Tiên Quốc Đại Đế

Chương 809: Giết Chết Tam Thái Tử Của Phượng Hoàng Tộc



Diêm Xuyên lộ nụ cười hung ác nói:

- Trẫm nói muốn giết người thì chưa từng có ai sống được!

Diêm Xuyên nói rồi tay siết chặt.

Tam thái tử của phượng hoàng tộc thống khổ hét thảm:

- A!

Tây Môn thánh nhân hét to một tiếng:

- To gan!

Cả hư không vặn vẹo kịch liệt, áp lực mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống Huyết Hải.

- Grao!

- Grao!

Ba ngàn Huyết Thần Tử bay lên trời, chống lại áp lực mạnh mẽ từ Tây Môn thánh nhân. Ba ngàn Huyết Thần Tử gầm hướng bầu trời, ngăn cản thiên uy của Tây Môn thánh nhân.

Diêm Xuyên nhe răng nói:

- Chết!

Ầm ầm ầm!

Đầu của Tam thái tử của phượng hoàng tộc nổ tung.

Phía xa, bốn Tổ Tiên của Phượng Hoàng tộc kinh sợ rống to:

- Tam thái tử!

Tây Môn thánh nhân giật mình kêu lên:

- Ngươi!

Bùm bùm bùm!

Diêm Xuyên tùy tiện vứt xác của Tam thái tử của phượng hoàng tộc vào Huyết Hải.

Diêm Xuyên đạp huyết lãng, lạnh lùng nhìn Tây Môn thánh nhân đứng trên bầu trời.

Diêm Xuyên lạnh lùng nói:

- Tây Môn thánh nhân, đây là ân oán giữa ta và Phượng Hoàng tộc, tốt nhất là ngươi đừng nhúng tay!

Bốn Tổ Tiên của Phượng Hoàng tộc bi thương quát:

- Tây Môn thánh nhân, ngươi phải báo thù cho Tam thái tử!

Phía xa, vô số tu giả há hốc mồm kinh ngạc.

Diêm Xuyên cũng quá cuồng vọng rồi đi, hắn đang uy hiếp Tây Môn thánh nhân sao?

Các tu giả cảm thấy não dính đặc.

Diêm Xuyên đạp huyết lãng, giống như tuyệt thế ma thần, căn bản không sợ Tây Môn thánh nhân. Bộ dạng kia giống như là Diêm Xuyên muốn chiến đấu với Tây Môn thánh nhân.

Tây Môn thánh nhân rất tức giận.

Mặc dù Tây Môn thánh nhân nói chuyện có vẻ tôn trọng Diêm Xuyên nhưng trong lòng gã không hề xem trọng hắn. Một thánh vương nho nhỏ, tại đây căn bản không phải là lãnh địa của Diêm Xuyên, vậy mà hắn dám làm càn như vậy với Tây Môn thánh nhân như gã?

Tây Môn thánh nhân định nổi giận.

Bỗng có một thanh âm truyền vào tai của Tây Môn thánh nhân.

- Tây Môn thánh nhân, ta là Thượng Quan Uyển Nhi, việc Diêm Xuyên tru sát Tam thái tử nằm trong kế hoạch của Thiên Đế, xin ngươi đừng xen vào.

Thanh âm đột ngột xuất hiện làm Tây Môn thánh nhân khựng giữa không trung.

Tây Môn thánh nhân hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên đứng trên Huyết Hải.

Đó là giọng của Thượng Quan Uyển Nhi?

Tru sát Tam thái tử của phượng hoàng tộc nằm trong kế hoạch của Võ Chiếu?

Trong phút chốc lòng Tây Môn thánh nhân lạnh lẽo.

Bốn Tổ Tiên của Phượng Hoàng tộc đứng bên cạnh hét lên:

- Tây Môn thánh nhân, xin hãy báo thù cho Tam thái tử!

Tây Môn thánh nhân nhìn Diêm Xuyên ở bên dưới chiến ý tận trời, gã do dự.

Tây Môn thánh nhân trầm giọng nói:

- Ta đã cố hết sức. Tam thái tử có kiếp nạn này, ta cũng bất lực. Các ngươi trở về đi, điều ta có thể làm chỉ là bảo đảm các ngươi bình an.

Bốn Tổ Tiên của Phượng Hoàng tộc há hốc mồm kinh ngạc:

- A?

Diêm Xuyên đứng trên Huyết Hải thây thái độ của Tây Môn thánh nhân biến đổi thì nhướng mày, nheo mắt nhìn Thánh nhân.

Thái độ trước và sau của Tây Môn thánh nhân không giống nhau.

Diêm Xuyên nhìn bốn phía.

Phía xa, trên đỉnh một ngọn núi, Thượng Quan Uyển Nhi mặc đồ đen nhìn ánh mắt Diêm Xuyên sắp hướng về chỗ mình, nhanh chóng nhảy vào sau núi, ẩn núp.

Diêm Xuyên không tìm thấy điều mình muốn, nhìn Tây Môn thánh nhân.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Cũng được, ngươi mang bốn người này đi đi.

Diêm Xuyên nhìn bốn Tổ Tiên của Phượng Hoàng tộc, nói:

- Bốn người các ngươi nghe đây, trẫm tên là Diêm Xuyên, gần đây ở Tây Ngoại Châu. Phượng Đế muốn báo thù thì trực tiếp đến tìm trẫm đi!

Bốn cường giả của Phượng Hoàng tộc mặt cứng đờ, không biết nên trả lời Diêm Xuyên như thế nào.

- Đi!

Tây Môn thánh nhân vung tay lên, mang theo bốn người chớp mắt bắn ra xa, biến mất.

Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn bốn phía, các cường giả lòng lạnh lẽo, nhanh chóng rời đi.

Mãi đến mọi người đi xa Diêm Xuyên mới dịu lại sắc mặt.

Ầm ầm ầm!

Huyết Hải cuồn cuộn biến mất, Diêm Xuyên rút đi siêu cấp thần thông.

Đám Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, Doãn Hận Thiên hưng phấn nói:

- Thánh vương!

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Kim Đại Vũ, ngươi hãy điều tra xác của Tam thái tử của phượng hoàng tộc, xem có Thái Dương Hỏa Tinh Thạch nào ngươi muốn không. Còn nữa, hãy bảo tồn xác của Tam thái tử của phượng hoàng tộc.

Kim Đại Vũ lên tiếng

- Tuân lệnh!

Trong khi mọi người nói chuyện.

Ầm ầm ầm!

Hư không đột nhiên khẽ run lên.

Diêm Xuyên nhướng mày nhìn bốn phía.

Ầm ầm ầm!

Không gian vặn vẹo ngày càng nhanh, mặt đất rung bàn bật.

Doãn Hận Thiên nhíu mày nói:

- Thánh vương, không gian sắp tan vỡ rồi.

Ánh mắt Diêm Xuyên âm trầm nói:

- Không phải tan vỡ, là có người muốn cướp lấy cả không gian, cướp lấy toàn bộ mảnh vỡ của thái dương.

Mọi người nhướng mày nói:

- A?

Doãn Hận Thiên lập tức phản ứng lại:

- Là Đại Chu thiên đình?

Diêm Xuyên lạnh lùng cười:

- Chắc chắn rồi. Còn nữa, thái độ của Tây Môn thánh nhân đột ngột thay đổi, xem ra là người của Đại Chu thiên đình truyền âm.

Kim Đại Vũ nghi hoặc hỏi:

- A? Tại sao?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Trong thiên hạ thế lực có thể khiến Tây Môn thánh nhân kiêng dè không có nhiều.

Diêm Xuyên nói rồi nhìn hư không xung quanh lắc lư ngày càng kịch liệt.

Vô số tu giả hốt hoảng chạy hướng lối ra.

Bạch Khởi nhíu mày hỏi:

- Thánh vương?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Trẫm đã có được thứ mình muốn, tất cả đã bị Kim Chúc Thú hút đi, nơi này không hấp dẫn với trẫm nữa. Mặc kệ thế nào thì mới nãy Đại Chu thiên đình đã cho trẫm một nhân tình, chuyện này xem như trả lại cho họ. Đi!

Mọi người lên tiếng

- Tuân lệnh!

Diêm Xuyên mang theo Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, Doãn Hận Thiên nhanh chóng lao ra khỏi lối ra.

Lối ra Toái Dương điện, vô số tu giả hoảng loạn chạy trốn.

Trên quảng trường tụ tập một đống tu giả.

Đám tu giả xì xầm:

- Có chuyện gì? Tại sao không gian bên trong lắc lư?

Diêm Xuyên, Bạch Khởi, Doãn Hận Thiên, Kim Đại Vũ bước ra.

Giây phút bốn người Diêm Xuyên, Bạch Khởi, Doãn Hận Thiên, Kim Đại Vũ bước ra thì quảng trường biến im lặng.

Uy lực Huyết Hải đem đến rung động quá lớn cho mọi người.



Dương gian, chỗ Tây Ngoại Châu và Nam Ngoại Châu giao tiếp nhau, có một cương vực.

Đó là Phượng Đế cương vực.

Phượng Đế cương vực có vô số phượng hoàng, có hỏa phượng, băng phượng, thanh loan, tinh vệ, còn có vô cố cầm loại khác, là đất căn cứ của Phượng Hoàng tộc.

Chỗ trung tâm có một đại điện, Phượng Đế điện.

Xung quanh đứng nhiều thị vệ, một nam nhân mặc áo xám nhanh chóng đi tới.

Đám thị vệ cung kính nói:

- Kính chào Nhị thái tử!

Nam nhân áo xám vẻ mặt nghiêm túc, nhíu chặt mày, mắt lóe tia trầm trọng.

Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc trầm giọng hỏi:

- Phụ đế có bên trong không?

Trong đại điện vang tiếng trầm giọng quát:

- Vào đi!

Đám thị vệ lập tức tránh ra, mở cửa. Nam nhân áo xám nhanh chóng bước vào trong.

Trong đại điện hơi tối tăm, phía chính bắc có một bảo tọa.

Có một bóng người đứng bên bảo tọa, mặc hồng bào hoa lệ, mái tóc vàng chải sau đầu, đưa lưng hướng Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc, không thấy phía chính diện.

Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc sắc mặt khó xem nói:

- Phụ đế, lão tam chết rồi! Mới nãy mệnh bài của hắn vỡ.