Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 43



Chương 21.2: Bạn học Trì, lần này cậu sẽ không bỏ tôi lại một mình nữa chứ?

Editor: Yue

Ngẫu nhiên có vài lời nói: "Ôi trời ạ anh ấy đẹp trai muốn xỉu!"

"Mẹ ơi, con rất muốn kết hôn với anh ấy!"

Khi tất cả mọi người ngoại trừ Tôn Văn Cường đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng và sôi nổi bàn luận về dáng vẻ Hứa Viễn Hàng nhảy cao đẹp trai ngầu lòi như thế nào, thì chỉ có Trì Vân Phàm chú ý tới sự kỳ lạ của anh trong quá trình từ lúc nhảy qua xà ngang đến khi tiếp đất, anh nằm cong nửa người trên đệm mềm, hai tay ôm nhẹ đầu, đây là một tư thế rất không an toàn, lông mày cũng cau lại, mặc dù sau một hai giây, anh đã trở lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy, lấy lại trạng thái trương dương, không ai bì nổi, tiếp nhận sự chú ý của mọi người.

Suy nghĩ của Trì Vân Phàm bay tán loạn, cô cẩn thận nhớ lại quá trình nhảy cao của Hứa Viễn Hàng, nhảy cao không phải điểm mạnh của anh nhưng anh đã vượt qua mốc 190 một cách dễ dàng, đây chắc chắn không phải là thành tích có thể đạt được trong thời gian ngắn, điều này cho thấy gì? Cô cũng nghĩ tới động tác nhảy cầu trước tiên là lên cao rồi rơi xuống nước, nhảy cao cũng là lên rồi xuống. Điểm khác biệt giữa hai bộ môn này là..

Trì Vân Phàm mắt nheo lại.

Nhảy cầu cần ép bọt (tia ) nước.

Mà theo trạng thái trước và sau khi rơi xuống đất của anh mà cô vừa mới nhìn thấy, căn bản không thể nào làm được điều này.

Tin tức ba năm trước nói rằng anh đã bỏ lỡ Thế vận hội Tokyo bởi vì tố chất tâm lý không ổn định, phát huy thất thường trong các buổi tuyển chọn..

"Tôi biết tôi đẹp trai," một giọng nói trêu chọc vang lên bên tai, "Nhưng cậu không cần phải nhìn chăm chú như vậy, phải không?"

Trì Vân Phàm định thần lại, lông mi khẽ run lên, thoáng nhìn thấy Hứa Viễn Hàng đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, hai tay ôm ngực, nhìn cô với ánh mắt sâu không lường được, như thể mong đợi điều gì đó.

Cô trả lại anh bộ đồng phục học sinh.

Hứa Viễn Hàng không nhận, thản nhiên kéo kéo cổ áo thun, xương quai xanh tinh xảo lộ ra một nửa, thì thào nói: "Cậu không có gì muốn nói sao?"

Trì Vân Phàm trả lời vô cùng chính thức: "Xin chúc mừng."

Còn có thể thiếu chân thành hơn nữa hay không?

Hứa Viễn Hàng có phần không hài lòng hừ nhẹ, cầm lấy đồng phục học sinh trên tay cô, treo lên cánh tay, hỏi: "Trước khi có kết quả, cậu nghĩ tôi sẽ thắng hay thua?"

Trì Vân Phàm trả lời không do dự: "Thua."

"Ồ.." Hứa Viễn Hàng gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia du côn xấu xa, "Thì ra là cậu muốn nhìn tôi khỏa thân chạy à?"

Càng nói chuyện càng không cần mặt mũi, "Nói sớm đi, dựa vào giao tình giữa chúng ta, nói một câu là được. Bí mật cho cậu xem cũng không phải không thể."

Mục Điềm bước sang một bên từ khi Hứa Viễn Hàng tới lấy đồng phục, không biết Hứa Viễn Hàng nói cái gì, cô nàng nhìn thấy bạn tốt trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó anh ta liền mỉm cười bỏ đi.

Mục Điềm đi qua: "Hiếm lạ ghê, đã lớn như vậy, tớ còn chưa từng thấy cậu trừng mắt qua ai."

Cô nàng lại phát hiện ra một thế giới mới khác: "Tiểu Phàm nhi, mặt của cậu hình như có chút đỏ."

Trì Vân Phàm cảm thấy mặt vẫn còn hơi nóng, cô từ từ điều chỉnh hô hấp: "Thật nóng." Bị tên hạ lưu làm cho tức giận.

"Điềm Điềm, chúng ta đi thôi."

Mục Điềm: "Ể, không xem người ta khỏa thân chạy hả?"

Vở kịch chính vẫn chưa đến mà.

Trì Vân Phàm trực tiếp đem cô nàng lôi đi.

Những người còn lại đều mong ngóng, chờ đợi một màn kịch kinh dị 'khỏa thân chạy' chưa từng có.

Chỉ mới thua trận tranh tài, Tôn Văn Cường đã cảm thấy mình mất hết thể diện, sau đó nghĩ đến việc khỏa thân chạy đến cửa biển, hận không thể trực tiếp chơi trò biến mất, hắn không phải người thua không chịu trả tiền, chỉ là, nếu thật làm tròn lời hứa..

Mắt thấy Hứa Viễn Hàng chạy tới trước mặt hắn.

Thua người không thua trận, Tôn Văn Cường dứt khoát không thèm đếm xỉa: "Tôi có chơi có chịu."

Hứa Viễn Hàng nhìn hắn, không nói lời nào, tính tình cậu nhóc Tôn Văn Cường này quá mức cuồng vọng tự đại, nhưng người trẻ tuổi nào không ngông cuồng chứ? Cho chút giáo huấn là được rồi, thật không đáng để cho hắn ta khỏa thân chạy được.

Làm người phải để lại một đường lui cho mình, ngày sau còn dễ nói chuyện.

"Người anh em," Hứa Viễn Hàng vỗ vỗ bả vai hắn, "Để tránh cho tên của tôi và cậu xuất hiện trên mục tuyên truyền thông báo phê bình ngày mai, tôi đề nghị cậu thay đổi hình phạt."

Tôn Văn Cường sững sốt: "Ý của anh là?"

Khi hiểu được, trong lòng không khỏi buông lỏng, đây là đưa cho hắn bậc thang?

Thu được tin tức từ ánh mắt của hắn, Hứa Viễn Hàng vỗ tay một cái: "Các bạn học, sự tích huy hoàng thời quá khứ của Hứa Viễn Hàng tôi, chắc hẳn mọi người cũng từng nghe qua."

"Chủ nhiệm Lục nói, nếu tôi bị ghi tên trong danh sách thông báo phê bình, liền ra lệnh cưỡng chế thôi học."

Nếu hôm nay làm lớn chuyện, thì tuyệt đối không có cách nào chạy khỏi thông báo phê bình được.

"Cho nên xin mọi người cho tôi chút mặt mũi. Không cần thiết phải khỏa thân chạy nữa. Để bạn học này chạy mười vòng thế nào?"

Viễn ca đã lên tiếng, tất cả mọi người tự nhiên là vui lòng bán cho anh mặt mũi: "Được thôi được thôi, anh/cậu đẹp trai anh/cậu nói gì cũng được."

Hứa Viễn Hàng lại nhìn về phía Tôn Văn Cường: "Mười vòng không vấn đề gì chứ, bạn học?"

Tôn Văn Cường làm sao có thể không hiểu được, Hứa Viễn Hàng mượn danh nghĩa thông báo phê bình để giúp hắn bí mật đem chuyện khỏa thân chạy này bỏ qua, ân tình đều đưa đến mức này, nếu không nhận thì thật là quá không thể nào nói nổi.

Hắn gật gật đầu: "Không thành vấn đề."

Đã chuẩn bị xong tư thế, bắt đầu chạy, khi đi ngang qua Hứa Viễn Hàng, hắn thì thào nói "Cảm ơn."

Trò hề này kết thúc ở đây.

Đại Tráng chạy tới, quả thực muốn quỳ lạy Hứa Viễn Hàng, Viễn ca của cậu không sợ trời không sợ đất, còn sợ một cái thông báo phê bình? Cậu đứng bên cạnh Hứa Viễn Hàng, hưởng thụ ánh mắt từ mọi hướng, ai da, sau màn nổi bật cỡ lớn chiều nay, không biết lại có bao nhiêu trái tim thiếu nữ bị Viễn ca cướp đi đây.

"Viễn ca, chơi bóng không?"

"Không chơi." Hứa Viễn Hàng khoác áo khoác đồng phục học sinh của mình lên vai, kéo theo tiếng "Woa~" của một mảnh hoa si, anh giống như không nghe thấy, hơi ngẩng cổ lên, "Đi đây."

"Anh về hả?"

"Ờ."

Hứa Viễn Hàng canh chuẩn thời gian, thực sự đuổi kịp Trì Vân Phàm đang ở cách cổng trường không xa, anh đi bên cạnh cô, phối hợp theo tốc độ của cô, hai người gần như đi cạnh nhau.

Hoàng hôn ngày xuân vẫn dịu dàng như thường, bầu trời màu vàng cam như bức tranh sơn dầu thiên nhiên, không khí phảng phất hương hoa, hai bóng người san sát trên mặt đất.

Đi qua góc cua, lúc sắp đến gần hẻm Nam, một đám mặc đồ đen nhìn cay con mắt xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Háo tử đứng đầu, theo sau là một đám thiếu niên bất lương, tất cả đều mặc đồ đen, nát bươm như vừa ở nơi nào đó vội chạy về chịu tang.

Hứa Viễn Hàng vô ý thức đem Trì Vân Phàm che ở phía sau.

Háo tử lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Hứa Viễn Hàng, hôm nay chúng ta giải quyết sổ sách dứt điểm đi."

Hắn nhìn thấy Trì Vân Phàm ở phía sau Hứa Viễn Hàng, đôi mắt hắn nheo lại, cười đê hèn: "Ố ồ, người đẹp này cũng ở đây."

Tình huống cùng hoàn cảnh lúc này, hình như hơi quen quen.

Hứa Viễn Hàng nghĩ đến cái gì, quay đầu lại, khóe môi nở nụ cười: "Bạn học Trì, lần này cậu sẽ không bỏ tôi lại một mình nữa chứ?"

*

Tác giả có lời muốn nói:​


Hứa Viễn Hàng: Van xin em?

Không sớm thì muộn, em sẽ để anh nói điều đó ở nơi khác.

Các nam chính khác đều hẹn nhau đi ăn tối, đi xem phim, chỉ có Viễn ca rủ vợ cùng đánh nhau, thiếu niên này có phong cách kinh dị Mỹ ghê.

Nam thanh nữ tú chuẩn bị ra mắt ở vị trí C *!

(*Yue: C theo ý tác giả là Center-Trung Tâm, hay vị trí C trong bóng rổ zị: V)

CHÚ THÍCH


Trung phong (C) Đây là người chơi ở khu vực ngay dưới bảng rổ. Thường là người có thể hình tốt nhất trên sân, trong mặt trận tấn công, nhiệm vụ chính của Trung phong là ghi điểm ở khu vực hình thang, còn trong mặt trận phòng ngư, nhiệm vụ của họ là kèm người dưới rổ và bắt bóng bật bảng.