Lúc này còn ai không rõ ràng? Giáo chủ của Tử Xuyên đạo tràng đã thần phục Đại Trăn thánh đình, liên minh tan rã.
Lã Bất Vi cười nói:
- Trần đế, ta và Ngô đại nhân kính ngươi một chén.
Ngô Vấn cười nói:
- Trần đế, tại hạ kính trước!
Hai người cùng uống tửu tôn.
Trần Tiêu uống rượu nhưng không thể bình tĩnh nỗi lòng. Không chỉ là Trần Tiêu, quần thần trong đại điện đều khủng hoảng.
Liên minh? Cái này còn liên minh gì nữa?
Trần Tiêu không dám tin hỏi:
- Ngô Vấn, tại sao ngươi làm vậy? Tại sao ngươi thần phục Đại Trăn thánh đình?
Lã Bất Vi cười nói:
- Ha ha ha ha ha! Trần đế, Ngô đại nhân tuyển chọn Đại Trăn của ta không cần thiết nói cho ngươi biết.
Trần Tiêu nét mặt sa sầm:
- A?
Quần thần biểu tình cực kỳ khó xem.
Lã Bất Vi cười nói:
- Đại Sở thánh đình do Trần đế một tay sáng lập, trải qua muôn vàn khó khăn. Ha ha, nói từ bỏ thì rất khó, ta hiểu. Nhưng, có khi, không thể không buông bỏ. Vốn lần này đi sứ không phải do ta mà là đệ thất quân đoàn trưởng của Đại Trăn thánh đình, ngoại tướng Trương Nghi đi sứ là tốt nhất. Nhưng dù sao ta và Đại Sở có chút nhân quả, vì vậy thánh vương mới để ta đến.
- A?
Lã Bất Vi mỉm cười nói:
- Năm ngàn năm trước ta và các vị từng cộng sự, một phần ba lãnh thổ của Đại Sở do ta dùng thương đạo đánh ra.
- Cái gì?
- Nói giỡn sao?
- Lã Bất Vi điên rồi?
.........
......
...
Quần thần không tin, nhưng Trần Tiêu con ngươi co rút.
Trần Tiêu biến sắc mặt nói:
- Lữ Thương? Ngươi là Lữ Thương?
Lữ Thương, năm ngàn năm trước trong biên cảnh Đại Sở bỗng xuất hiện một đại thương nhân, tu vi không cao, lại có thủ đoạn siêu quần, mười năm ngắn ngủi có tài phú đủ mua một tòa thành trì.
Sau này thương nhân đó dốc sức cho Đại Sở, trong năm ngàn năm qua Lữ Thương hét sức bồi dưỡng con tin đưa tới các thiên triều, thánh địa, dùng con tin nghịch đoạt thiên triều, thánh địa. Năm ngàn năm ngắn ngủi lãnh thổ của Đại Sở tăng một phần ba.
Nhưng khi Trần Tiêu muốn phong quan, phong hầu cho Lữ Thương thì gã bỗng biến mất.
Năm ngàn năm qua Lữ Thương giúp đỡ Đại Sở rất nhiều nhưng chưa từng nhận quan, tước gì, gặp vua không cần quỳ.
Vô số quan viên Đại Sở kính nể Lữ Thương cực kỳ, thậm chí có rất nhiều quan viên do một tay Lữ Thương tiến cử. Có nhiều quan viên ngày xưa là môn khách cảu Lữ Thương.
Những quan viên này khâm phục Lữ Thương quyết đoán, dù gã biết mất nhưng chỉ cần gã lộ mặt ra thì lập tức có thể thu lại nhiều quan viên.
Trong đại điện, các quan viên sôi trào.
Lữ Thương? Sao có thể? Nhân vật trời sinh cứng cỏi đó sao lại là Lã Bất Vi?
Trần Tiêu sắc mặt khó xem nói:
- Ngươi, ngươi là Lữ Thương? Ngươi có chứng cớ gì không?
Lã Bất Vi cười hỏi:
- Ngày xưa thương hội của ta có tên là gì?
Trần Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Bất Vi thương hội, còn có Đạo Khâu thương hội.
Lã Bất Vi lấy ra một thẻ tre, cười to bảo:
- Lã Bất Vi, Khổng Đạo Khâu, ngươi nên điều tra ra. Năm ngàn năm trước ta đã dùng tên này, còn các vị, chỗ này có một phần ba quan viên là môn khách của ta xưa kia. Ta một chữ ngàn vàn, còn nhớ '‘Lã thị xuân thu’' không?
Đám quan viên vẻ mặt hoảng hốt.
Nhiều quan viên bỗng vái Lã Bất Vi:
- Bái kiến môn chủ!
Năm đó Lữ Thương tuệ thức anh tài, nhiều người vào lúc chật vật, khốn khổ nhất được Lữ Thương phái người tìm đến, giúp đỡ rất nhiều, có thể nói là ơn tái tạo. Bởi vậy đám quan viên cung kính vái Lã Bất Vi.
Trần Tiêu nhìn thần tử của mình bái Lã Bất Vi thì biểu tình cực kỳ khó xem.
Trần Tiêu trầm giọng hỏi:
- Năm ngàn năm trước ý thức của ngươi tiến nhập thiên địa? Sau đó ngươi phụ thân vào Lữ Thương? Tại sao? Tại sao ngươi muốn giúp đỡ Đại Sở ta?
Lã Bất Vi cười nói:
- Ha ha ha ha ha! Trần đế quý nhân hay quên thật, mới nãy ta đã nói rất rõ ràng. Ta làm Hữu tướng của Đại Trăn chức vị hư danh.
- Ngươi, ngươi là vì Đại Trăn thánh đình? Đại Trăn thánh đình phi thăng được nhiên sẽ chinh chiến thiên hạ, từ năm ngàn năm trước ngươi đã bắt đầu mưu hoa? Ngươi không phải cướp đoạt lãnh thổ cho Đại Sở ta mà vì Đại Trăn thánh đình. Từ năm ngàn năm trước ngươi bắt đầu hợp nhất mười thiên triều, tám thánh địa, từ lúc đó ngươi đã mưu hoa rồi? Hợp nhất Đại Sở giao cho ta, Đại Sở ta không phái được đến một phần ba cương thổ mà là trông chừng giùm ngươi? Ngươi tùy thời có thể thu lại?
Không chỉ là Trần Tiêu, trong đại điện có nhiều quan viên đều bị ý tưởng này hù đổ mồ hôi lạnh.
Lã Bất Vi vung tay áo chắp tay sau lưng, mắt lóe tia đắc ý, nói:
- Trần đế, rốt cuộc ngươi đã nhìn ra.
Trần Tiêu ánh mắt lạnh lùng nói:
- Ngươi...!
Lã Bất Vi quát:
- Như thế nào? Muốn giết ta? Ha ha ha ha, Trần đế, lấy năng lực của ta thì không giết được ta đâu! Nếu ta dám đến thì đương nhiên có cách rời đi, còn thành trì trong thiên hạ của ngươi do hai thương hội của ta không ngừng cầm giữ. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, một phần ba cương thổ của Đại Sở ngươi lập tức quy nhập Đại Trăn thánh đình ngay!
Trần Tiêu cầm tửu tôn, tức giận đến người run rẩy.
Lã Bất Vi trầm giọng hỏi:
- Không chỉ là thành trì, bao gồm quan viên trong đại điện này ta cũng có thể mang đi ba phần, ngươi tin không?
Lã Bất Vi tung cuồng ngôn, trong đại điện quần thần nghi ngờ, không ngừng nhìn đồng liêu, muốn xem ai là phản đồ.
Trần Tiêu cực kỳ tức giận quát:
- Tốt, tốt, hay cho Lã Bất Vi, hay cho Diêm Xuyên, thì ra năm ngàn năm trước các ngươi đã nhắm vào Đại Sở ta!
Lã Bất Vi trầm giọng nói:
- Không phải nhắm vào Đại Sở. Trần đế, các ngươi không có tư cách có được Chân Long cương vực này, toàn Chân Long cương vực thuộc về Đại Trăn thánh đình ta, thậm chí là Đại Trăn thiên đình.
Trần Tiêu biến sắc mặt nói:
- Thiên đình?
Trần Tiêu không ngờ Diêm Xuyên có dã tâm lớn như vậy.
Lã Bất Vi trầm giọng nói:
- Trần Tiêu, Chân Long cương vực không còn chỗ cho các ngươi dung thân, lãnh thổ các nơi có riêng Đạo Thần khống chế, các ngươi không thể dậy bao nhiêu sóng gió. Ngươi thật sự có hùng tài đại lược, nhưng so với ta thì ngươi kém rất nhiều huống chi là thánh vương của triều ta?
Trần Tiêu gào thét:
- Ta không tin, Lã Bất Vi, ngươi yêu ngôn hoặc chúng!
Trần Tiêu nói rồi lao hướng Lã Bất Vi.
Ngô Vấn đứng bên cạnh muốn tiến lên.
Lã Bất Vi trầm giọng nói:
- Ngô đại nhân, ngươi đừng xen vào!
Lã Bất Vi nói rồi một chưởng nghênh đón.
Ầm!
Một luồng sáng vàng từ đại điện xông lên chín tầng mây.
Ngày này hoàng cung của Đại Sở rối ren.
Ánh sáng vàng bao phủ hoàng cung, tròn ba ngày ba đêm.
Ba ngày qua đi, ánh sáng vàng chậm rãi biến mất.
Không ai biết trong ba ngày này xảy ra chuyện gì, quan viên xung quanh đã ngất xỉu tại chỗ. Trong đại điện yến hội chỉ có ba người còn tỉnh táo là Trần Tiêu, Lã Bất Vi, Ngô Vấn.
Trần Tiêu cởi long bào, lộ vẻ mờ mịt. Lã Bất Vi đứng bên cạnh.
Trần Tiêu nhìn Lã Bất Vi, một lúc lâu sau mờ mịt trong mắt chậm rãi biến thành kiên quyết.