Cương vực Tôn Thiên, đạo trường Thánh nhân Hóa Tôn Thiên.
Bên trong, một nơi biển mây công đức khổng lồ, công đức cuồn cuộn, hàng ngàn hàng vạn hào quang rọi sáng thiên địa, tiên cầm bay lượn xung quanh. Đúng là một nơi phồn hoa thắng cảnh.
Phía dưới, trong vô số cung điện, một cung điện lớn nhất gọi là Tôn Thiên Điện.
Lúc này bên trong Tôn Thiên Điện có một nam tử áo trắng ngồi khoanh chân. Khuôn mặt nam tử này mơ hồ, không nhìn thấy rõ ràng.
Nam tử hít sâu một cái, bỗng nhiên đứng dậy:
- Nữ thần xui xẻo, Điệp Hậu? Còn có Bách Ác Lão Ma dương gian kia không rõ nội tình? Thiên hạ này sắp phát sinh biến cách sao?
Nam tử này chính là thánh nhân Hóa Tôn Thiên.
Hóa Tôn Thiên đi vào bước trong đại điện, hít sâu một cái, cuối cùng khẽ than thở.
- Đi vào!
Hóa Tôn Thiên bỗng nhiên kêu lên.
Két!
Cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Ngoài điện, mấy thủ vệ quay về phía ba cái thân ảnh ở cửa điện nói:
- Ba vị, thánh nhân cho mời!
Ba người gật đầu, sau đó chậm rãi bước vào Tôn Thiên Điện.
Hai người, một Tinh Tinh.
Nếu như Diêm Xuyên ở đây, hẳn chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhận ra được, một người trong số đó chính là Khổng Ma Vương ở phong ấn giới ngày xưa. Chỉ có điều lúc này những vết rạn trên mặt Khổng Ma Vương đã biến mất.
Đại Tinh Tinh, chính là Khổng Ngạo Thiên bị Tử Tử dùng Sinh Tử Bộ thay đổi đạo thần đến đạo súc sinh.
Còn có một lão giả áo bào xám. Hai mắt lão già nhắm lại, cũng đi vào đại điện.
- Kính chào thánh nhân!
Khổng Ma Vương và Đại Tinh Tinh đồng thời bái lạy nói.
Hóa Tôn Thiên gật đầu một cái, lại nhìn về phía lão giả áo bào xám:
- Thánh nhân, lần này ta thay mặt gia chủ tới đây, không thể chào, vẫn xin đừng trách!
- Ha ha ha ha, quy củ gia chủ Khổng gia ngươi, ta cũng biết. Ngoại trừ thiên địa, gặp ai cũng không bái. Cho dù ngày xưa hắn đối mặt với Thương Thiên cũng không chịu bái phục. Thương Thiên lại chấp nhận quy củ này. Thương Thiên còn không để ý tới chuyện đó, ta sao có thể làm khó dễ các ngươi? Chỉ có điều không biết, rốt cuộc Khổng gia ngươi có chỗ dựa nào mà có thể thấy được trời vẫn không bái?
Hóa Tôn Thiên lộ vẻ hiếu kỳ nói.
Khổng Hạt Tử thoáng cười khổ một hồi nói:
- Ngoại trừ gia chủ ra, chúng ta cũng không biết. Vẫn mong thánh nhân đừng trách!
- Quên đi. Cuối cùng cũng có một ngày, các ngươi sẽ nói ra. Thế nào, lần này gia chủ Khổng gia các ngươi phái các ngươi tới là vì chuyện gì?
Hóa Tôn Thiên trầm giọng nói.
- Khổng Ngạo Thiên!
Khổng Hạt Tử kêu lên.
- Vâng!
Đại Tinh Tinh lập tức đi lên phía trước.
- Khổng...?
Hóa Tôn Thiên lộ ra một tia nghi hoặc.
- Thánh nhân, Tinh Tinh này, vốn là một người trong gia tộc bị nguyền rủa thành Tinh Tinh. Chúng ta không có cách nào phá giải được nguyền rủa này. Vẫn mong thánh nhân ra tay!
Khổng Hạt Tử trịnh trọng nói.
- Ồ? Do người hóa thành Tinh Tinh?
Ánh mắt Hóa Tôn Thiên loé ra một tia kinh ngạc.
- Gia chủ nói, nếu thánh nhân là có thể giải được nguyền rủa cho Khổng Ngạo Thiên, Khổng gia nợ thánh nhân một phần ân tình!
Khổng Hạt Tử nói.
- Người Khổng gia thỉnh? Ha ha, vậy thì không cần. Gia chủ Khổng gia ngươi cùng ta cũng coi như có đoạn giao tình.
Hóa Tôn Thiên lắc đầu, tiếp theo nhìn về phía Khổng Ngạo Thiên.
- Đạo thần? Mệnh cách Khổng gia ngươi không phải là không thể xuất hiện đạo thần sao?
Hóa Tôn Thiên nghi ngờ nói.
- Cho nên mới hiếm thấy!
Khổng Hạt Tử khẽ mỉm cười nói.
Hóa Tôn Thiên quan sát kỹ Khổng Ngạo Thiên. Hắn đưa tay đánh ra một đạo bạch quang vào trong cơ thể Khổng Ngạo Thiên.
Vù!
Bạch quang lưu chuyển một hồi, lại tràn ra ngoài.
- Đúng là nguyền rủa quỷ dị!
Hóa Tôn Thiên trầm giọng nói.
Sau một canh giờ nữa, Khổng Hạt Tử, Khổng Ma Vương và Đại Tinh Tinh đi ra khỏi Tôn Thiên Điện.
- Ngay cả thánh nhân cũng không có cách nào sao?
Vẻ mặt Đại Tinh Tinh đầy tang thương nói.
- Ngươi câm miệng!
Khổng Ma Vương lộ vẻ buồn bực.
Khổng Hạt Tử chậm rãi đi tới, nhíu chặt lông mày.
- Trưởng lão? Làm sao bây giờ?
Khổng Ma Vương cau mày nói.
- Tháo chuông vẫn cần người buộc chuông. Nguyền rủa của Khổng Ngạo Thiên nhất định phải giải trừ!
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói.
- Đúng, đúng!
Đại Tinh Tinh lập tức kêu lên.
Cương vực Thương Thiên. Tại Thiên Nhân Cung, Diêm Xuyên bình yên rời đi. Vô số tu giả nhìn về phía Tả Thanh. Bởi vì vừa nãy, Tả Thanh căn bản không đi tới ngăn cản Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mạnh, nhưng Tả Thanh thậm chí ngay cả mở miệng cũng không làm.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đã xem trọng Tả Thanh trong thời gian qua, đã không còn tiếp tục ngưỡng mộ nữa. Đối với sự kính nể của Tả gia đối với Thương Thiên, bọn họ không còn cảm thấy đáng tin nữa.
Tả Thanh cũng mơ hồ cảm nhận được ánh mắt thay đổi của mọi người xung quanh. Hắn vung tay áo một cái, bay trở về đại điện trước kia.
Một đám đệ tử Tả gia nhìn nhau. Sau đó phần lớn đi theo Tả Thanh. Chỉ có mấy người lưu lại cứu người trong tộc đang bị kẹt lại trong ngọn núi.
Trong một gian đại điện, Tả Thanh nhìn Hóa Thiên Quân, sắc mặt âm trầm.
- Hóa Thiên Quân, huynh khẳng định Diêm Xuyên tham gia đại thọ của thánh nhân sao?
Tả Thanh trầm giọng nói.
- Không sai!
Hóa Thiên Quân gật đầu một cái.
- Táng thiên đồng quan chỉ là Cổ Tiên khí. Mất cũng coi như thôi. Nhưng tên Doãn Hận Thiên kia, Doãn Hận Thiên cùng Tả gia ta không chết không thôi.
Hai mắt Tả Thanh híp lại.
- Huynh muốn như thế nào?
Hóa Thiên Quân cười nói.
- Diêm Xuyên quật mộ huyệt của Thương Thiên, còn trộm quan tài thi thể của Thương Thiên. Chỉ cần tin tức kia là đủ rồi. Trước đại thọ của thánh nhân, ta phải truyền tin tức này đi khắp nơi, truyền tới tất cả tu giả ở các cương vực xung quanh!
Tả Thanh trầm giọng nói.
- Ồ?
- Ta phải hại chết Diêm Xuyên, Doãn Hận Thiên tại cương vực Thiên Tôn!
Ánh mắt Tả Thanh lạnh lẽo nói.
- Cái gì? Nhưng đó là đại thọ của lão tổ tông ta!
Hóa Thiên Quân trừng mắt một cái nói.
Tả Thanh lắc đầu nói:
- Thiên hạ này mỗi ngày chết bao nhiêu người? Thêm nhóm người Diêm Xuyên không nhiều, thiếu nhóm người Diêm Xuyên cũng không ít. Để cho đám người kia xúc động, tiêu diệt Diêm Xuyên, đây không phải là phá hoại, mà là chúc thọ. Yên tâm đi, huynh có thể báo cho thánh nhân biết. Ta nghĩ, đối với việc Tả gia ta xử tử Doãn Hận Thiên, hắn sẽ không ngăn cản!
- A?
...
Phía tây cương vực Thương Thiên.
Công Dương Bôn Lôi dẫn theo mấy con cháu Công Dương gia một đường đi rất nhanh. Thấy Diêm Xuyên không đuổi theo, bọn họ mới đứng ở dưới một chân núi, vẻ mặt cay đắng.
- Lại bị Diêm Xuyên hại chết rồi!
Công Dương Bôn Lôi khóc không ra nước mắt.
Lúc này đi, làm sao ăn nói được với các lão tổ tông. Nói cho bọn họ biết, trưởng lão bị Diêm Xuyên ăn? Còn không phải sẽ bị các lão tổ tông mỗi người phun một hớp nước trà mà chết sao?
- Thúc gia, chúng ta làm sao bây giờ? Hay đi tham gia đại thọ thánh nhân?
Một đệ tử Công Dương gia theo tới, mặt cũng nghi ngờ không thôi nói.
- Chuyến này có khả năng Diêm Xuyên đi chúc thọ. Trong các ngươi ai muốn đi?