- Nhưng ta không ngờ mẫu đế ở tu giả lại có thế lực lớn như vậy, ta không ngờ, chàng...
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Nếu ta đã đến thì tất nhiên đắn đo mọi thứ rồi, ta hiểu có lẽ tiếp theo ta phải đối kháng với cả Đại Chu thiên đình, đối địch Võ Chiếu, đối địch với toàn Đại Chu thiên đình!
Mặc Vũ Hề kinh kêu:
- A? Chàng biết? Cái gì? Đối địch với mẫu đế?
Diêm Xuyên vuốt lưng Mặc Vũ Hề, dịu giọng nói:
- Yên tâm đi, ta không bỏ bê mấy ngàn năm nay, ta đã không như năm ngàn năm trước. Ngày xưa yếu ớt không thể va chạm với Võ Chiếu, hiện tại chưa chắc Võ Chiếu làm gì được ta. Nhưng năm ngàn năm nay đã khiến mẫu tử nàng chờ đợi ấu lâu rồi.
Mắt Mặc Vũ Hề ngấn lệ nói:
- Không lâu, không lâu, nếu Động Ân biết thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Ta biết lúc trước chàng có đến thăm chúng ta, bởi vì mẫu đế nên không thể lộ mặt, ta hiểu ta hiểu hết. Ta phải nói cho Động Ân, chắc chắn nó sẽ rất vui!
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Động Ân sao?
Mặc Vũ Hề bất ngờ hỏi:
- Như thế nào?
Diêm Xuyên hít sâu, kể lại chuyện của Diêm Động Ân cho Mặc Vũ Hề nghe.
Mặc Vũ Hề lại đau thương nói:
- Minh Vương? Tại sao con ta bị nạn này? Mắt thấy cả nhà sắp đoàn tụ, tại sao?
Diêm Xuyên ôm Mặc Vũ Hề, liên tục an ủi:
- Không cần lo lắng! Hết thảy đã có ta.
Mặc Vũ Hề cắn môi, cố ngăn nước mắt đừng rơi, không muốn tạo gánh ănnjg cho Diêm Xuyên.
Nhưng làm sao Diêm Xuyên không hiểu cách nghĩ của Mặc Vũ Hề? Một mẫu thân biết nhi tử của mình bị bắt đi, sao có thể không đau lòng?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Yên tâm đi, Khống Thần chỉ có thể xem như đệ tam thần thông, ta biết giải. Huống chi chuyện này chưa chắc là xấu với Động Ân.
Mặc Vũ Hề khó hiểu nhìn Diêm Xuyên:
- A?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Liên Thần là Siêu Thoát giả, trong phong ấn giới mấy lần bị ta làm mất mặt, bởi vậy hắn hy vọng phụ tử chúng ta tương tan. Nàng không cần lo an nguy của Động Ân, huống chi dù Động Ân trải qua nhiều cuộc chiến nhưng hắn không gặp nhiều trắc trở, lần này xem như là cuộc rèn luyện cho Động Ân.
Mặc Vũ Hề gật đầu, nói:
- Ừm!
Diêm Xuyên dịu giọng nói:
- Hơn nữa Động Ân là nhi tử của ta, nhi tử của Diêm Xuyên ta ai cũng là bất phàm, không phải là hoa trong nhà ấm.
Mặc Vũ Hề kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Chàng còn có nhi tử? Sao ta chưa từng nghe nói?
Diêm Xuyên cười nói:
- Không phải kiếp này.
Mặc Vũ Hề tò mò hỏi:
- A? Vậy chàng có tổng cộng mấy người con?
Thấy Mặc Vũ Hề đã thoát khỏi tâm sự, Diêm Xuyên thở phào.
Diêm Xuyên nhỏ giọng nói:
- Động Ân chắc là tam thái tử của Đại Trăn thánh đình.
Tam thái tử? Vậy chẳng phải là còn có hai nhi tử?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc hỏi:
- Chàng còn có hai nhi tử? Tại sao ta không biết? Không, ta luôn thu thập tin tức phương đông, chắc là người trong thiên hạ đều không biết?
- Ta biết chàng che giấu thiên hạ là có bố trí riêng, chàng đừng nói gì cả, ta sợ sau này lỡ miệng ảnh hưởng kế hoạch của chàng.
Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề, mắt lóe tia cảm động, cúi đầu khẽ hôn.
Có lẽ là cửu biệt trùng phùng, có lẽ cảm xúc khi lên khi xuống làm Mặc Vũ Hề nhanh chóng nghênh đón. Hai tay Mặc Vũ Hề vòng qua cổ Diêm Xuyên, hôn say đắm. Mặc Vũ Hề vì người vào ngực Diêm Xuyên, vặn vẹo.
Bên giường, từng lớp vải rũ xuống, phu thê ôn lại tình cũ năm ngàn năm.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Mười ngày sau.
Ngô Thiên cương vực, hành cung Đại Chu thiên đình, điện công chúa.
Tất cả thị nữ đã bị lui xuống, tại đây chỉ có phu phụ Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề và đám thuộc hạ của hắn.
Diêm Xuyên ngồi trên ghế đá, Bạch Khởi, Doãn Hận Thiên đứng một bên.
Mặc Vũ Hề ngồi ở ghế bên kia.
Trên ghế đá bỗng toát ra nhiều phù văn tỏa sáng, phù văn lấp lánh. Bỗng nhiên không gian trên bàn đá vặn vẹo.
Có tiếng mèo kêu cực kỳ hưng phấn vang lên:
- Meo!
Vù vù vù!
Phù văn, vầng sáng toàn bộ biến mất, trên bàn đá bỗng có một con mèo đội mũ nỉ nhỏ.
Là Miêu Miêu.
Miêu Miêu vừa xuất hiện liền nhào vào người Diêm Xuyên.
- Đồ xấu xa, ngươi đã nói rất nhanh sẽ cho ta đến, tại sao đến bây giờ mới kêu?
Miêu Miêu nhảy lên vai Diêm Xuyên, vuốt cào y phục của hắn, xé rách vài sợi vải hòng tú ra tức giận trong lòng.
Diêm Xuyên vỗ Miêu Miêu, cười mắng:
- Chẳng phải đã đến rồi sao? Còn kêu la cái gì?
Miêu Miêu bị Diêm Xuyên vỗ bay ra, té vào ngực Mặc Vũ Hề.
- Meo! Meo! Tên xấu xa, có phải là Vũ Hề tỷ tỷ cho ngươi đâu!
Diêm Xuyên mỉm cười, chịu thua.
Mặc Vũ Hề ở một bên nhìn Miêu Miêu mắng Diêm Xuyên, tâm tình rất tốt.
Doãn Hận Thiên, Bạch Khởi đứng bên cạnh mỉm cười, cũng không nói gì, dù sao quan hệ của Diêm Xuyên và Miêu Miêu cực tốt, không có cái gì tôn kính.
Doãn Hận Thiên nói:
- Thánh vương, đã nhận được tin, Tây Ngoại Châu trừ Đại Chu thiên đình ra còn lại hai mươi cương vực đều có người đến, chuẩn bị nghe Ngô Thiên thánh nhân giảng đạo.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Trừ đệ tử của Ngô Thiên thánh nhân ra, vực chủ của cương vực khác cũng cảm giác nguy hiểm rồi.
Doãn Hận Thiên giải thích rằng:
- Đúng vậy. Hơn nữa lần này đa số là vực chủ của cương vực tiến đến.
Diêm Xuyên lộ nụ cười trào phúng nói:
- Chủ một cương vực sao? A, Ngô Thiên thánh nhân giảng đạo? Cái cớ này cũng quá giả.
Doãn Hận Thiên giải thích rằng:
- Đúng vậy. Có lẽ Ngô Thiên thánh nhân giảng đạo chỉ là ngụy trang, mục đích là đối phó Đại Chu thiên đình, bây giờ là lúc quyết định thành bại.
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:
- Ừm! Hiện tại quân đội của Đại Trăn ở đâu?
Doãn Hận Thiên nghiêm túc nói:
- Doãn Hận Thiên, mặc dù binh mã dũng quân đoàn xuất phát trước chúng ta nhưng tốc độ không thể nhanh hơn long liễn được, hiện tại đại khái đến biên giới Tây Ngoại Châu.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Cũng tốt. Bạch Khởi, ngươi đi phụ trách tiếp ứng, đừng để ra sai lầm nào.
Bạch Khởi lên tiếng
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên quay đầu nhìn Mặc Vũ Hề, nói:
- Võ Chiếu có cho nàng cái gì không?
Mặc Vũ Hề gật đầu, vươn tay lấy ra một quyển trục.