắc Mặc Điện đóng kín, người ngoài không có cách nào đi vào. Trước đó dưới sự ép buộc của Dương Chí Cửu, mấy huynh trưởng đã hạ mê dược vào trong rượu của bữa tiệc rượu, tiếp theo bọn họ sát hại tất cả mọi người ngoại trừ Mặc Vũ Hề ra. Cuối cùng trong lúc thống khổ, bọn họ lần lượt tự sát!
- Đến lúc này, âm mưu của Dương Chí Cửu đã được thực hiện. Mão Nhật Đạo Quân biết tin tức, muốn lập tức đi vào. Nhưng Dương Chí Cửu đột nhiên ngăn cản, khẩn cầu phụ ngồi yên không để ý đến. Mão Nhật Đạo Quân vì quá quan tâm tới Dương Chí Cửu, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận sự thực, phối hợp với với kẻ có tâm địa độc như bò cạp bức tử huynh trưởng này.
Diêm Xuyên giải thích.
Trong đại điện, một đám cường giả nhất thời kinh ngạc, ánh mắt thoáng giao lưu với nhau. Trên đời sao có người ác độc như vậy được? Đây là thật hay giả vậy?
Sắc mặt Mão Nhật Đạo Quân trở nên âm trầm.
Cổ Nguyệt Thánh Tử xiết chặt nắm đấm. Phiên bản này của Diêm Xuyên không xê xích nhiều so với phiên bản của Mão Nhật Đạo Quân. Nhưng nghĩ đến mấy đệ đệ muội muội lần lượt tự sát, Cổ Nguyệt Thánh Tử nhất thời khó kìm lòng nổi.
- Ngươi nói dối, ta không có. Ai tự sát chứ? Ta có thể bức bách được bọn họ sao?
Dương Chí Cửu quát lên.
- Tự sát, không nhất định phải chết!
Diêm Xuyên bỗng nhiên cười nói.
- Ừm?
Trong nháy mắt Dương Chí Cửu có chút hoảng hốt.
- Cửu huynh đệ, trên người các ngươi đều chảy dòng máu của phượng hoàng. Bộ tộc Phượng Hoàng có khả năng niết bàn sống lại. Ta cũng không nói, lúc đó bảy huynh trưởng của ngươi đều bị mất máu mà chết. Có thể mất máu nhưng sao thần hồn lại không còn?
Diêm Xuyên cười nói.
Diêm Xuyên vừa nói, mọi người trong toà đại điện đều bỗng nhiên chấn động. Kể cả năm đại Tông chủ, mỗi người đều lộ vẻ trầm tư.
Dương Chí Cửu đang muốn phản bác, Diêm Xuyên lại mở miệng nói tiếp.
- Đương nhiên, ngươi có thể nói bọn họ không có năng lực niết bàn sống lại. Nhưng ta muốn nói, tuy rằng bọn họ tự sát, thân thể chết, nhưng hồn của bọn họ không hề bị diệt. Thân và hồn của bọn họ tách thành hai phần. Rõ ràng bọn họ có thể làm được. Chỉ đợi sau này Tá Thi Hoàn Hồn, không, chờ sau này, hoàn hồn vài thi thể của mình là được. Nhưng đối với bọn họ thì sao?
Diêm Xuyên cười nói.
Tim Dương Chí Cửu thoáng trùng xuống, chân bất giác lùi lại một bước.
- Bảy người bọn họ đều có hai phần thân và hồn. Nhìn mình chết dần chết mòn, nỗi bi thương này, khẳng định Dương Chí Cửu ngươi không lĩnh hội được. Cổ Nguyệt Thánh Tử, ngươi nói giờ phút này, ngươi làm ca ca nguyện ý nhìn thấy sao? Diêm Xuyên nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh Tử nói.
Sắc mặt Cổ Nguyệt Thánh Tử âm trầm đáng sợ. Tơ máu trong mắt hắn không ngừng nhiều thêm. Nắm tay hắn xiết chặt, không ngừng phát sinh những tiếng crack.
- Một huynh trưởng tốt, một đệ đệ tốt, một phụ thân tốt. Ta nghĩ Mão Nhật Đạo Quân hẳn nguyện ý phối hợp với Dương Chí Cửu. Hẳn là hắn nhìn thấy điểm này, cho rằng mấy người con trai con gái của mình còn có thể sống lại, cho nên, mới mở một con mắt nhắm một con mắt đi!
Diêm Xuyên cười nói.
- Diêm Xuyên, ngươi nói xấu ta, ta liều mạng với ngươi!
Trong nháy mắt Cổ Nguyệt Thánh Tử liền ngăn cản Dương Chí Cửu. Phải biết nơi này không phải là chỗ có thể càn được.
- Dương Cổ Nguyệt, ngươi cút ngay!
Dương Chí Cửu quát lên.
- Câm miệng!
Cổ Nguyệt Thánh Tử quát lên.
Sau khi quát xong, Cổ Nguyệt Thánh Tử nhìn về phía Diêm Xuyên, lạnh lùng nói:
- Ha ha ha, Diêm Xuyên, ngươi nói rất đặc sắc. Nhưng ngươi không chú ý một điểm. Quan hệ giữa bảy đệ muội của ta và Dương Chí Cửu thật sự không tốt. Sao bọn họ có thể vì Dương Chí Cửu ép Mặc Vũ Hề gả cho hắn, mà tự nguyện 'Tự sát'?
- Tại sao? Cổ Nguyệt Thánh Tử, đến tận bây giờ ngươi còn chưa nhìn ra sao? Bảy người này vẫn là đệ đệ muội muội của ngươi sao? Ngươi thật sự xem bọn họ là người thân của ngươi sao? Tâm tư của bọn họ thế nào, ngươi là người hiểu rõ nhất. Trên đời này, ai có thể khiến bọn họ không để ý tới sinh tử. Mà giờ phút này cũng không phải chắc chắn chết. Nhưng làm ra hi sinh lớn như vậy, ngươi cảm thấy ai có thể khiến bọn họ tự nguyện hi sinh?
Diêm Xuyên tiến lên một bước quát hỏi nói.
Sắc mặt Cổ Nguyệt Thánh Tử cứng đờ.
- Là ngươi, Cổ Nguyệt Thánh Tử. Tứ muội của ngươi vì ngươi mà không để ý đến sống chết. Tam đệ của ngươi vì ngươi không để ý tới tôn nghiêm. Bọn họ tự hào vì có người đại ca như ngươi, hi sinh rất nhiều cho ngươi. Bọn họ có thể hi sinh vì ngươi, bức bách? Tự nguyện? Bọn họ làm sao tự nguyện. Điều này phải xem Dương Chí Cửu đã nói với bọn họ thế nào. Hắn dùng ngươi uy hiếp bọn họ thế nào! Ngươi không ở nhà lâu như vậy, Dương Chí Cửu tìm một lý do để ép bọn họ. Điều này có gì khó không? Ít nhất đối với ta mà nói, không khó!
Diêm Xuyên cười nói.
Khi mới bắt đầu tâm tình Cổ Nguyệt Thánh Tử đã bị Diêm Xuyên đảo loạn. Giờ phút này, nhất thời tâm loạn như ma. Vì mình? Tại sao?