- Đúng vậy, chưởng môn. Hiện tại mỗi năm đế triều Đại Trăn đều có tổ chức khoa thi một lần. Đông Thần Châu càng ngày càng có nhiều cường giả, trí giả tiến vào đế triều Đại Trăn. Ban đầu 1100 toà thành trì vẫn còn yếu.Hiện tại, sau mấy chục năm, các thành trì càng ngày càng giàu có!
- Còn nữa, đám người Diêm Xuyên, Dịch Phong, Hoắc Quang, Kim Đại Vũ, Lưu Cẩn, Bạch Đế Thiên biến mất mấy chục năm, bỗng nhiên trở lại. Cũng không ai biết bọn họ đi đâu. Vậy chúng ta làm sao bẩm báo được với Ma Kha thiên tử được?
...
Chưởng môn mặc hồng bào sắc mặt âm trầm nói:
- Điều ta lo lắng nhất không phải là những chuyện này. Ta lo lắng chính là người lúc trước phái tới ẩn nấp bên trong đế triều Đại Trăn. Gần đây bỗng nhiên không còn tin tức gì của hắn. Không biết có phải hắn đã bị bắt hay không? Một khi bị bắt, hẳn là hành tung của chúng ta đã bị lộ rồi!
- Chắc hẳn Vương Kha bị chuyện gì đó làm trễ nãi thôi. Chắc sẽ nhanh chóng có tin tức. Cho dù không có tin tức, Vương Kha cũng không thể nào bán đứng chúng ta được!
...
Trong đại điện, một đám cao tầng Ngũ Hành tông không ngừng phân tích từng tin tức.
Bên ngoài mưa to gió lớn, nện vào phiến đá phát ra những tiếng tí tách.
Giờ phút này dưới chân núi Ngũ Hành Tông lại có một đám khách không mời mà đến.
Một đám khoảng năm mươi người, tất cả đều mặc trên người áo bào đen rộng lớn. Nước mưa rơi vào phía trên áo bào đen, giống như rơi vào bên trên áo tơi chảy xuống đất.
Năm mươi người mặc áo bào đen, không thấy rõ khuôn mặt. Một người dẫn đầu đạp lên phiến đá từng bước đi tới!
- Người nào? Đứng lại!
Nhất thời một đệ tử của Ngũ Hành tông nhảy ra ngoài.
Một người cầm đầu, tay cầm trường kiếm vung lên một cái!
Người đệ tử Ngũ Hành tông kia thậm chí không kịp kêu thảm, đột nhiên bị chém thành hai đoạn, rơi xuống phía trên phiến đá. Nước mưa giội xuống người hắn, máu nhuộm khắp nơi.
Người mặc áo bào đen dẫn đầu thản nhiên nói:
- Đây là hành động đầu tiên của Bổ Thiên Các. Tất cả Ngũ Hành tông, một tên cũng không để lại. Giết sạch!
- Vâng!
Một đám người mặc áo bào đen lên tiếng trả lời.
Vèo!
Trong nháy mắt, năm mươi người trong trận mưa to, tiến vào Ngũ Hành tông.
......
Sau một canh giờ, tại quảng trường Nghĩ Hành Điện, Ngũ Hành Tông trên đỉnh Ngũ Hành Sơn.
Khắp nơi có mấy chục thi thể nằm trên mặt đất. Tất cả đều bị một kiếm mất mạng, máu nhuộm quảng trường.
Ầm ầm ầm!
Trời u ám. Trong mây đen vang từng tiếng sấm sét thê lương.
Một đám người mặc áo bào đen đang chờ đợi.
Một lát sau, bên trong Ngũ Hành điện, một người mặc áo bào đen dẫn đầu, cùng với sự giúp đỡ của ba người mặc áo bào đen, đi ra khỏi đại điện, đứng dưới quảng trường.
- Các chủ, Ngũ Hành tông đã bị tiêu diệt hết!
Một người mặc áo bào đen tiến lên một bước nói.
Người mặc áo bào đen dẫn đầu gật đầu một cái, nhẹ nhàng phủi áo bào đen, bước về phía trước. Một đám người mặc áo bào đen đi theo phía sau. Trong trận mưa to, bọn họ lặng lẽ rời khỏi Ngũ Hành tông!
Mưa to khiến máu chảy thành dòng dưới mặt đất. Ngũ Hành tông bị tiêu diệt sạch. Một người sống cũng không còn. Tất cả chỉ còn lại tiếng bước chân của một đám người mặc áo bào đen rời khỏi đó!
——————————–
Đế triều Đại Trăn, Yến Kinh!
Quảng trường Triều Thiên Điện, Diêm Xuyên cầm trong tay một thiệp mời đi phía trước. Một đám thần tử đi theo phía sau.
Đứng trước mặt bọn họ là một cô gái áo xanh.
- Diêm Xuyên, ta đã đưa thư đến. Mong ngài đúng giờ tới Thiên Cơ Tông!
Cô gái áo xanh mở miệng nói.
- Ta nhớ ngươi. Lần thứ nhất nhìn thấy thiên nữ, khi đó, ngươi ở bên cạnh nàng. Ngươi là nha hoàn của thiên nữ?
Diêm Xuyên nhíu mày hỏi.
Cô gái áo xanh gật gật đầu nói:
- Tại hạ may mắn được thiên nữ nhìn trúng! Đúng vậy!
- Thiên Cơ Tông, lần này phát thiệp mời khắp nơi. Ta đã nhận được. Ngươi có thể trở về phục mệnh!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Cô gái áo xanh gật đầu, đang tính rời khỏi.
- Chờ một chút!
Diêm Xuyên bỗng nhiên mở miệng nói.
- Sao?
Cô gái áo xanh hiếu kỳ nói.
- Còn có một việc, ta muốn hỏi một chút! Nếu có thể thuận tiện, mong có thẻ báo cho!
Dù sao, thiên nữ và Chân Nhu có hình dáng quá giống nhau. Thậm chí thiên nữ có thể chính là Chân Nhu sau khi chết được sinh ra. Mặc dù thiên nữ nói nàng đã mở được ký ức kiếp, nói mình không phải là Chân Nhu, nhưng Diêm Xuyên vẫn chưa chết tâm.
Cô gái áo xanh khẽ mỉm cười nói:
- Nếu là trước đây, ta sẽ không nói. Tuy nhiên hiện tại không đáng kể. Dù sao các ngươi sớm muộn đều sẽ biết. Bởi vì lần này chính là do thiên nữ và Tông chủ đồng thời chủ trì!
- Ồ?
- Thiên nữ tên Triệu A Phòng. Hơn nữa nghe nói, đây là tên thiên định không phải do người lấy!
Cô gái áo xanh cười nói.
Nói xong, cô gái áo xanh lễ phép thi lễ, đạp bước bay lên trời. Trong lúc nhất thời nàng hóa thành một con Thanh Loan lớn, bay về phía bắc.
- Sư tổ, Thiên Cơ Tông, kế hoạch tạo thần? Thiên Cơ Tông thật có lực lượng như vậy sao?
Nhạc Nghị cau mày nói.
- Tạo thần kế hoạch? A!
Mạnh Lăng Thiên lắc đầu một cái lộ ra một tia khinh thường.
- Chẳng lẽ là giả?
Mạnh Dung Dung không hiểu nói.
Mạnh Lăng Thiên lắc đầu nói:
-Thiên Cơ Tông, trách trời thương người là đúng. Nhưng Thiên Cơ Tông cũng không phải cường đại như trong thiệp mời đã nói. Thiên Cơ Tông, chỉ có một phần cơ nghiệp tại Tiên giới, sau đó nhận được một vài truyền thừa của một ít cường giả thời thượng cổ, hiểu rõ một chút về chuyện đại kiếp nạn thượng cổ lúc trước. Mấy vạn năm trước, thiên nhập một bộ phận đệ tử, tiến vào thế giới phong ấn này. Giờ phút này, bọn họ còn cuồng vọng hơn, lại muốn tạo thần sao?
- Thì ra là như vậy!
Nhạc Nghị gật đầu một cái.
- Không cần để ý cái kế hoạch tạo thần này. Nếu như Thiên Cơ Tông thật sự cường thịnh, không cần lựa chọn nhân kiệt trong thiên hạ? Vì sao mình không thể thành thần? Tổ sư của thư viện Cự Lộc ta, Đông Phương Bất Bại tại Tiên giới đã mở ra một cơ nghiệp. Thư viện Cự Lộc có truyền thừa riêng của mình. Kế hoạch tạo thần này, có tham dự cũng không có tác dụng! Chỉ trêu chọc phiền não!
Mạnh Lăng Thiên lắc đầu một cái.
- Vâng!
Hai người gật đầu một cái.
————————————
Đại Phật Đế Triều!
Khổng Ma Kha dẫn theo quần thần nhìn sứ giả Thiên Cơ Tông đang đứng trước mặt.
- Kế hoạch tạo thần?
Khổng Ma Kha nhìn thiệp mời, khẽ nhíu mày.
- Ta đã đưa thư đến. Nếu như muốn tham dự, mong đến đúng giờ!
Sứ giả kia trịnh trọng nói.
Nói xong, sứ giả kia rời đi, để lại Khổng Ma Kha nhìn thiệp mời, khẽ nhíu mày.
Lúc này, một đạo kim quang chợt hiện lên. Một nam tử trung niên mặc nho bào màu trắng hạ xuống trước mặt Khổng Ma Kha.
Nam tử tóc dài dưa tay về phía sau, lấy ra một trúc giản màu tím. Trên trúc giản có khắc hai chữ xuân thu.
Tuy mặc nho bào, nhưng cả người lại tản ra một lệ khí dường khi khó có thể ngăn chặn. Hạo nhiên chính khí cùng lệ khí tương dung, bình thản cùng táo bạo đặt ngang hàng, khiến người ta cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.