Mặc Vũ Hề nắm tay Diêm Xuyên, nhìn cảnh tượng phát thuật bắn lên trời cao giống như vô số pháo hoa tỏa sáng trước mắt nói.
- Bởi vì nhớ những truyền thống này, mới có thể cảm giác mình vẫn là một con người!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Hai người cứ nắm tay, nhìn cảnh đẹp như vậy. Tuy rằng không có động tác tiến gần hơn một bước, nhưng trong tình thế hiện tại, tâm linh hai người lại đan xen chặt chẽ vào nhau. Cái này cũng là một cái đẹp!
Từng pháp thuật bắn thẳng lên trời. Đại Chu Thành ngày hôm nay nhất định là một thành không có đêm. nguồn TruyenFull.vn
- Tuy nhiên, những năm gần đây, có lẽ được Văn Nhược tiên sinh cổ vũ, những chuyện như tổ chức ăn tết này càng ngày càng có nhiều người tham dự. Tết tại Đại Chu Thành cũng càng ngày càng đẹp!
Mặc Vũ Hề nói.
- Ồ? Ta đã nói, có vẻ như Vô Ưu Thành của ta không được kế tục. Hóa ra Văn Nhược tiên sinh đã cố ý phát triển!
Diêm Xuyên suy tư.
-Nhìn bên kia kìa!
Mặc Vũ Hề bỗng nhiên kéo Diêm Xuyên một cái nói.
Diêm Xuyên nhìn theo hướng Mặc Vũ Hề chỉ. Đó chính là đạo trường trên ngọn núi của Dậu Nguyệt Đạo Quân. Trên sân thượng, đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc áo đỏ. Vạt áo của nữ tử mặc áo đỏ kia bay bay, trong mắt nhìn có vẻ say mê.
- Nàng là?
Thần sắc của Diêm Xuyên thoáng động.
- Nàng chính là Tô tam nương!
Mặc Vũ Hề khe khẽ thở dài nói.
- Tô tam nương?
Diêm Xuyên suy tư, nhất thời nhìn về phía ngọn núi bên dưới. Diêm Xuyên tìm xung quanh ngọn núi bên dưới. Trong bóng tối, Diêm Xuyên chú ý quan sát vẫn có thể thấy rõ.
Đúng như sự suy đoán của Diêm Xuyên, hắn rốt cuộc nhìn thấy được Văn Nhược tiên sinh.
Giờ phút này Văn Nhược tiên sinh ẩn mình trong một khu rừng nhỏ, trong mắt thâm tình hướng lên đỉnh ngọn núi, nhìn Tô tam nương.
Nhìn thấy Tô tam nương nở nụ cười, Văn Nhược tiên sinh cũng cười theo.
Mặc Vũ Hề thấy Diêm Xuyên chăm chú nhìn xuống phía dưới, nàng cũng nhìn theo.
- Văn Nhược tiên sinh?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Mỗi năm một lần tổ chức đại hội pháo hoa. Văn Nhược tiên sinh làm nhiều như vậy, hóa ra chỉ vì muốn hồng nhan nở nụ cười!
Diêm Xuyên thở dài nói.
- Đúng vậy. Nhưng đáng tiếc, kiếp trước Tô tam nương và Dậu Nguyệt Đạo Quân chính là phu thê. Văn Nhược tiên sinh chỉ có thể tự mình đa tình thôi!
Mặc Vũ Hề lắc đầu một cái.
Nói xong, nàng đã nhìn thấy phía dưới Văn Nhược tiên sinh thoáng nhướng mày, lộ ra một tia cay đắng.
Diêm Xuyên quay đầu nhìn lại. Hóa ra bên cạnh Tô tam nương, Dậu Nguyệt Đạo Quân bỗng nhiên xuất hiện. Dậu Nguyệt Đạo Quân cầm lấy một áo choàng, phủ lên người Tô tam nương. Tô tam nương quay đầu, mang theo cái nhìn đầy tình ý nhìn Dậu Nguyệt Đạo Quân. Tình chàng ý thiếp, ngọt ngào dị thường. Hai người đồng thời nhìn cảnh tưởng pháo hoa pháp thuật phía xa trong thành.
Bên dưới ngọn núi, Văn Nhược tiên sinh ở trong rừng nhìn qua càng lúc càng tiêu điều.
- Văn Nhược tiên sinh cùng Tô tam nương là thanh mai trúc mã, nhưng chung quy không cả đời này không thể làm phu thê!
Mặc Vũ Hề khe khẽ thở dài.
- Cả đời?
Diêm Xuyên suy tư.
- Đúng vậy, cả đời chứng kiến bao nhiêu người sinh ra ghi lòng tạc dạ. Nàng cùng với Văn Nhược tiên sinh tuy là hai đứa trẻ vô tư, nhưng bọn họ chỉ trải qua một thời gian lưu luyến mông lung, sao có thể so được với cả đời ghi lòng tạc dạ?
Mặc Vũ Hề lắc đầu tỏ ra đáng tiếc nói.
Diêm Xuyên giật mình, nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh đang đứng bên dưới ngọn núi.
- Thanh Long!
Diêm Xuyên quay về phía Thanh Long đang đứng phía xa kêu lên.
- Ừm?
Thanh Long từ phía xa nhanh chóng bay tới.
- Xuống dưới đó. Sau đó xuống đó, mời Văn Nhược tiên sinh đến Minh Phượng Điện. Ta có việc muốn nói với hắn!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Thanh Long gật đầu một cái.
- Chàng làm sao vậy?
Mặc Vũ Hề nghi ngờ nói.
- Ta có biện pháp khiến Văn Nhược tiên sinh có thể bù đắp phần tiếc nuối này!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- A? Không phải chàng bảo Văn Nhược tiên sinh dùng sức mạnh chứ? Văn Nhược tiên sinh không thể nào làm như vậy đâu. Hắn tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng Tô tam nương!
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Không phải dùng sức mạnh. Ta có một bí pháp!
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Bí pháp?
- Ừm, ta không biết bí pháp này có thể thành công hay không. Thậm chí, ta cũng không biết có phải là thật hay không!
Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười khổ nói.
- Bí pháp nào?
Mặc Vũ Hề hiếu kỳ nói.
- Mộng nhập thiên cơ đại pháp!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Mộng vào thiên cơ pháp?
Mặc Vũ Hề không hiểu nói.
Diêm Xuyên hơi cười khổ một hồi. Mộng vào thiên cơ đại pháp? Diêm Xuyên thật sự không biết nên giải thích thế nào. Đây là thời điểm kiếp trước, hắn nằm mơ thấy.
Một lý do rất rối rắm, nhưng sự thực chính là như vậy.
Kiếp trước hắn nằm mơ thấy bí pháp này. Còn có một điều nữa. Đó chính là Diêm Xuyên đã từng dùng qua mấy lần Chu thiên tinh thần công. Cái này cũng là có từ trong giấc mơ. Chỉ có điều ở trong mơ không gọi là chu thiên tinh thần công, mà là một loại thủ đoạn thần kỳ khác, gọi là vũ trụ trong lòng bàn tay. Trong bàn tay nắm giữ ngàn vạn ngôi sao trong vũ trụ.
Đáng tiếc, cho dù kiếp trước tu vi của Diêm Xuyên đạt tới cực hạn cũng không thi triển được vũ trụ trong lòng bàn tay. Diêm Xuyên suy đoán, có thể do tu vi của mình chưa tới. Bởi vậy hắn thay đổi một chút, tạo ra Chu thiên tinh thần công. Tuy là Chu thiên tinh thần công bị yếu hơn vô số lần, nhưng nó vẫn là một trong những công pháp mạnh nhất của Diêm Xuyên.
Mộng nhập thiên cơ đại pháp chính là một trong hai bí pháp có được từ trong giấc mơ! Từ trước đế nay Diêm Xuyên chưa từng dùng đến nó. Mặc dù yêu cầu của nó đối với tu vi không cao, nhưng nó lại tạo thành hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi. Cho nên Diêm Xuyên vẫn không sử dụng đến nó. Giờ phút này nhìn thấy Văn Nhược như vậy, chẳng biết tại sao Diêm Xuyên nảy sinh ý định muốn thử một lần.
Mộng nhập thiên cơ đại pháp! Vũ trụ trong lòng bàn tay!
Nằm mơ thấy? Đương nhiên Diêm Xuyên sẽ không nông cạn như vậy. Diêm Xuyên suy đoán, có lẽ ngoại trừ kiếp trước ra, mình còn tồn tại một kiếp trước khác! Nhưng, nó thực sự quá xa xôi.
Hiện tại, hắn chủ yếu muốn thử xem, bí pháp trong giấc mơ kia đến cùng là thế nào. Nếu thật sự có thể sử dụng, Diêm Xuyên thậm chí muốn mở rộng tất cả Đại Trăn! Dựa thế khiến Đại Trăn trở lên lớn mạnh!
Minh Phượng điện!
Cửa đại điện đóng chặt. Diêm Xuyên dẫn theo Mặc Vũ Hề, nhìn chòng chọc vào Mạnh Văn Nhược!
- Văn Nhược tiên sinh, ta đã nói phương pháp. Bây giờ phải xem tiên sinh có đồng ý hay không. Nếu như tiên sinh không muốn, vậy xem như ta chưa nói là được rồi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Trên mặt Văn Nhược tiên sinh cau lại. Rõ ràng trong nội tâm đang giằng co một cách khó khăn.
Mặc Vũ Hề suy nghĩ một chút nói:
- Văn Nhược tiên sinh, thật ra ta cảm thấy, tiên sinh không cần phải xấu hổ. Năm đó, tiên sinh và Tô tam nương đã làm đám cưới. Là do Dậu Nguyệt Đạo Quân cướp tân nương của tiên sinh. Tiên sinh mới là người bị hại!
Văn Nhược tiên sinh do dự một hồi.
- Đương nhiên, tiên sinh có thể không để ý, vẫn tiếp tục nhớ về Tô tam nương. Nhưng Dậu Nguyệt Đạo Quân chen ngang như vậy là bởi vì kiếp trước sao? Nếu như vậy, Tô tam nương phải có trí nhớ của kiếp trước. Vậy Tô tam nương hẳn nên ở với ai?