Tiên Quốc Đại Đế

Chương 592: Thăm Con



Ngôi Thành bị hủy diệt!

Tin tức này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ. Tất nhiên Yến Kinh là nơi nhận được tin tức trước tiên.

Trong nhà Dịch Phong, một đám mưu thần Đại Trăn tụ tập.

Mọi người nghe thấy tin tức này, trong lúc nhất thời khẽ nhíu mày.

- Một chưởng? Diệt thành? Thiên tiên cũng không thể nào khoa trương như vậy được!

Sắc mặt Lưu Cương khó coi nói.

- Là đại tiên!

Doãn Hận Thiên trầm giọng nói.

- Đại tiên?

Tất cả đám người Dịch Phong, Lý Tư đều nhíu chặt lông mày.

- Đại tiên đến thế gian. Xem ra lại là thần tử của thánh đình Đại Tề rồi!

Lý Tư khẳng định nói.

- Không sai. Hẳn là thần tử của Đại Tề. Chắc hẳn đến đây vì một sự nghiệp lần trước còn chưa xong!

Dịch Phong gật đầu một cái.

- Đại tiên? Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta là thượng Hư Cảnh thập nhị trọng, cho dù thành tiên cũng chỉ là Thiên tiên. Nhưng đó lại là đại tiên. Chúng ta phải đánh thức thánh thượng, mời thánh thượng định đoạt mới được!

Lưu Cương lo lắng nói.

- Không!

Dịch Phong lắc đầu một cái.

- Sao?

Mọi người nhìn về phía Dịch Phong.

- Vẫn không cần thánh thượng phải tự mình đứng ra!

Dịch Phong trầm giọng nói.

Nghe thấy Dịch Phong nói chuyện, tất cả đám người Doãn Hận Thiên và Lý Tư đều giật mình, gật đầu một cái.

- Tại sao? Đại tiên kia đã muốn tới. Yến Kinh ta phải làm sao bây giờ?

Lưu Cương lo lắng nói.

- Thánh thượng ở tại Tiên giới thêm một ngày, khi trở về, thực lực của thánh thượng càng cường đại hơn một phần. Tiếp theo, Lưu đại nhân, đại nhân cảm thấy lần này đại tiên kia sẽ còn bất cẩn nữa hay không?

Dịch Phong cười nói.

- Ừm?

Hai mắt Lưu Cương thoáng nheo lại.

- Lần trước sáu đại Thiên tiên không coi ai ra gì, cho nên rơi vào cảnh bị tiêu diệt hoàn toàn. Lần này tuy là đại tiên, nhưng đại nhân cảm thấy hắn còn có thể phạm phải sai lầm tương tự nữa không? Tuy rằng thực lực của hắn mạnh hơn, nhưng lần trước bị tiêu diệt hoàn toàn, nhất định sẽ khiến hắn cảnh giác!

Dịch Phong khẳng định nói.

- Không sai!

Lưu Cương nghi hoặc gật đầu một cái.

Lý Tư khẽ mỉm cười:

- Vậy một khi đại tiên này cảnh giác, sẽ làm sao?

- Nếu như là ta, trước tiên dàn xếp lại, sau đó cẩn thận điều tra tình hình trong thiên hạ. Tiếp đó tùy thời hành động.

Lưu Cương khẳng định nói.

- Đúng vậy. Trước tiên điều tra tình hình trong thiên hạ. Có lần trước bị tiêu diệt hoàn toàn, đại tiên này sẽ không thể không thận trọng. Chắc chắn hắn sẽ thăm dò thiên hạ trước tiên!

Lý Tư khẳng định nói.

- Ồ?

- Thiên hạ này, Đại Trăn ta chiếm hơn nửa ranh giới. Nếu như không có lần trước bị tiêu diệt hoàn toàn, tất nhiên trạm thứ nhất bọn họ đến chính là Đại Trăn ta. Bọn họ sẽ chiến đấu một trận định thiên hạ. Nhưng, hiện tại bọn họ cẩn thận, bọn họ sẽ làm thế nào?

Lý Tư cười nói.

- Cẩn thận, vậy trước tiên quan sát khả năng của thiên hạ này. Hẳn là bọn chúng sẽ đi tới Thiên triều Đại Phật, hoặc là đi thánh địa Thần Tông trước. Nếu là có thể lay động hai nơi này, bọn họ mới trở lại Đại Trăn, nắm chặt nhiều phần thắng hơn. Hơn nữa, khi đó bọn họ cũng dễ dàng nhất thống thiên hạ hơn!

Lưu Cương theo dòng suy nghĩ của Lý Tư nói.

- Đúng vậy! Trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng có thể mau chóng phân tích nhược điểm của bọn chúng!

Doãn Hận Thiên khẳng định gật đầu một cái.

- Được rồi!

Lưu Cương gật đầu một cái.

Cùng với đám mưu sĩ này bàn mưu lược, Lưu Cương thật sự cảm giác đầu mình không đủ dùng.

Sự thực đúng như mọi người đã suy đoán.

Giờ phút này Công Dương Thao Lược cực kỳ thận trọng. Sau khi phát tiết xong, hắn nhanh chóng tìm một chỗ ở lại trước. Sau đó hắn mới phái người đi xung quanh tìm hiểu tình hình trong thiên hạ này.

Tiếp đó hắn bày mưu cẩn thận rồi mới hành động!

———————————

Tiên giới, quý phủ Dậu Nguyệt.

Giờ phút này vẻ mặt Dậu Nguyệt Đạo Quân đầy âm trầm nhìn một thuộc hạ đang quỳ lại trước mặt.

Hai mắt Dậu Nguyệt Đạo Quân thoáng nheo lại.

- Ngươi nói cái gì?

Dậu Nguyệt lạnh lùng nói.

- Đại nhân, trong khoảng thời gian này, người chúng ta phái đi liên tiếp mất tích. Thật sự không có một chút tin tức nào. Tiểu nhân cảm thấy, có khả năng bị......

Người thuộc hạ kia lo lắng nói.

- Phế vật!

Dậu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Người thuộc hạ kia run rẩy từng hồi.

Sắc mặt Dậu Nguyệt vô cùng âm trầm.

- Diêm Xuyên? Sỉ nhục năm đó, ta nhất định phải bắt ngươi phải trả lại gấp trăm lần. Diêm Động Ân? Hừ, nghiệt chủng!

Ánh mắt Dậu Nguyệt bắn ra hàn quang, âm trầm nói.

———-

- Sư tôn, ngày mai ta sẽ đi gặp mẫu thân ta. Một năm một lần, ta lại có thể gặp mẫu thân ta rồi!

Tiểu Động Ân hưng phấn quay về phía Diêm Xuyên nói.

Diêm Xuyên nhìn Tiểu Động Ân, khẽ mỉm cười.

Hắn lấy ra một hộp cơm đưa cho Tiểu Động Ân.

- Con mang cái này tới cho mẫu thân con đi!

Diêm Xuyên cười nói.

- Đây là cái gì? A, đây là món ăn gì ngon sao?

Nhất thời Tiểu Động Ân chảy nước miếng xuống.

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, đưa ra một cái hộp khác.

- Cái này là cho con ăn. Những thứ này là cho mẫu thân con! Nhớ kỹ, không nên nói với bất luận kẻ nào khác!

Diêm Xuyên cười nói.

- Ta biết rồi!

Tiểu Động Ân lập tức gật đầu một cái.

Hắn cầm hộp cơm thứ hai do Diêm Xuyên đưa cho, nhìn những thứ bên trong một hồi sau đó hài lòng ngồi ăn.

Diêm Xuyên ngồi sát bên cạnh Tiểu Động Ân. Nhìn con trai mình ăn vui vẻ như vậy, cuối cùng còn mút ngón tay, Diêm Xuyên thoải mái nở nụ cười.

- Ha ha!

- Sư tôn, trời sắp sáng. Ta đi về trước. Sáng mai ta còn phải cùng bốn thúc thúc đến thăm mẫu thân ta!

Tiểu Động Ân nãi thanh nãi khí nói.

- Được! Đi thôi!

Diêm Xuyên cười nói.

Tiểu Động Ân vui vẻ từng rời đi.

Đứng ở bên cạnh hồ nhỏ, Diêm Xuyên nhìn Diêm Động Ân rời đi, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Nhìn một ngọn núi lớn phía xa, Diêm Xuyên hít sâu một cái:

- Vũ Hề, hiện tại vi phu không thể cứu được hai người ra ngoài, nhưng vi phu nhất định sẽ càng nỗ lực hơn. Một ngày nào đó, vi phu sẽ cứu ra hai mẹ con nàng ra. Đối với những kẻ đã chế giễu hai người, ta sẽ khiến bọn họ phải hoàn lại gấp trăm, gấp ngàn lần!

- Con trai của chúng ta rất thông minh! Mặc dù nàng một mình sinh con, nàng và con đã phải chịu bao nhiêu châm chọc, nhưng nàng xem, con của chúng ta sẽ trở thành sự kiêu ngạo của nàng. Những kẻ đã từng chế giễu nàng, Động Ân sẽ dùng bàn tay đánh trả lại từng cái một!

Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

—–

Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Diêm Động Ân liền mặc quần áo đẹp nhất, trong tay cầm một hộp cơm ra ngoài từ rất sớm.

Ngoài đại điện, Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ đang lẳng lặng chờ đợi.

Nhìn thấy Diêm Động Ân đi ra, bốn người đều mỉm cười hiền từ.

- Thanh Long thúc thúc, Bạch Long thúc thúc, Chu Tước thúc thúc, Huyền Vũ thúc thúc!

Tiểu Động Ân lễ phép kêu lên.

- Tiểu thiếu gia, mặc quần áo mới, thật đẹp. Trong tay thiếu gia đang cầm cái gì vậy?

Chu Tước cười nói.

- Không nói cho các thúc thúc biết. Đây là dành cho mẫu thân ta!

Tiểu Động Ân cười nói.

- Ha ha, còn muốn giữ bí mật sao?

Thanh Long cười nói.

- Đương nhiên!

- Ha ha, được. Vậy thì giữ bí mật đi. Đi, chúng ta đi gặp công chúa thôi!

Thanh Long cười nói.