Tiên Quốc Đại Đế

Chương 463: Kiếm thứ hai mươi bốn



Chín biển máu chồm đến, mang theo uy phong diệt thế, áp chế Diêm Xuyên, khiến Diêm Xuyên nhất thời có chút loạn tay.

- Quả nhiên là kiếm cốt trời sinh!

Diêm Xuyên tỏ ra hưng phấn cười.

- Kiếm thứ hai mươi bốn!

Diêm Xuyên quát nhẹ một tiếng.

Vù!

Lấy Diêm Xuyên làm trung tâm, một đạo kiếm reo đột nhiên khuếch tán đi khắp nơi.

Tiếng kiếm reo vừa ra, bốn phía đều là kiếm khí, kiếm cương, kiếm quang. Tất cả đều đi theo tiếng kiếm reo.

Vù! Vù!.........

Xung quanh Yến Kinh, vô số trường kiếm của các kiếm tu, cũng theo tiếng rung mà bay lên, dường như đang phụ họa với tiếng kiếm reo của Diêm Xuyên Ngọc Đế Kiếm.

Vạn kiếm cùng vang lên. Gần như tất cả kiếm tại Yến Kinh đều rung lên. Thậm chí, kiếm của đệ tử Độc Cô thế gia cũng theo tiếng rung mà lên.

- Không thể nào, Đế Kiếm Nhất Minh, quân lâm thiên hạ, vạn kiếm làm lễ? Chỉ có gia chủ mới có thể làm được. Sao Diêm Xuyên có thể làm như vậy được?

Một đệ tử Độc Cô thế gia cả kinh kêu lên.

Tất cả đệ tử Độc Cô thế gia đều kêu lên sợ hãi.

Trên không trung, giờ phút này bông hoa sen kiếm lớn toả ra cũng ầm ầm run lên không ngừng. Kiếm khí tầng thứ nhất ầm ầm sụp đổ.

Kiếm khí của Diêm Xuyên ở tầng thứ hai cũng ầm ầm sụp đổ.

Tầng thứ ba, chín kiếm sông, trong đó có tám sông kiếm bỗng nhiên run rẩy sau đó sụp đổ tan ra!

Chỉ còn một sông kiếm vẫn đang giãy giụa khổ sở.

Lúc này, Ngọc Đế Kiếm ầm ầm va vào sông kiếm còn lại.

Ầm!

Ngọc Đế Kiếm, Bổ Thiên Kiếm ầm ầm va chạm vào nhau. Trong hư không đột nhiên cuốn lên một trận bão táp ngập trời. Trong vạn dặm, mây đã bị thổi tan.

Trong nháy mắt thân thể của Diêm Vô Địch bay ngược trở ra, giống như lưu quang va vào một ngọn núi phía xa.

Ầm!

Ngọn núi kia ầm ầm đổ vỡ. Thân thể của Diêm Vô Địch rơi vào trong đống đổ nát của ngọn núi kia.

Diêm Xuyên rời đi.

- Gia chủ!

Một đám đệ tử Độc Cô thế gia nhất thời định xông tới.

Vù vù!

Bạch Đế Thiên, Kim Đại Vũ, Hoắc Quang nhất thời chặn ở trước mặt mọi người.

- Tránh ra!

Một đám đệ tử Độc Cô thế gia kêu lên đầy sợ hãi.

Nhưng Bạch Đế Thiên, Kim Đại Vũ, Hoắc Quang một chút cũng không nhường.

Ầm ầm ầm!

Mọi người lại chiến đấu.

Trong phế tích, Diêm Xuyên nhìn về phía Diêm Vô Địch đang ngã trên mặt đất.

Mái tóc đỏ như máu của Diêm Vô Địch đã biến mất. Cơ thể triệt hồi siêu cấp thần thông.

Nhìn Diêm Xuyên, hai mắt Diêm Vô Địch đỏ ửng, một sự bi thương lại xuất hiện trong mắt.

- Vô Địch, cháu là người có thiên phú kiếm tu cao nhất mà ta từng thấy. Tuy rằng cháu thất bại, nhưng chỉ thất bại trước ta mà thôi. Cháu mới là Hạ Hư Cảnh, cho dù siêu cấp thần thông đẩy thực lực đến trung Hư Cảnh, cũng không có cách nào so sánh với người từng trải như ta. So với kiếm đạo đồng cấp, không ai là đối thủ của cháu. Cháu thậm chí đã buộc ta sử dụng kiếm thứ hai mươi bốn. Cháu thừa kế truyền thừa của Độc Cô Bổ Thiên, sau này càng có cơ hội phát triển vô lượng. Chuyện của quá khứ, không nên tiếp tục nghĩ đến nữa. Kiếm đạo luyện tâm, không nên để cho tâm trạng không tốt, ăn mòn kiếm đạo của cháu!

Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.

Nhìn Diêm Xuyên, Diêm Vô Địch nhất thời cảm thấy mũi đau xót, giống như một tiểu hài tử làm chuyện gì sai, bị người lớn chỉ trích vậy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đi thắp cho Diêm Thu Vũ một nén hương đi!

Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.

Diêm Xuyên quay đầu bước đi. Lưu Cẩn lại bay tới.

- Diêm Vô Địch, đây là bức thư năm đó Diêm Thu Vũ nhờ bệ hạ để lại cho ngươi. Bệ hạ bảo ta đưa cho ngươi!

Lưu Cẩn đưa ra di chúc của Diêm Thu Vũ đưa ra trước khi chết.

Nhìn lá thư vẫn còn dấu niêm phong, mũi Diêm Vô Địch càng thêm chua xót. Đồng thời, trong mắt hắn đã ươn ướt:

- Phụ thân, hài nhi bất hiếu!

Diêm Vô Địch nhẹ nhàng tiếp nhận di chúc của Diêm Thu Vũ.

Diêm Thu Vũ để lại bức thư bảo Diêm Xuyên giao cho con trai mình, chính là thuận tiện để Diêm Xuyên tự mình xem nội dung lá thư. Bởi vì nội dung lá thư chính là bảo con trai mình không cần thiết phải báo thù. Hắn hy vọng Diêm Xuyên có thể cho con mình một con đường. Diêm Xuyên sao có thể không rõ?

Nhưng Diêm Xuyên vẫn không mở lá thư này ra!

Tiếp nhận lá thư, Diêm Vô Địch lau khóe mắt ẩm ướt, bước về phía phần mộ của Diêm Thu Vũ.

Trên mộ phần của Diêm Thu Vũ!

Diêm Vô Địch dẫn theo đệ đệ muội muội tới thắp hương cho Diêm Thu Vũ. Giờ phút này trong dòng họ Diêm Thị cũng mấy người tới. Đương nhiên, chỉ có mấy người.

Năm mươi năm đã trôi qua. Cái chết của Diêm Thu Vũ đã dần dần bị quên lãng.

Diêm Vô Địch tới viếng, mọi người còn ở bên cạnh khuyên nhủ. Đệ tử Độc Cô thế gia đứng ở cách đó không xa chờ đợi.

Mấy đệ đệ muội muội vẫn có chút thương cảm.

Lúc này Diêm Vô Địch mới lấy lá thư ra! Trên lá thư có ghi – Gửi con trai Vô Địch của ta.

Trong lòng vô cùng đau xót, Diêm Vô Địch mở lá thư ra xem.

Đúng là chữ của Diêm Thu Vũ, hơn nữa năm đó Diêm Thu Vũ đã dạy cho Diêm Vô Địch biết ám hiệu của mình. Trong thư mình viết, chữ thứ năm và chữ thứ năm đếm ngược, sẽ hạ bút chấm một điểm. Lá thư trước mắt, hiển nhiên là do Diêm Thu Vũ tự mình viết.

——-

Con trai của ta, phụ thân đã đưa ra một quyết định không tốt! Có lẽ phụ thân sẽ vì thế mà phải chết. Phụ thân không oán không hận. Nếu như thất bại, con không nên oán hận Diêm Xuyên. Chuyện này không liên quan đến hắn!

Là do phụ thân đáng chết, tự mình gieo gió gặt bão. Nhưng trong lòng phụ thân, thật sự rất muốn liều một lần, cho dù là tan xương nát thịt! Đây là ý chí của phụ thân, có chết muôn lần cũng không hối hận!

Ta cũng hiểu rõ, Diêm Xuyên đối với dòng họ Diêm Thị vô cùng tốt. So với phụ thân năm đó thực sự tốt hơn nhiều. Ta có thể nhìn thấy, sắp tới Diêm thị sẽ trở nên huy hoàng, nhờ vào con, nhờ vào Diêm Xuyên!

Con không nên hận Diêm Xuyên. Bộ tộc Diêm thị chỉ có tập trung lực lượng mới có thể đúc ra huy hoàng!

Ta không bằng Diêm Xuyên. Tuy rằng con trời sinh đã có kiếm cốt, nhưng phụ thân nhìn có thể hiểu rõ, sự thành tựu của còn, nhiều nhất chỉ là chủ nhân tông môn, thậm chí mạnh hơn tông môn. Nhưng làm đế, con không thể nào cường đại được bằng Diêm Xuyên.

Con hãy trông nom đệ đệ và muội muội của con. Phụ thân không thể tiếp tục che chở cho các con!

Ta biết, con nhất định sẽ oán hận Diêm Xuyên. Con không nên oán hận. Nếu con muốn oán hận, vậy hãy oán hận thánh địa Vạn Phật, oán hận Đại Phật Đế Triều đi!

Năm đó phụ thân đã không còn hùng tâm tráng trí tiếp tục xưng đế. Nhưng bọn khốn kiếp kia lại không ngừng giựt giây ta. Chuyện năm đó hiện tại ta đã hiểu rõ. Nếu ta không đáp ứng, có khả năng ta đã chết vào lúc đó.

Một chút dã tâm của ta đã bị bọn họ ép bành trướng!

Nếu như thành công, con sẽ không nhìn thấy lá thư này. Nếu như ta chết, đó chính là do thánh địa Vạn Phật, Đại Phật Đế Triều ép! Bọn họ mới là hung thủ giết ta!

Con trai của ta, ta xem ra, Diêm Xuyên cực kỳ coi trọng con. Con hãy phụ tá cho Diêm Xuyên. Ta chết, có con sống là đủ rồi. Có con là đủ rồi.........