Diêm Xuyên đánh ra Táng Thiên Đồng Quan đụng chạm cùng trường kiếm của Thanh Thần Vương.
Ầm!
Huyết hải, biển lửa bỗng nhiên nổ tung tóe, hai kiêu hùng mạnh mẽ chiến đấu.
Bên ngoài, Tống Thiên Tông nghi ngờ nhìn Tru Tiên kiếm trận.
Tống Thiên Tông biểu tình phức tạp:
- Rốt cuộc là ai? Thiên hạ này trừ mấy thánh nhân, Thiên Đế ra còn có ai mạnh mẽ như vậy?
Tống Thiên Tông không thấy rõ bên trong Tru Tiên kiếm trận, ngược lại nhìn thấy Đạo Thần xung quanh.
Sắc mặt của Tống Thiên Tông ngày càng quái dị.
Bởi vì Tống Thiên Tông cho rằng Quỷ Cốc Tử là tuyệt thế cường giả hiện tại đứng ở cửa Triêu Thiên Điện, không thèm quan tâm.
Tống Thiên Tông vẻ mặt rối rắm:
- Tại sao Đại Trăn thánh đình tự tin như vậy?
Trước khi đến đây Tống Thiên Tông có đọc tư liệu của Đại Trăn thánh đình, bên trên ghi chép Đại Trăn mới thăng cấp thánh đình, thực lực hơi yếu.
Hơi yếu? Là tên khốn nào chỉnh lý tư liệu, cái này mà là hơi yếu sao?
Đinh!
Phía xa chợt vang tiếng chuông ngân.
Một tiếng vang thật lớn, vang vọng thiên địa, thanh âm của chuông cực kỳ đặc biệt, làm Tống Thiên Tông đánh rùng mình.
Tống Thiên Tông biến sắc mặt nhìn lại:
- Tiếng chuông thật quái dị!
Tống Thiên Tông thấy một thiên đạo vỡ nát, một Đạo Thần hộc máu văng ra.
Ầm!
Một nam nhân mặc áo vàng đánh ra một chưởng, xuất hiện một cương tráo hình vuốt cắm vào ngực của Đạo Thần kia.
Đạo Thần kia sợ hãi rống to:
- A!
Nam nhân mặc áo vàng tay nâng một cái chuông to, tay xách Đạo Thần bay hướng quảng trường Triêu Thiên Điện.
Kim Đại Vũ hét với chín người khác:
- Đi đối phó Đạo Thần khác!
Chín Cổ Tiên đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Kim Đại Vũ bay tới Triêu Thiên Điện, quăng Đạo Thần kia ra, một đám thị vệ xông lên.
Kim Đại Vũ trầm giọng nói:
- Ta đã phong lại tu vi của hắn, giải vào thiên lao, chờ thánh vương xử lý!
- Tuân lệnh!
Phía xa.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Lại là bốn tiếng nổ điếc tai, bốn thiên đạo tan vỡ.
Bao gồm Thái Đế, Thượng Đế, Ngọc Đế, Bạch Đế Thiên Mang theo Cổ Tiên tổn hại ặng Đạo Thần.
Bốn người mang theo Đạo Thần bị khống chế bay hướng quảng trường Triêu Thiên Điện, cũng là áp vào thiên lao. Ở chân trời phía xa, Đạo Thần càng lao lực hơn.
Từng Đạo Thần tràn đầy khó tin.
Quảng trường Triêu Thiên Điện, quần thần nhìn Tru Tiên kiếm trận ở phương xa.
- Hễ là thần kiếm Tổ Tiên luyện ra đều sẽ xóa đi ý thức của kiếm hồn, chỉ chừa lại bản năng ý thức, chắc ba vị biết rõ điều này?
Ba người biểu tình trầm trọng, gật đầu.
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói:
- Thánh vương nhân nghĩa, cho các ngươi giữ lại ý thức của mình, thánh vương không muốn dẫn nhập các ngươi vào hướng nào, mọi thứ là tự các ngươi lựa chọn. Có vô số thần kiếm sinh ra kiếm hồn, nhưng có thể bước vào đỉnh lại cực kỳ ít ỏi, không phải bẩm sinh mà là sau này cố gắng. Sau này các ngươi sẽ dần biết về thánh vương, nhưng ta muốn nói cho các ngươi hiểu, thánh vương chuyện gì cũng mạnh nhất, mọi thứ! Thánh vương luyện ra ba thanh kiếm các ngươi, lại cho các ngươi cơ hội tự chủ trưởng thành, hy vọng các ngươi hãy quý trọng!
Thái Đế, Ngọc Đế, Thượng Đế đồng thanh kêu lên:
- Vâng!
Quỷ Cốc Tử giải thích rằng:
- Thánh vương muốn Tôn Ngộ Không bày Tru Tiên kiếm trận có nguyên nhân lớn nhất là cho các ngươi, hãy quan sát thật kỹ.
tam đế Thái Đế, Ngọc Đế, Thượng Đế kinh ngạc hỏi:
- A?
Thái Đế kinh ngạc hỏi:
- Vậy tại sao không cho chúng ta đi vào?
Ngọc Đế nhíu mày nói:
- Đúng vậy. Nếu chúng ta cũng vào trong trận, quan sát từ nội bộ chắc sẽ càng rõ ràng hơn.
Thượng Đế gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Quỷ Cốc Tử gật đầu, nói:
- Đi vào? Các ngươi còn kém rất xa, thánh vương lo lắng các ngươi tiến nhập Tru Tiên kiếm trận ngược lại sẽ bị đồng hóa.
tam đế Thái Đế, Ngọc Đế, Thượng Đế kinh ngạc hỏi:
- A?
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói:
- Hãy quan sát đi, thánh vương kéo dài thời gian cho các ngươi, đừng lãng phí cơ hội này.
Tam đế Thái Đế, Ngọc Đế, Thượng Đế đứng một bên nhìn chằm chàm Tru Tiên kiếm trận. Cùng là kiếm, họ quan sát lĩnh ngộ nhiều hơn người khác, tam đế Thái Đế, Ngọc Đế, Thượng Đế càng xem càng kinh ngạc.
Chính này, trên quảng trường Triêu Thiên Điện bỗng xuất hiện một nữ nhân áo tím.
Đám thần tử cung kính nói:
- Bái kiến hoàng hậu!
Người đến chính là Tử Tử.
Tử Tử xuất hiện, kinh ngạc nhìn phía xa:
- Có chuyện gì vậy? Trong thời gian ta bế quan đã xảy ra chuyện gì?
Dịch Phong lập tức đáp:
- Bẩm hoàng hậu, có kẻ địch tấn công, thánh vương đang đối chiến cùng Tổ Tiên, những Đạo Thần đều là giặc cả.
Tử Tử lộ vẻ lo lắng nói:
- A? Vậy....
Dịch Phong nói:
- Hoàng hậu yên tâm, thánh vương không đáng lo, nếu không....
Dịch Phong nói lấp lửng, Tử Tử hiểu ngay, nếu có chuyện gì thì Diêm Xuyên ở Âm phủ lập tức đi ra ngay.
Nhưng dù là vậy thì Tử Tử nhìn đám Đạo Thần ở phía xa, sắc mặt không tốt lắm.
Tử Tử vung tay, một luồng sáng đen bay hướng một Đạo Thần ở phía xa.
Tử Tử lạnh lùng nói:
- Sinh Tử Bộ, chú hắn bị Thiên Ma cắn nát tim.
Ầm!
Luồng sáng đen không nhìn thiên đạo, nháy mắt xuyên qua nhập vào người Đạo Thần.
Đạo Thần kia biểu tình hoảng hốt.
Một giây lơ là là mất mạng, mười mấy Cổ Tiên quanh Đạo Thần cùng ra tay.
Ầm!
- A!
Đạo Thần kia hồi phục tinh thần, một người bị mười mấy Cổ Tiên trọng thương, hộc máu văng ra, bị bắt giữ.
Phía xa, Tống Thiên Tông mờ mịt nhìn Tử Tử:
- Tình huống gì vậy?
Nguyền rủa của Tử Tử ngày càng hung ác, dù là Đạo Thần, chỉ cần không hợp đạo thì nàng đều có thể nguyền rủa thành công.
Phút chốc đám Đạo Thần ban đầu còn giãy dụa đều bị bắt, có người muốn chạy trốn nhưng làm sao thoát?
Không lâu sau đám Đạo Thần bị diệt sạch.
Tống Thiên Tông quái dị nhìn cường giả Đại Trăn thánh đình:
- Thế này mà nói là hơi yếu?
Bên trong Tru Tiên kiếm trận.
Tử Thần Vương bị Tru Tiên kiếm trận vây sát, rất là bứt rứt:
- Grao!
Diêm Xuyên, Thanh Thần Vương chiến đấu khó phân thắng bại. Hai thần vương cực kỳ tức giận, tại đây ăn bồ hòn quá đắng, họ không thể sử dụng thiên đạo được, nếu không thì Diêm Xuyên, Tôn Ngộ Không đã chết dưới tay hai thần vương Thanh Thần Vương. Tử Thần Vương rồi.
Nhưng Diêm Xuyên vạn dụng thiên đạo có kém gì hai Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương?
Ở cửa Triêu Thiên Điện, quanh thân tam đế Thái Đế, Ngọc Đế, Thượng Đế toát ra từng đợt kiếm khí, dường như trong quan sát có thể ngộ rất lớn.
...
Trong Tru Tiên kiếm trận.
Biển lửa, huyết hải bao phủ Diêm Xuyên và Thanh Thần Vương.
Bên kia, Tôn Ngộ Không khống chế Tru Tiên kiếm trận bám giữ Tử Thần Vương.
Ầm ầm!
Tử Thần Vương chật vật nhưng vẫn 'kéo dài' được.
Mắt Tử Thần Vương lóe tia kinh sợ:
- Mười canh giờ! Tru Tiên kiếm trận thật mạnh, ẩn mà không phát đã có uy lực như vậy?
Tôn Ngộ Không cười nói:
- Xem như ngươi may mắn, đương kim thiên hạ, luận kiếm, Tru Tiên đệ nhất!
Tôn Ngộ Không ngoái đầu nhìn phía không xa, nghi hoặc là tại sao Diêm Xuyên chiến đấu lâu như vậy? Đã mười canh giờ phân chưa chia thắng bại.