Hai ngục tốt cầm xích đi vào, thấy tên mập da mặt dày thì cơ mặt căng cứng, cái tên mập này quá mức vô sỉ!
Bên cạnh có tên gầy đứng, vẻ mặt vô cùng quái dị nhìn tên mập.
Thấy tên mập ngủ rất ngon, hai ngục tốt hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
Nhưng hai ngục tốt mới đi ra ngoài thì tên mập đang ngủ bỗng nhảy vọt lên.
- Ngục tốt nho nhỏ thật sự cho rằng các ngươi là thánh nhân sao? Đại đê tử của Ngô Thiên thánh nhân gặp ta cũng không dám làm gì ta, các ngươi lợi hại hơn hắn sao?
- Hừ! Tu vi của ta bị phong lại nhưng không tha thứ các ngươi càn rỡ. Ta là ai? Ta chính là chính nghĩa!
............
........
....
Tên mập la ó lải nhải.
Hai ngục tốt nhức đầu.
Một ngục tốt chịu không nổi la lên:
- Bà nội nó, cái tên quái dị mới đưa tới này thật phiền phức!
- Nhị ca, ta cũng muôn đánh hắn một trận.
Hai ngục tốt nhìn tên mập, trầm giọng nói:
Tên gầy cùng bị nhốt với tên mập lập tức nói:
- Hai vị, hai vị, các ngươi không đánh được, người này thật sự là đại nho, hữu dụng với Ngô Thiên thánh nhân cho nên mới bị nhốt. Hắn chỉ là muốn phát tiết bất mãn trong lòng, bây giờ hắn bị phong tu vi, nếu các ngươi làm hắn đứt tay gãy chân thì cũng không tiện ăn nói với Ngô Thiên thánh nhân!
Hai ngục tốt câm nín.
Tên mập hét với tên gầy:
- Nhâm Thử, ngươi đừng khuyên chúng nữa, chúng muốn đánh thì cứ để chúng đánh. Ta không tin tà có thể thắng chính!
Một ngục tốt xắn tay áo la lên:
- Nhị ca, đánh đi, không đánh hắn một trận thì lòng ta khó chịu!
Một ngục tốt rất bình tĩnh nói:
- Là Đại đê tử của Ngô Thiên thánh nhân đưa hai người này tới, chắc chắn là người rất quan trọng, không thể lỗ mãng được.
- Vậy giờ làm sao? Hắn cứ kêu la như vậy, lỗ tai ta sắp điếc rồi!
Nhâm Thử lại nói:
- Thật ra chúng ta liên quan đến trọng an của đệ tử Ngô Thiên thánh nhân, nếu các ngươi không nghe lọt tai lời đại ca ta nói thì có thể nhốt chúng ta ở nơi hẻo lánh chút, tránh cho hai vị khó xử.
Hai ngục tốt nghe vậy thì mắt sáng lên.
Tên mập quát:
- Làm cái gì? Ta thấy chỗ này rất tốt, ta không đi!
Nhưng hai ngục tốt nghe phiền lắm rồi, làm sao chịu cho tên mập ở lại?
Hai người nhanh chóng áp giải tên mập và Nhâm Thử đi sâu vào đại lao.
Càng đi vào sâu thì càng nhiều cửa gác, quẹo tới quẹo lui tiến vào lòng đất, có một nhà tu to lớn.
Bùm bùm bùm!
Tên mập và Nhâm Thử bị ngục tốt đá vào.
Một ngục tốt hưng phấn cười to bảo:
- Chỗ này là lao giam mật thất nghiêm ngặt nhất Ngô Thiên cương vực, bên trong nhốt ba ngàn tên cực kỳ hung ác, các ngươi cứ ở đây la lối đi! Ha ha ha ha ha!
Két!
Cửa lao giam đóng lại.
Nhâm Thử nhìn tên mập, nói:
- Lần này ta thật sự phục rồi, Đông Phương Chính Phái, gã, ngươi nhìn lén heo mẹ tắm rửa đều có thể nói mình chính nghĩa lẫm lẫm như vậy, mặt ngươi dày quá sức.
Đông Phương Chính Phái, gã la lên:
- Phi, ta đâu biết khẩu vị của Đại đê tử của Ngô Thiên thánh nhân nặng như vậy? Tìm một tiểu thiếp lại là trư yêu. Còn nữa, không phải ngươi cũng có dòm lén sao?
Nhâm Thử chối nói:
- Ta bị ngươi lừa gạt, hơn nữa khi đó ta đã ói ra!
Đông Phương Chính Phái, gã lắc đầu, nói:
- Ngươi quá yếu ớt.
Nhâm Thử gật đầu, nói:
- Ai bảo ngươi là đại ca!
Trong lúc Đông Phương Chính Phái, gã, Nhâm Thử gây nhau thì bỗng trong nhà tù có tiếng cười sang sảng:
- Ha ha ha ha ha ha! Thú vị, một Cổ Tiên lại xưng hô một địa tiên nho nhỏ là đại ca, ha ha ha ha ha! Thật là thú vị!
Nhâm Thử, Đông Phương Chính Phái, gã cùng nhau mắng một hướng:
- Biết cái gì?
Phía xa, người cười sang sảng ngừng bặt.
Đông Phương Chính Phái, gã, Nhâm Thử mau chóng lấy ra một khối ngọc bội, bên trên chậm rãi hiện ra cái đầu ngựa.
Đông Phương Chính Phái, gã, Nhâm Thử hưng phấn nói:
- Lại tìm đến một người, thập nhị địa chi ngọ, là ngựa sao? Quả nhiên không đoán sai, là ở đây!
Đông Phương Chính Phái, gã, Nhâm Thử nhìn xung quanh nhà giam, cuối cùng ánh mắt tập trung vào chỗ phát ra thanh âm mới bị hai người chửi.
Một nam nhân mặt ngựa, sau lưng bị hai sợi xích trói dính trên vách tường.
Nam nhân mặt ngựa bị Đông Phương Chính Phái, gã, Nhâm Thử mắng thì biểu tình cực kỳ khó xem.
Đông Phương Chính Phái, gã cười nịnh đi tới gần:
- Ai dà, Mã huynh, quả nhiên uy mãnh giống y như trong truyền thuyết, trí tuệ hơn người. Chúng ta ở bên ngoài ngưỡng mộ Mã huynh đã lâu!
Hình như nam nhân mặt ngựa thù rất dai, nói:
- Mới nãy các ngươi đã nói ta là 'biết cái gì'?
Đông Phương Chính Phái, gã vô sỉ nói:
- Đây là tiếng quê nhà của chúng ta, ý nói ngươi rất thông minh.
Nam nhân mặt ngựa:
- …
...
Nửa năm sau.
Trong nhà giam Ngô Thiên cương vực.
Giờ phút này, trước mặt Đông Phương Chính Phái, gã đứng tám tu giả bị phong tu vi, vai bị đâm xiềng xích.
Đông Phương Chính Phái, gã nói:
- Đại Hổ tiền bối, Khổng Tước tiền bối, Tam Cốt tiền bối, mau lên, mặt sau còn có rất nhiều người chờ, ngươi muốn làm mất thời gian của mọi người sao?
Tám cường giả đứng đằng trước cơ mặt co giật.
Một nam nhân đầu hổ hỏi:
- Tại sao tu vi của các ngươi không bị phong? Sao các ngươi làm được?
Đông Phương Chính Phái, gã nói:
- Ài, chúng ta vốn không bị nhốt tại đây, không bị phong ấn nhiều như các ngươi. Nhâm Thử bắt đầu đào hố rồi, các vị muốn chạy ra khỏi nhà giam này thì mau chút đi. Phải rồi, Đại hổ tiền bối, hình như ta có nghe nói ngươi bị nhốt một vạn năm? oa, nếu lần này không đi cùng chúng ta, nói không chừng sẽ ở lại lâu thật lâu, một vạn năm? Không, mười vạn năm?
Mọi người im lặng.
Ba ngàn kẻ cực kỳ hung ác trước khi bị bắt đầu là thổ phỉ các phương, bị Ngô Thiên thánh nhân nhốt vào đây, đã chịu đủ những ngày không thấy ánh mặt trời.
Hiện tại Nhâm Thử, Đông Phương Chính Phái, gã có thể mang mọi người rời đi, có ai không muốn?
Nhưng Đông Phương Chính Phái, gã có một yêu cầu, sau khi ra ngoài phải gia nhập vào Đại Trăn thánh đình.
Đám trùm thổ phỉ này miệng đồng ý, có gia nhập hay cũng chẳng sao, chỉ cần ra ngoài là được, dù ra ngoài lật lọng cũng chẳng sau. Họ chỉ cần có thể trốn đi là được.
Nhưng mọi người đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Đông Phương Chính Phái, gã và Nhâm Thử.
Đông Phương Chính Phái, gã cười nheo mắt nói:
- Đến đây, Đại Hổ tiền bối, ngươi thoát ra trước, chỗ này có lưu ảnh thạch của ta, cho ngươi một bức làm kỷ niệm.
Đại Hổ tiền bối vẻ mặt xấu hổ, tức tối nói:
- Ngươi muốn dùng bức hình ta trần truồng uy hiếp ta?
Đông Phương Chính Phái, gã vô sỉ nói:
- Ai dà, Đại Hổ tiền bối nói cái gì vậy? Ngươi vẫn chưa tin nhân phẩm của Đông Phương Chính Phái, gã ta sao? Ngực đầy hạo nhiên chính khí, sao có thể làm chuyện mất phẩm giá như vậy? Sau này đều là đồng ý, khi đó ta trả lại cho ngươi là được. Sau này không có cơ hội, để lại bức hình làm kỷ niệm.