- Ha ha ha ha, đám nhãi ranh, ta xem các ngươi chạy về phía nào?
Một âm thanh tùy tiện truyền đến.
- Sư muội, đi mau!
- Đại sư huynh, muội không đi. Mọi người không đi, muội cũng không đi!
- Lão yêu, sư tôn của ta không ở đây, bằng không, sao có thể cho ngươi tùy tiện như vậy?
...
...
...
Từng đợt rống giận truyền đến.
Một thiên đạo đỏ như máu thông thiên triệt địa. Phía dưới thiên đạo, một vùng biển máu mênh mông. Biển máu điên cuồng xoay tròn xung quanh thiên đạo.
Biển máu này có chút giống với siêu cấp thần thông của Diêm Xuyên, nhưng không có lệ khí như biển máu của Diêm Xuyên, càng không có Huyết Thần Tử dâng lên trong biển.
Đó chỉ là một cái biển máu. Tuy là như vậy, lệ khí của nó cũng đủ trùng thiên.
Trong thiên đạo, người đứng chính là trưởng lão Công Dương gia.
Trưởng lão thao túng biển máu. Từng đợt sóng máu, hóa thành một con mãnh thú, hung mãnh lao về phía năm nam nữ kia.
Trên tay của năm người nam nữ kia đều cầm một thanh trường đao. Dưới trường đao, từng đao cương hung mãnh đến cực điểm, bổ gió cắt sóng.
Nhưng dường như thực lực cách biệt quá lớn, lúc này năm người như chó cùng rứt giậu, bị áp chế mạnh mẽ.
Bên ngoài biển máu, Công Dương Bôn Lôi dẫn theo mấy con cháu Công Dương gia tộc kinh ngạc nhìn về phía xa.
- Hai đại tiên, ba cổ tiên? Đệ tử của Hoàng đều kinh khủng như vậy sao? Lúc này mới qua hơn bốn ngàn năm thôi, chỉ hơn bốn ngàn năm thôi mà!
Công Dương Bôn Lôi kinh ngạc nói.
- Đám nhãi ranh, Hoàng đâu? Tiểu nha đầu Hoàng kia đâu?
Trưởng lão thao túng biển máu công kích năm người nói.
Một nam tử dẫn đầu lộ vẻ sắc bén nói:
- Hừ, lão yêu. Ngươi muốn tìm sư tôn của ta sao? Sư tôn của ta muốn giết ngươi, chẳng khác nào giết chó lợn!
Trưởng lão mặc huyết bào, mắt thoáng nheo lại:
- Một đám các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao! Xem ra không cho một hai người trong số các ngươi chết, các ngươi sẽ không biết nghe lời!
Vừa nói dứt lời, trưởng lão mặc huyết bào đang muốn ra tay. Đột nhiên, phía bắc một hào quang mười ba màu bắn ra khắp thiên địa.
- Hả?
Trưởng lão mặc huyết bào giật mình.
Đúng lúc này, xung quanh biển máu đột nhiên có vô số hồ điệp bay lượn.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Công Dương Bôn Lôi lộ vẻ kinh ngạc.
Trưởng lão cũng kinh ngạc nhìn lên bầu trời. Bởi vì lấy nhãn lực của trưởng lão nhìn về phía xa, mặc dù khoảng cách xa xôi, hắn vẫn nhìn thấy có vô số hồ điệp.
- Thiên Nhân Cung phát sinh chuyện lớn gì vậy?
Sắc mặt trưởng lão trầm xuống nói.
Phía xa, Thiên Nhân Cung biến thành mơ mơ hồ hồ. Một khí tức như ẩn như hiện mạnh mẽ toả ra. Khí tức này, khiến trong lòng trưởng lão mặc huyết bào cũng thầm run lên.
Ngay thời khắc trưởng lão mặc huyết bào còn đang kinh ngạc, phía bắc có một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống
Ầm!
Một khí tức thánh khiết phát ra.
- Thánh nhân? Hóa Tôn Thiên cũng tới sao? Rốt cuộc Thiên Nhân Cung có chuyện lớn gì phát sinh vậy?
Trưởng lão mặc huyết bào ngưng trọng nói.
Ngay lúc trưởng lão mặc huyết bào ngưng trọng đến cực điểm, bên trên biển máu, năm tu giả hội tụ lại một chỗ.
Một nam tử trong đó đưa tay lấy ra một ngọc phù.
- Bên trong phù này có phong một đạo đao ý của sư tôn. Ta sẽ phóng thích ra, phá tan biển máu. Chúng ta lập tức trốn!
Nam tử trầm giọng nói.
- Được!
Tay nam tử nắm một cái, sau đó quay về phía thiên đạo đột nhiên ném ra.
Ầm!
Trong nhất thời, một đạo đao cương vạn trượng xuất hiện giữa trời. Đao cương vạn trượng mang theo một thế không thể đỡ. Đao cương vừa ra, xung quanh đột nhiên ngưng tụ ra trận bão đao khí vô tận. Đồng thời đao cương xông thẳng về phía thiên đạo.
Trưởng lão nhất thời biến sắc:
- Khốn kiếp!
Ầm!
Đao cương cùng thiên đạo ầm ầm va chạm. Hư không đột nhiên rung động.
Loáng một cái, biển máu nhất thời lộ ra một lỗ hổng.
- Đi!
Một người cầm đầu kêu lên.
Vèo!
Năm người nhanh chóng vọt về phía bắc.
Trong thiên đạo, trưởng lão mặc huyết bào lại luống cuống tay chân một hồi. Một đạo đao ý của Hoàng tất nhiên hung mãnh đến cực điểm. Thiên đạo lay động một hồi, lúc này mới vững vàng được.
- Vô thượng đao ý, quả nhiên là vô thượng đao ý. A, đám nhãi ranh, chạy đi đâu?
Trưởng lão mặc huyết bào kinh sợ kêu lên.
- Đại sư huynh, chúng ta chạy đi đâu?
- Đi phía bắc. Thiên Nhân Cung có chuyện lớn phát sinh. Chắc chắn ở đó có cường giả tuyệt thế. Chúng ta đục nước béo cò, hy vọng có thể tránh được kiếp nạn này!
Công Dương Bôn Lôi kinh ngạc thoáng nhìn về phía đao cương, tiếp theo kinh ngạc nói:
- Vô thượng đao ý? một đao ý do Hoàng phong ấn lại có thể lay động thiên đạo của Tổ tiên sao? Chẳng trách trưởng lão vội vã như vậy!
Công Dương Bôn Lôi dẫn theo con cháu Công Dương gia tộc cũng nhanh chóng đuổi theo về phía bắc.
Bên ngoài Thiên Nhân Cung, nhóm người Diêm Xuyên và Tả Thanh đang đứng đối diện với nhau.
- Tả Minh, Tả Cao, mau tìm người đến cứu ta. Ta bị kẹp lại đây.Ccó hai con tê tê đang cắn ta. Nhanh lên một chút!
Âm thanh từ trong ngọn núi tiếp tục truyền đến.
Sắc mặt Tả Thanh càng lúc càng đen lại.
- Được lắm. Chỉ là chuyện đã qua, ha ha ha ha!
Diêm Xuyên cười to.
Diêm Xuyên cười to. một đám tu giả xung quanh cũng có phản ứng.
Bất kể như thế nào, ít nhất Tả Thanh đang nói láo.
- Hừ, Diêm Xuyên, ngươi đừng vội cưỡng từ đoạt lý. Bất kể như thế nào táng thiên đồng quan đều là do Tả gia ta để ở chỗ này, để thương tiếc Thương Thiên. Làm quan tài chứa thi thể của Thương Thiên. Hôm nay ngươi quật mộ, bất kể nói thế nào cũng là nguỵ biện, cũng không thay đổi được sự thực ngươi đại nghịch bất đạo!
Tả Thanh quát to.
- Tả gia? Từ trước đến nay quan tài này đều là của Diêm Xuyên ta!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- Ha ha ha ha, nói da mặt ta dày. Ta thấy da mặt ngươi mới là thực sự dày. Táng thiên đồng quan là của ngươi? Ngươi gọi một tiếng, xem nó có đáp ứng hay không?
Tả Thanh nhất thời cười trào phúng nói.
Diêm Xuyên bỗng nhiên khẽ mỉm cười nói:
- Quan tài, ngươi là của ta sao?
Tả Thanh:...!
Hóa Thiên Quân:...!
Tu giả xung quanh:...!
Diêm Xuyên thật sự gọi sao? Tả Thanh đúng là không còn gì để nói. Hắn nhiều lần cười lạnh. Mình đã sớm nghiên cứu qua. Quan tài này căn bản không có khí linh. Diêm Xuyên làm vậy là đang lấy lòng mọi người sao?
Nhưng, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Táng thiên đồng quan bỗng nhiên run lên, phát ra ánh sáng màu xanh.
Vù!
Dường như nó đang đáp lại lời của Diêm Xuyên vậy. Táng thiên đồng quan đáp ứng?
Tả Thanh:...!
Con cháu Tả gia:...!
Tu giả xung quanh:...!
Mọi người đều thấy rõ, Diêm Xuyên căn bản không thôi thúc pháp lực. Hắn căn bản không có làm vậy, nhưng táng thiên đồng quan lại thật sự đáp ứng?
Trên mặt Tả Thanh nhất thời đỏ lên. Tại sao lại như vậy được? Diêm Xuyên kêu một tiếng, táng thiên đồng quan thật sự đáp ứng? Nói đùa gì vậy?
Tu giả xung quanh cũng bị cảnh tượng táng thiên đồng quan đáp ứng, có phần hơi sốc. Nhưng bọn họ lại càng hiếu kỳ nhìn về phía Tả Thanh, muốn xem thử Tả Thanh sẽ phản ứng ra sao.