- Kim Đại Vũ, mấy năm nay ngươi thủ hộ Hoàng Tuyền lộ, ngươi vất vả rồi, trẫm thưởng vật này cho ngươi.
Kim Đại Vũ kinh ngạc hỏi:
- A? Cho ta?
Diêm Xuyên cười nhét vào tay Kim Đại Vũ:
- Ha ha ha ha ha! Cầm đi.
Ngay từ đầu Diêm Xuyên đã thấy trong mắt Kim Đại Vũ đầy khát vọng, chẳng qua gã cố nén.
Kim Đại Vũ kích động nói:
- Tạ thánh vương!
Xung quanh, vô số tu giả mờ mịt. Đó là Thái Dương Thần Châu, tùy tiện ban thưởng? Đại Trăn thánh đình này là cái gì vậy, phúc lợi quá tốt rồi?
Trĩ Hậu vẻ mặt quái dị nói:
- Diêm đế.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Có chuyện gì?
Trĩ Hậu nói ngay:
- Vật lúc trước rất quan trọng với ta, không biết Diêm Xuyên có chịu nhịn đau bỏ được? Ta có thể dùng thứ khác trao đổi với ngươi.
- Trao đổi?
Diêm Xuyên cười, hắn đang chờ câu nói này.
Diêm Xuyên vừa định mở miệng thì.
- Gru!!!!
Chân trời bỗng vang tiếng phượng hót.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy phía xa có xa liễn to lớn đi đến, có bảy phượng hoàng to lớn kéo xe, màu sắc khác nhau, ánh sáng ngập trời. Trên bình đài xa liễn có trăm người đứng, ai nấy cực kỳ kiêu ngạo.
Trĩ Hậu nhướng mày nói:
- Tọa giá của Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc? Thất Phượng liễn?
- Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc?
Con ngươi Diêm Xuyên co rút, chẳng phải Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc cầu hồn Mặc Vũ Hề sao?
Phía xa, trong một sơn cốc, Thượng Quan Uyển Nhi lạnh lùng cười:
- Rốt cuộc đến.
- Gru!
- Gru!
- Gru!
Bảy phượng hoàng cùng ngâm, Thất Phượng liễn to lớn ngừng ở giữa không trung Toái Dương điện.
Trĩ Hậu cực kỳ cung kính hành lễ với Thất Phượng liễn:
- Trĩ Hậu bái kiến Tam thái tử!
Két!
Đại điện Thất Phượng liễn mở ra, từ bên trong có một nam nhân bộ dạng tiếu niên chậm rã bước ra. nam nhân cực kỳ tuấn tú đến yêu dị, mắt lóe ánh sáng bảy sắc.
Nam nhân chậm rãi bước ra khỏi đại điện.
Nam nhân từ trên cao nhìn xuống quảng trường Toái Dương điện.
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc mỉm cười nói:
- Thì ra là Tây Môn thánh nhân cũng có ở đây, tiểu điệt xin chào thánh nhân!
Tây Môn thánh nhân gật đầu, nói:
- Tam thái tử không cần khách sáo.
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc nhìn hướng Trĩ Hậu, hỏi:
- Trĩ Hậu, nghe nói là lại có Thái Dương Thần Châu sinh ra?
Trĩ Hậu lắc đầu, cười khổ nói:
- Tam thái tử, ngươi tới chậm, mới nãy Thái Dương Thần Châu đã thua đưa cho người khác rồi.
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc nhướng mày nói:
- A?
Trĩ Hậu không chỉ ra Diêm Xuyên, dù sao còn có chuyện cầu người.
Trĩ Hậu cười nói:
- Đã làm Tam thái tử uổng công đi một chuyến!
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc lắc đầu, nói:
- Không sao, Thái Dương Thần Châu sinh ra ở chỗ ngươi đa số tại Phượng Hoàng tộc của ta, thiếu một cái cũng không sao. Hôm nay ta đến là vì chuyện khác.
Trĩ Hậu nghi hoặc hỏi:
- Chuyện khác?
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc vung tay áo, giữa không trung bay ra một quái vật to lớn.
Tây Môn thánh nhân ở bên cạnh kinh ngạc nói:
- Bạo Tạc thú?
Trĩ Hậu nhíu mày hỏi:
- Đây là?
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Nó chính là Bạo Tạc thú ghi chép trong điển tịch.
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc, là thứ hôm đó Địch Nhân Kiệt bắt được?
Trĩ Hậu kinh ngạc hỏi:
- Thần thú, Bạo Tạc thú?
5lão nhân trầm giọng nói:
- Ngươi nhớ được thit tốt, ta giúp giùm người khác, người Đại Chu thiên đình xin nhờ ta dùng Bạo Tạc thú đổi một thứ của ngươi.
Giờ phút này, dường như Bạo Tạc thú đang ngủ say.
Trĩ Hậu nhíu mày hỏi:
- Bạo Tạc thú quý báu như vậy, ta không có thứ gì cùng giá trị với nó.
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc lộ nụ cười tà nói:
- Ngươi có.
- A?
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc trầm giọng nói:
- Dùng Bạo Tạc thú đổi một nửa mảnh vỡ của thái dương của ngươi!
Một nửa mảnh vỡ của thái dương?
Trĩ Hậu giật mình kêu lên:
- Cái gì? Không có khả năng!
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc lạnh lùng cười:
- Không thể nào! Hừ, Trĩ Hậu, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, Trĩ Kê tộc có thể hưng thịnh đến bây giờ hoàn toàn là nhờ Phượng Hoàng tộc ta nghe chở. Không nhờ có Phượng Hoàng tộc của ta, chỉ bằng vào các ngươi cũng muốn canh giữ mảnh vỡ của thái dương?
Trĩ Hậu sốt ruột nói:
- Ta thủ thái dương là vì thiên hạ!
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc lạnh lùng quát:
- Ha ha ha ha ha! Thủ thái dương là vì thiên hạ? Thái dương đã vỡ, cần gì thủ nữa? Là Trĩ Kê tộc ngươi dựa vào nó tu luyện mới đúng đi? Phượng Hoàng tộc ta luôn che chở các ngươi là bởi vì ngươi xem như biết điều, mỗi mười vạn năm tinh luyện ra một Thái Dương Thần Châu cho Phượng Hoàng tộc ta. Ngươi thật sự cho rằng thiên hạ kính ngươi thủ thái dương sao? ngươi có tin là chỉ cần Phượng Hoàng tộc ta không che chở các ngươi nữa thì Toái Dương cương vực lập tức sẽ sụp đổ không?
Vẻ mặt Trĩ Hậu căm giận:
- Ta, ngươi!
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc cười nói:
- Trĩ Hậu, làm người phải biết thỏa mãn, xem như Đại Chu thiên đình đã nhân chí nghĩa tận. Bạo Tạc thú này hiếm có trên đời, dùng để trao đổi không làm ngươi tổn thất.
Trĩ Hậu trầm giọng hỏi:
- Tam thái tử, ngươi đã được Phượng Đế đồng ý chưa?
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc cười nói:
- Cha ta? Ha ha ha, ngươi yên tâm, chút chuyện nhỏ này không đến mức kinh động cha ta, chắc chắn cha ta sẽ không phản đối.
Trĩ Hậu nóng nảy, nhìn hướng Tây Môn thánh nhân.
Trĩ Hậu sốt ruột nói:
- Thánh nhân, xin hãy làm chủ!
Tam thái tử của Phượng Hoàng tộc đứng trên bầu trời lộ nụ cười nhạt.
Tây Môn thánh nhân nhìn Trĩ Hậu, cuối cùng khẽ thở dài:
- Nếu Phượng Đế, Võ Chiếu cùng nhau mở miệng thì ta không tiện nhúng tay vào việc này.
Phía xa, trong một sơn cốc.
Thượng Quan Uyển Nhi lạnh lùng cười:
- Trước kia còn có thánh nhân giúp ngươi cân bằng, thiên hạ vạn tông thủ đức cho ngươi. Nhưng đã trăm vạn năm, Trĩ Kê tộc? Có cự bảo như mảnh vỡ của thái dương mà còn không cường thịnh được. Loạn thế thiên hạ, ưu thắng liệt thái, Phượng Hoàng tộc che chở ngươi? A, tại sao che chở các ngươi? Còn chẳng phải là vì nhìn trúng mảnh vỡ của thái dương! Chẳng qua miệng lưỡi thiên hạ làm Phượng Hoàng tộc không thể cường đoạt.
Một thuộc hạ cười nói:
- Đại nhân, Trĩ Hậu sắp bị bức vào đường cùng, có cần thuộc hạ thêm lửa không?
Thượng Quan Uyển Nhi trầm giọng nói:
- Không cần, nhớ kỹ là chúng ta chưa từng đến, hơn nữa Đại Chu thiên đình ta nhân chí nghĩa tận, thậm chí không tiếc dùng Bạo Tạc thú trao đổi.
- Tuân lệnh!
Quảng trường Toái Dương điện.
Trĩ Hậu sốt ruột nói:
- Cái gì? Tây Môn thánh nhân, ta thủ Tây Môn thánh nhân cho thiên hạ, thiên đạo đang không ngừng tu sửa, ta tin tưởng, ta tin là rồi sẽ có một ngày thiên đạo bổ xong, mảnh vỡ của thái dương cũng sẽ có ngày hồi phục. Ngươi là thánh nhân, ngươi gánh vác toàn thiên hạ!