Qua Tết không bao lâu đã đến đợt thi Đại học, Tưởng Đồng bận đến mức chân không chạm đất. Giáo sư của khoa đã đưa ra phạm vi bài thi cuối kỳ là nguyên cả một quyển sách khiến cô học đến đau cả đầu.
Điều càng khiến cho cô đau đầu hơn chính là gần đây Phó Ngọc Trình đến tìm cô thường xuyên hơn.
Bình thường, một tháng anh qua ba bốn lần đã là nhiều rồi, vậy mà một tuần nay, anh đến tận ba lần. Có lần, anh còn tới lúc nửa đêm, lúc đó cô đã ngủ nên không nghe thấy tiếng anh mở cửa đi vào. Một bàn tay tiến vào trong chăn sờ ngực của cô, ngoài miệng thì nói ‘đánh thức em à’, tay thì lại không ngừng hoạt động một lúc lâu rồi mang bao làm.
Không phải cô không muốn anh tới, nhưng gần đây cô vừa phải học vừa phải tập nhảy, nguyên một ngày như thế đã rất mệt, buổi tối lại còn làm với anh một hồi, tới nửa đêm ra hơn hai lần mới chấp nhận dừng lại.
Sáng nào rời giường cô cũng thấy eo mỏi không chịu nổi.
Anh thì có vẻ rất thoải mái, cứ như vừa được tắm mình trong gió xuân vậy, đến cả Tiểu Triệu khi đến đón anh cũng cảm thấy khó hiểu.
Tiểu Triệu có thể nhìn không ra, nhưng An Tình thì hiểu hết. Anh lại cặp cùng cô gái nhỏ kia rồi.
Nhưng nói thật, cô ta không cảm thấy Phó Ngọc Trình và Tưởng Đồng có thể lâu dài với nhau, cũng không thể nói rõ ràng là vì sao, chỉ là cảm thấy không có khả năng đó.
Điệu kiện của Phó Ngọc Trình cực kì tốt, nghe Tiểu Triệu nói anh cũng tặng cho Tưởng Đồng rất nhiều thứ, đều là những món đồ mà các cô gái thích. Tưởng Đồng thì có gì? Chỉ có thân thể tươi trẻ mà thôi.
Phải biết rằng, lấy sắc hầu người, sắc tàn thì tình phai. Tuy hiện tại trẻ trung xinh đẹp, cho dù kỹ năng trên giường có tuyệt thì có thể giữ đàn ông được bao lâu? Đơn giản vì Phó Ngọc Trình còn hứng thú mà thôi, chứ hứng thú hết rồi thì giữa hai người sẽ chẳng còn gì cả.
Thế thì tại sao không tự nỗ lực mà phải dựa vào đàn ông để có cuộc sống tốt hơn?
Nghĩ đến đây, An Tình không thể giật mình nhíu mày.
Mình đang ghen ghét sao? Ghen vì mối quan hệ của Phó Ngọc Trình và Tưởng Đồng, ghét vì Tưởng Đồng chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp là có thể chiếm được thứ mà cô ta không thể sao?
____
Lần đầu tiên nhìn thấy Phó Ngọc Trình là khi cô ta đã tốt nghiệp được hai năm, giỏi không tới mà kém cũng không phải. Cô ta đến để xin vào vị trí trợ lý của Phó Ngọc Trình, và cuối cùng đã được gặp anh trong buổi phỏng vấn. Khi đó, anh rất gầy, trông không khỏe chút nào, gương mặt trắng bệch, hai mắt thì quầng thâm.
Khi đó cô ta không biết tới hoàn cảnh khó khăn của anh. Bệnh tình của cha đang trong tình trạng nguy kịch, anh trai tiếp quản công ty thì lại làm cho bết bát, dự án sát nhập cũng thất bại, anh bị gọi về nước để tiếp quản mớ hỗn độn này. Cô ta thậm chí còn không biết rằng người đàn ông trông yếu ớt trước mặt mình lại chính là ông chủ của mình.
Anh ngồi bên cạnh, lúc người khác đặt câu hỏi thì anh quan sát cô ta. Không biết tại sao cô ta lại có cảm giác ánh mắt kia như mang hơi ấm, khiến cô ta nhớ mãi không quên.
Anh không hỏi cô ta câu nào, thậm chí từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
Chỉ quan sát, xem lí lịch, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta.
Cô ta mặc quần áo quy cách, chân váy tới đầu gối, áo sơ mi trắng và khoác áo vest, tóc thẳng dài tới vai, trang điểm nhẹ, không có bất kì sai sót nào.
Sau khi phỏng vấn, cô ta trở về nhà chờ kết quả, và đợi sơ yếu lí lịch được trả về. Hai tuần sau, có người gọi đến thông báo cô ta đã đậu phỏng vấn.
An Tình đến công ty báo danh, làm xong thủ tục thì đi gặp ông chủ mình, và không ngờ ông chủ là người đàn ông quan sát mình hôm phỏng vấn. Cô đứng thẳng, báo tên và chức vụ.
Anh ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm tài liệu, thấy cô ta vào thì đặt tài liệu xuống, đứng lên bắt tay với cô ta. Tay anh rất khô, rất ấm, cũng rất mạnh mẽ, chứ không yếu ớt như vóc dáng. Khi anh đến gần, trên người còn có mùi thơm, là nước hoa dành cho nam giới.
Anh bắt tay cô ta, ánh mắt vô cùng chân thành, cũng như giọng nói lúc đó.
“Chào cô, An Tình, tôi là Phó Ngọc Trình.”
Khi đó anh mới hai mươi bảy tuổi, vừa tiếp quản công ty không lâu, đang trong tình cảnh khó khăn, khi đối mặt với một thư kí bé nhỏ như cô ta, anh vẫn hết sức lịch sự lễ độ.
Anh đúng là khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Khi đó cô ta còn trẻ, không biết người như Phó Ngọc Trình thì thái độ lễ nghĩa đã ăn vào xương máu, đối xứ với người nào cũng như thế, không riêng gì ai. Nhưng cô ta lại cho rằng mình đặc biệt, nên suýt chút nữa đã phạm phải sai lầm lớn.
May mà cô ta đủ thông minh, nên không biểu hiện ra ngoài.
Cũng vì cô ta thông minh, mới có thể lập tức phát hiện ra cảm xúc của mình, đó là ghen ghét.
Cô ta điều chỉnh cảm xúc của mình, không để mình dính vào những chuyện nhàm chán không liên quan. Tưởng Đồng và Phó Ngọc Trình có vui vẻ thế nào thì cũng chỉ là vì tiền. Phó Ngọc Trình sẵn lòng chi tiền cho Tưởng Đồng, chuyện này không liên quan gì tới cô ta cả, cô ta sẽ không can thiệp vào chuyện của anh, vì anh là ông chủ, mà cô ta chỉ là thư kí của anh.
Cũng vì như thế, Phó Ngọc Trình mới có thể cho phép cô ta ngồi cùng xe với mình.