- Ngoại trừ Doãn Hận Thiên ra, lần này còn có rất nhiều anh tài từ khắp nơi trong thiên hạ đến đây. Nam Thần Châu, Tây Thần Châu, Trung Thần Châu, Bắc Thần Châu, rất nhiều anh tài được ghi lại trong danh sách, đều từ bỏ các thần châu đến Đông Thần Châu chúng ta!
Diêm Xuyên kêu lên, trong mắt loé ra một tia cảm thán.
- Chúc mừng thánh thượng!
Mọi người bái lạy nói.
Ngón tay Diêm Xuyên nhẹ nhàng gõ vào tay vịn long ỷ, suy nghĩ một chút nói:
- Cuộc thi lớn toàn thiên hạ, người tới thi không chỉ có những anh tài, cũng có những người khác thi vào Thiên triều Đại Trăn ta!
Diêm Xuyên nói xong, tất cả đám người Dịch Phong, Lý Tư, Mạnh Văn Nhược chân mày đều nhíu lại.
- Thánh thượng, người lo lắng đến lúc đó, sẽ có cường giả các thần châu đến đây gây rối hay sao?
Chân mày Lý Tư nhíu lại nói.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật đầu một cái.
...
Tây Thần Châu. Thư viện Khổng Lỗ.
Khổng Đạo Khâu đứng nơi cao nhất trong thư viện, nhìn về phía Đại Phật Thiên triều huy hoàng trùng thiên phía xa, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Ttrong tay Khổng Đạo Khâu cầm lấy một thẻ trẻ có hai chữ Xuân thu, hai mắt nheo lại.
Ban ngày, thời khắc Đại Phật Thiên Triều thành lập, một đám tiên nhân Khổng gia quở trách Khổng Ma Kha, bị Khổng Đạo Khâu đè ép xuống. Khổng Đạo Khâu ở bề ngoài ủng hộ Khổng Ma Kha, nhưng trong nội tâm lại vô cùng nghi ngờ.
Cứ như vậy, Khổng Đạo Khâu vẫn đứng từ lúc trời tối đến tận lúc bình minh.
Trong suốt một đêm, sắc mặt Khổng Đạo Khâu đều không ngừng biến hóa. Mãi đến tận sáng sớm khi tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu xuống, sắc mặt Khổng Đạo Khâu mới trở nên kiên định.
Đạp không, Khổng Đạo Khâu bay như tên bắn về phía một sơn cốc ngoài xa.
Đó là một cấm địa của Khổng gia, cho dù là tiên nhân Khổng gia cũng không được phép tùy ý ra vào.
Khổng Đạo Khâu hạ xuống cử một sơn cốc, nhưng không đi vào.
- Đạo Khâu cầu kiến lão tổ tông!
Khổng Đạo Khâu cung kính nói.
Trong sơn cốc không hề có tiếng động nào. Khổng Đạo Khâu cũng không nóng vội. Hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Mãi đến một canh giờ sau, bên trong thung lũng mới truyền đến một giọng nói.
- Khổng Đạo Khâu? Không phải Liên Thần đã ép tới giới này sao? Ta không phải đã từng nói với ngươi, không phải là chuyện lớn liên quan đến sống chết tồn vong của Khổng gia, thì không nên tới quấy rầy ta sao?
Giọng nói trong sơn cốc truyền ra mang theo một tia trách cứ.
Sắc mặt Khổng Đạo Khâu nghiêm nghị, trịnh trọng nói:
- Lão tổ tông, việc quan hệ tới sinh tử của Khổng gia, Đạo Khâu không thể không quấy rầy lão tổ tông!
- Sao?
- Lão tổ tông, Khổng Ma Kha, trộm nghiệp vị thiên địa của thánh địa Vạn Phật, thành tựu Đại Phật Thiên triều. Đây là cử chỉ gây tai họa cho Khổng gia. Vẫn xin lão tổ tông hạ lệnh, để Khổng gia đứng ra thủ tiêu Đại Phật Thiên triều!
Khổng Đạo Khâu trịnh trọng nói.
- Sao?
Trong sơn cốc truyền đến giọng nói ngạc nhiên của lão tổ tông.
- Lão tổ tông, Khổng Ma Kha ỷ lại quá nhiều vào gia tộc, thiên tính lại lạnh lùng bạc ác, rất có tính phản phệ. Thánh địa Vạn Phật này chính là một ví dụ.
Khổng Đạo Khâu trịnh trọng nói.
- Tính phản phệ? Đạo Khâu, ngươi quá lo lắng. Khổng Ma Kha là huyết mạch của Khổng gia. Năm đó thánh địa Vạn Phật bồi dưỡng thành nghiệp vị thiên địa thượng vị, không phải là để Khổng gia ta sử dụng sao? Lúc trước chính là vì mục đích này, tại sao lại phản phệ?
Lão tổ tông trầm giọng nói.
- Lão tổ tông, không giống nhau. Thánh địa Vạn Phật trải qua những năm thống trị này, đã hoàn toàn là một bộ phận của Khổng gia ta. Đó là một cánh tay, một cánh tay linh hoạt hoàn toàn chờ đợi Khổng gia điều khiển. Nhưng cánh tay này không nên bị Khổng Ma Kha tháo đi còn lắp vào bên trên cánh tay của hắn. Nếu có bản lĩnh, hắn có thể đi tới tranh đoạt Thánh địa khác, vì sao phải tháo cánh tay của chúng ta? So sánh một chút với cháu ngoại của Đạo Khâu, hai người chênh lệch quá lớn!
Khổng Đạo Khâu khuyên nhủ.
- Diêm Xuyên? Hắn chỉ là một người ngoài!
Lão tổ tông trầm giọng nói.
- Nhưng hắn có một nửa huyết mạch của Khổng gia ta. Lão tổ tông, không biết người đã từng nghe nói qua về 'Đầu cơ kiếm lợi' hay chưa? Diêm Xuyên chính là loại hàng hiếm này. Khổng Ma Kha chỉ là loại hàng thông thường. Bỏ hàng hiếm không sử dụng, che chở hàng bình thường? Hàng hiếm không ngừng tăng giá trị. Mặc kệ hàng thông thường có được tôn sùng thế nào, chung quy vẫn không đáng giá một đồng.
- Lão tổ tông, hiện tại phế bỏ Khổng Ma Kha vẫn còn kịp!
Khổng Đạo Khâu kêu lên.
- Được rồi!
Giọng nói lão tổ tông có phần thiếu kiên nhẫn truyền đến.
Giọng nói của Khổng Đạo Khâu lập tức dừng lại.
- Lúc trước lựa chọn là do ngươi chủ trì! Hiện tại ngươi lại đổi ý?
Lão tổ tông trầm giọng nói.
Sắc mặt Khổng Đạo Khâu trở nên khó coi nói:
- Năm đó, nữ nhi của ta mới là người đứng đầu trong đợt tranh tuyển. Nếu Tố Tố con gái vẫn còn sống, trở thành một Kinh Chiếu mới, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng đáng tiếc, năm đó Tố Tố vì tình cảm quá sâu nặng mới lén kết hợp với Diêm Đào, còn có bầu, tự nguyện bỏ qua tư cách tranh tuyển của mình!
- Lão tổ tông, năng lực của Tố Tố thế nào hẳn người cũng biết. Thời điểm Tố Tố còn sống, luận về thủ đoạn, Khổng Ma Kha có chỗ nào sánh bằng? Lúc trước là do Tố Tố tự nguyện từ bỏ tư cách tranh tuyển, Khổng Ma Kha mới nhận được tiện nghi. Không ngờ hắn lại không muốn buông tha cho Tố Tố. Lão tổ tông, lúc đó Tố Tố đã bỏ qua tất cả Nhưng lão tổ tông lại nghe cha con Khổng Ma Kha buông lời gièm pha, bảo Đạo Khâu không được nhúng tay vào. Đến khi Tố Tố bị Khổng Ma Kha ép chết, Đạo Khâu vì gia tộc, đã phải một mực yên lặng chịu đựng nỗi đau khổ này. Đạo Khâu làm tất cả đều vì gia tộc. Nhưng bây giờ, Khổng Ma Kha thật sự là hạng người vô năng. Lão tổ tông, Đạo Khâu không muốn đã sai lại càng sai nữa!
Sắc mặt Khổng Đạo Khâu khó coi nói.
- Làm càn!
Bên sơn cốc truyền đến tiếng quát lạnh của lão tổ tông.
- Ngươi đang oán ta sao?
Lão tổ tông lạnh lùng nói.
- Đạo Khâu không dám!
Khổng Đạo Khâu cúi đầu nói.
- Hừ, không dám? Ta thấy hiện tại lá gan của ngươi càng lúc càng lớn. Ta biết Khổng Tố Tố chết, khiến ngươi vẫn canh cánh trong lòng. Nhưng Khổng Tố Tố không chịu tuân theo quản giáo, ruồng bỏ gia tộc, đáng chém! Hừ! Còn chuyện của Khổng Ma Kha, hắn thành lập Thiên triều, ta rất hài lòng. Sau này không được tiếp tục dây dưa về việc này nữa. Được rồi, ngươi trở về đi thôi!
Lão tổ tông lạnh lùng nói.
Khổng Đạo Khâu nhìn vào sơn cốc, cuối cùng lộ ra một tia khổ sở nói:
- Vâng!
Khổng Đạo Khâu lui đi. Qua mấy ngày sau, hắn lại đi tới Đại Phật Thiên Triều. Là Tiên Tri Phật Đà tiếp đãi.
Tiên Tri Phật Đà, hiện nay không còn ở lại thánh địa Vạn Phật nữa. Cái tên Phật Đà cũng không còn tồn tại. Hắn đã làm Nhất Đẳng Tiên Tri Công của Đại Phật Thiên triều.
- Kính chào Khổng gia chủ!
Tiên Tri Công trịnh trọng nói.
- Triệu tiên tri, Khổng Ma Kha đâu?
Khổng Đạo Khâu trầm giọng nói.
- Thánh thượng đang bế quan. Khổng gia chủ có gì căn dặn sao?