Tiên Quốc Đại Đế

Chương 598: Vạn Chưởng Ma Quân, Khổng Ma Vương (Thượng)



Hai mắt Công Dương Thao Lược híp lại:

- Địa tiên?

- Phùng Thiệu, ngươi làm gì vậy?

Khổng Đạo Khâu trừng mắt nói.

Phùng Thiệu khẽ mỉm cười, lễ phép nói:

- Các vị tiên nhân muốn gặp thánh thượng. Hạ quan làm bọn họ đi gặp thánh thượng!

- Khổng Ma Kha? Dẫn đi gặp? Chuyện cười. Khổng Ma Kha không ở Vạn Phật Thành sao?

Khổng Đạo Khâu lạnh lùng nói.

Một trăm tiên nhân kia lại tỏ ra đầy hứng thú nhìn hai người nội đấu.

- Khổng gia chủ không biết, hôm nay thánh thượng đã đi tới cấm địa, cầu kiến vị Khổng gia kia rồi!

Phùng Thiệu cười nói.

Vị Khổng gia kia? Hai mắt Công Dương Thao Lược thoáng nheo lại, nhất thời nghe ra được chuyện không tầm thường.

Khổng Đạo Khâu lại trừng mắt. Lão tổ tông Khổng gia? Khổng Ma Kha dẫn đám tiên nhân này tới gặp lão tổ tông?

Quả nhiên là tai họa. Tên Khổng Ma Kha này quả nhiên là tai họa.

- Muốn chết!

Ánh mắt Khổng Đạo Khâu giận dữ, đưa tay đánh về phía Phùng Thiệu.

Một vị tiên nhân ra khỏi hàng, ầm ầm đối chưởng với Khổng Đạo Khâu.

Ầm!

Khắp nơi cuốn lên một trận bão táp khủng khiếp.

Lại thêm mấy tiên nhân xông vào trong đó, bao vây Khổng Đạo Khâu lại.

Giờ phút này, trong thư viện Khổng Lỗ đã có rất nhiều tu giả phát hiện điểm không tầm thường. Nhất thời có mười đạo thân ảnh bay lên trời.

Nhưng phía sau Công Dương Thao Lược đều là tiên nhân. Nhất thời có hai mươi tiên nhân bay ra nghênh đón.

Ầm!

Đại chiến khắp nơi khiến toàn thư viện Khổng Lỗ bị tàn phá dữ dội.

- Phùng Thiệu, dẫn đường đi!

Công Dương Thao Lược khẽ cười nói.

Để lại ba mươi tiên nhân ngăn cản người của thư viện Khổng Lỗ, Phùng Thiệu dẫn theo Công Dương Thao Lược đi thẳng đến cấm địa của Khổng gia.

Ầm! Ầm! Ầm!.........

Người của thư viện Khổng Lỗ điên cuồng chiến đấu.

Khổng Đạo Khâu bị năm tiên nhân vây khốn, liên tục bại lui. Nhưng trên mặt hắn lại không hiện ra vẻ phẫn nộ. Hai mắt lạnh lẽo nhìn theo hướng đám người Phùng Thiệu.

Tại cấm địa Khổng gia.

Khổng Đạo Khâu quay về phía sơn cốc, lại cung kính nói:

- Lão tổ tông. Hiện tại đang là lúc Khổng gia đứng trước sinh tử tồn vong, Thiên triều Đại Phật đứng trước sinh tử tồn vong. Thỉnh lão tổ tông làm chủ!

Bên trong thung lũng yên tĩnh một mảnh.

Sau một hồi lâu, trong sơn cốc mới truyền ra âm thanh:

- Khổng Ma Kha? Ngươi lại tới quấy rầy ta?

- Lão tổ tông, thật sự Ma Kha không thể không tới. Một trận đại kiếp nạn đã xuất hiện tại Khổng gia ta!

Khổng Ma Kha trầm giọng nói.

- Đại kiếp nạn? Đại kiếp nạn gì chứ?

Trong sơn cốc truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của lão tổ tông.

- Ha ha ha ha, đại kiếp nạn chính là ta!

Trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.

Khổng Ma Kha ngẩng đầu nhìn tới, đã thấy Công Dương Thao Lược dẫn theo đám tiên nhân lạnh lùng nhìn vào sơn cốc.

- Hóa ra lực lượng cuối cùng của Khổng gia ở chỗ này? Khổng Ma Kha? Còn có gia hỏa ở bên trong không chịu ra gặp người!

Công Dương Thao Lược cười lạnh.

- Lão tổ tông! Người này là đại tiên! Ma Kha không địch lại được!

Khổng Ma Kha lo lắng nói.

Trên không trung, hai mắt Công Dương Thao Lược híp lại:

- Gia hỏa không chịu ra gặp người. Ta tới rồi còn không đi ra sao?

Công Dương Thao Lược cực kỳ cẩn thận. Thậm chí khi hắn đến chỗ đây, cũng không ra tay trước tiên, muốn đem Khổng gia lão tổ tông dẫn ra.

- Đại tiên? Các hạ đến từ chỗ nào?

Trong sơn cốc, lão tổ tông trầm giọng nói.

- Thánh đình Đại Tề, Công Dương Thao Lược!

Công Dương Thao Lược trầm giọng nói.

Bên sơn cốc thoáng trầm mặc một hồi.

- Công Dương Tử, thật ra ta đã từng nghe nói qua. Nhưng thánh đình Đại Tề là thế nào? Công Dương gia hiện tại đã thần phục một Thánh Đình sao?

Bên trong sơn cốc lại vọng ra một âm thanh cực kỳ bình tĩnh.

Công Dương Thao Lược nhất thời biến sắc:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai không quan trọng. Từ đâu tới đây, thì chạy về đó đi. Xem như nể mặt Công Dương Tử, ta không giết ngươi!

Lão tổ tông thản nhiên nói.

Trong mắt Công Dương Thao Lược âm tình bất định.

- Đừng giấu đầu lòi đuôi nữa. Vẫn nên đi ra nói chuyện đi!

Công Dương Thao Lược đánh một chưởng vào trong sơn cốc.

Uy lực của đại tiên khủng khiếp ép xuống giống hơn trời sập. Một chưởng đè xuống, không khí phía dưới đều bị đè ép tới mức tự thiêu đốt.

Mặc dù là Khổng Ma Kha, nhìn thấy uy lực này của đại tiên, trong lòng cũng cực kỳ kinh hãi. Đồng thời hắn cũng cảm thấy mình cực kỳ may mắn.

Lúc trước thật sự là bất cẩn. Dường như mình so với đại tiên vẫn kém hơn nhiều lắm.

Một cự chưởng dường như muốn hủy diệt sơn cốc hoàn toàn.

- Không biết tự lượng sức mình!

Bên trong sơn cốc lại truyền đến tiếng hừ lạnh của lão tổ tông.

Bỗng nhiên, một bàn tay đầy nếp nhăn từ bên trong sơn cốc đưa ra.

Đây là một bàn tay gầy guộc. Bàn tay liền với cánh tay, giống như cánh tay con người biến dài ra vậy.

Bàn tay càng lúc càng lớn, va chạm về phía bầu trời.

Đây không phải là chưởng cương. Đây là một bàn tay bằng xương bằng thịt.

Bàn tay bằng xương bằng thịt kia vừa ra, xung quanh bàn tay đột nhiên xuất hiện một đám chưởng cương vờn quanh. Ước chừng một ngàn chưởng cương, vờn quanh bàn tay khô gầy, đánh về phía bầu trời.

Ầm!

Bàn tay khô gầy chống lại chưởng cương của Công Dương Thao Lược. Trong lúc đó một ngàn chưởng cương lại đánh về phía đám tiên nhân.

- Vạn chưởng Ma quân, Khổng Ma Vương!

Công Dương Thao Lược nhất thời biến sắc.

Ầm!

Dưới trùng kích cực lớn, đại địa xung quanh đều ầm ầm rung chuyển giống như bị động đất.

Một đám tiên nhân lập tức bị chưởng cương ầm ầm đánh bay ra ngoài.

Phụt!

Công Dương Thao Lược nhất thời bị phản chấn phun ra một ngụm máu tươi. Hắn bị đánh bay trên không trung vẫn nghi ngờ không thôi.

Dưới một chưởng, trong đám tiên nhân đã có hai mươi tiên nhân nổ chết tại chỗ. Những người còn lại, trên người đều bị thương.

Phía xa, đám tiên nhân vây khốn người của thư viện Khổng Lỗ cũng nhanh chóng bay tới, bảo hộ ở trước mặt Công Dương Thao Lược.

Công Dương Thao Lược che ngực, nghi ngờ không thôi nhìn về phía sơn cốc phía dưới.

Bàn tay kia đã rút về, nhưng sơn cốc kia lại có uy hiếp vô hạn.

Khổng Đạo Khâu và một đám con cháu Khổng Gia nhanh chóng bay tới.

Mỗi người kinh ngạc nhìn về phía sơn cốc. Chính Khổng Ma Kha cũng lộ vẻ kinh hãi.

- Khổng Ma Vương? Ngươi là vạn chưởng Ma quân, Khổng Ma Vương. Không phải... không phải ngươi đã chết rồi sao?

Công Dương Thao Lược cả kinh kêu lên.

- Khụ khụ khụ, xem như nể mặt Công Dương Tử, lão phu lưu lại cho ngươi một mạng. Cút! Bên trong sơn cốc lại truyền đến giọng nói của lão tổ tông Khổng Ma Vương.

Công Dương Thao Lược ôm ngực, sắc mặt vô cùng khó coi:

- Đi!

Không chút do dự, Công Dương Thao Lược quay đầu liền rời đi. Một chưởng đã có thể diệt hai mươi tiên nhân?

Đám tiên nhân kinh sợ, nhanh chóng theo Công Dương Thao Lược trốn chạy.

Vèo!

Đám tiên đã vội vàng rời đi.

Bên trong thung lũng, đám con cháu Khổng Gia thi nhau bái lạy nói:

- Lão tổ tông thần uy!

- Khụ khụ khụ, đi xuống đi, đừng quấy rầy ta!

Khổng Ma Vương ho khan mấy lần nói.

- Vâng!

Mọi người mang theo sự sùng bái thối lui.

Chỉ có Khổng Đạo Khâu và Khổng Ma Kha, sắc mặt hai người phức tạp.