Giải quyết mọi chuyện xong mọi người được đắm chìm vào trong một kỳ nghỉ vui vẻ.
Thời tiết của Hải Nam hôm nay rất đẹp, trên bờ biển lặng gió, nắng thì treo cao khiến cho người ta phơi ở dưới khô hết miệng lưỡi. Từ Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời trên đỉnh đầu, nheo hai mắt lại.
Anh ngồi dưới tán ô cùng với Lê Duệ Bạch, nhìn mấy người Ngộ Trừng nhào lộn dưới biển.
Hôm nay Ngộ Trừng chỉ mặc một cái quần bơi màu đen, lộ ra bắp thịt trên người. Làn dà mau cổ đồng bị phơi đến đỏ lên, có rất nhiều cô gái tới xin wechat của cậu ta.
Ngộ Trừng nghịch dưới biển đến cháy da, ai đến cũng không từ chối, vừa cười vừa đi tới cầm điện thoại thêm wechat.
Từ Minh Sương mặc áo tắm ngâm minh dưới mặt biển, dáng người được duy trì vô cùng tốt, làn da thì không hề hợp với độ tuổi hiện tại.
Cô ấy không muốn bơi nhưng lại muốn xuống nước, Từ Minh Thủy thì lại không muốn chạm vào nước nhưng lo lắng cho Từ Minh Sương, vẻ rối rắm của anh ta nhìn có chút đáng yêu.
Lê Duệ Bạch không muốn tham gia, cô chỉ muốn nằm trên bãi cát, để cho đầu óc trống rỗng, không nghĩ tới bất cứ chuyện gì, cũng không làm bất cứ thứ gì, làm một con cá mặn bị phơi khô cũng khá hay.
Từ Chi Ngôn nghiêng đầu nhìn Lê Duệ Bạch, mặt mũi cũng giãn ra không còn lạnh lùng như trước, anh nói: "Lần đầu tiên em tới biển, không xuống chơi với bọn họ sao?"
Lê duệ Bạch mở to mắt, đôi con ngươi màu nâu đậm tỏa ra ánh sáng, cô đáp: "Em không thích nước."
Từ Chi Ngôn cong môi hỏi: "Vậy em thích gì?"
Lê Duệ Bạch nhúc nhích, nghiêng nửa thân trên về phía anh, nghiêm túc nói: "Em thích anh."
Từ Chi Ngôn ngẩn ra, sau đó bật cười nói: "Đừng có học mấy cái này."
Giữa trưa Lý Thân sắp xếp cho bọn họ một chiếc xe, đưa mọi người đi thưởng thức mỹ thực ở Hải Nam.
Nhà hàng ở trung tâm thành phố Lộc Thành, trang trí rất đặc biệt. Trong nhà hàng chỉ có ghế lô, không có sảnh lớn, tốc độ lên món cũng rất nhanh, chưa đến một giờ bọn họ đã ăn xong.
Đồ ăn ở đây mùi vị khá ngon, từ Từ Chi Ngôn ra những người khác đều ăn uống vui vẻ.
Từ Chi Ngôn thích đồ ăn thanh đạm, chỉ ăn một ít dưa và mấy miếng thịt gà.
Những món chua cay khác Từ Chi Ngôn không động đến một chút nào.
Ngộ Trừng vừa ăn vừa nói: "Em thích nơi đây qua, năm sau chúng ta lại tới đây được không?"
Ngộ Triệt nói: "Nếu cậu muốn dọn tới đây cũng không ai ngăn cản."
Ngộ Trừng nhai nuốt xong, bĩu môi nói: "Em thích mùa hè, về bên kia lạnh quá, có mặt trời vẫn lạnh."
Từ Minh Sương trêu ghẹo: "Còn thích mùa hè nữa sao, phơi nắng thêm chút nữa đến tối chẳng tìm thấy người đâu cả."
Ngộ Trừng tủi thân, ăn mấy miếng dưa mát lạnh, nói: "Bây giờ con gái đều thích kiểu như em thôi. Mọi người không thấy có bao nhiêu cô gái đến xin wechat của em sao?"
Từ Minh Sương nhìn cậu ta, nói: "Cái chuyện được hoan nghênh này ấy à, cậu cảm thấy có thể so sánh được với sư phụ cậu hả?"
Ngộ Trừng im lặng một hồi, mới thì thào nói: "Em không thể so với Ngộ Triệt được sao?"
Ngộ Triệt: "So với tôi cái gì?"
Từ Minh Sương chợt nhớ tới điều gì đó, mặt mày đầy ẩn ý nhìn về phía Lê Duệ Bạch nói: "Hồi trước thật ra tôi định giới thiệu Duệ Bạch cho Từ Minh Thủy."
Vừa nói xong, Từ Chi Ngôn lập tức liếc nhìn cô ấy.
Đương sự bị nhắc đến là Từ Minh Thủy và Lê Duệ Bạch thì rất bình tĩnh ngồi ăn phần của mình.
Ngộ Trừng thấy bầu không khí là lạ bèn chuyển chủ đề: "Chị Từ, chị thích mùa nào?"
"Tôi?" Từ Minh Sương sao lại không nhìn ra ý của Ngộ Trừng, cô chầm chậm nói: "Mùa xuân. Mùa đông lạnh buốt xương, mùa hè thì oi bức khó chịu, mùa thu thì tiêu điều. Chỉ có mùa xuân mới khiến người ta cảm thấy tràn trề sinh lực."
Buổi chiều mọi người tới trung tâm thương mại gần đó đi dạo. Từ Minh Sương cố ý tạo cơ hội cho Từ Chi Ngôn và Lê Duệ Bạch ở riêng nên dẫn những người còn lại đi chỗ khác.
Lê Duệ Bạch mua hai ly trà sữa, đang hút rồn rột rất vui sướng.
Từ Chi Ngôn bỗng nhiên hỏi rất nghiêm túc: "Em thích kiểu như Ngộ Trừng hơn hay kiểu như tôi hơn?"
Lê Duệ Bạch ngậm một miệng sữa, nghẹn cười nói: "Đương nhiên là thích kiểu người như tiên sinh hơn."
"Thật không." Từ Chi Ngôn nghe được đáp án minh muốn, mắt mày cong cong, dần nở một nụ cười.
"Đúng rồi." Lê Duệ Bạch bỗng nhớ ra, nói: "Ngày hôm qua người đàn ông mà Ngưu Minh bám vào kia em thấy hơi quen mắt."
Từ Chi Ngôn đương nhiên thấy người đó nhưng không mấy chú ý, bị Lê Duệ Bạch hỏi thì cũng có chút ấn tượng, anh nói: "Cũng là khách ở trong khách sạn này thôi."
Anh yên lặng một lúc, lại bổ sung thêm: "Ngưu Minh tìm kẻ chết thay mình."
"Chết thay sao?" Lê Duệ Bạch nói: "Ý anh là những vị khách chết trong khách sạn kia?"
"Từ ban đầu khi chúng ta phát hiện ra tro cốt dưới gầm giường, vô thức đều cho rằng những người đó vì muốn trốn thứ gì đó nên mới chui xuống." Từ Chi Ngôn chầm chậm nói: "Nhưng người bình thường chỉ có thể ngửi được mùi khói thoang thoảng chứ đừng nói tới nhìn thấy hai mẹ con kia, sao lại sợ hãi tới vậy?"
Lê Duệ Bạch phản xạ rất nhanh, nói: "Nên Ngưu Minh bám vào những người kia trốn xuống gầm giường?"
Từ Chi Ngôn gật đầu nói: "Những người khách bị chết ngoài trong khoảng từ 9-10 giờ, còn có một điều cần để ý tới đó là bọn họ chết không cùng một ngày. Lúc đó có nhiều khách ở trong khách sạn từ 9-10 giờ nhưng chỉ có một người chết, những người còn lại thì bình an vô sự."
Lê Duệ Bạch nói: "Vậy mẹ con hai người kia không thể vào trong gương sao?"
Từ Chi Ngôn giải thích: "Cũng gần giống vậy. Ngưu Minh có thể trốn trong gương là vì hắn biết sử dụng năng lực nào đó." Nói xong Từ Chi Ngôn cau mày như thể anh cực ghét những việc như vậy.
Lúc đi qua một phòng chụp ảnh, trên bảng đen ngoài cửa ghi: "Nhân dịp kỉ niệm 5 năm khai trương, cửa hành tổ chức bốc thăm trúng thưởng. Chỉ cần chọn suất chụp là bạn có thể tham gia bốc thăm. Chào mừng đến với phòng chụp!"
Đọc xong Từ Chi Ngôn dừng bước, anh nghiêng đầu nói: "Đi chụp ảnh đi."
Lê Duệ Bạch: "Bây giờ?"
Thấy vẻ mặt Từ Chi Ngôn nghiêm túc, cô gật đầu: "Vậy em gọi điện kêu mấy người kia tới."
Từ Chi Ngôn Trầm giọng: "Không cần gọi, chỉ hai chúng ta chụp."
Bước vào bên trong phòng chụp, rất nhiều khách tới vì bốc thăm trúng thưởng, đại đạ số đề chọn gói chụp 29 bức.
Ngay khi những ngón tay của Từ Chi Ngôn chạm vào bộ 8000 bức, nhân viên cửa hàng lập tức ngẩn ra, xác nhận lại một lần nữa: "Quý khách định chụp gói này sao?"
Từ Chi Ngôn nhấc mắt lên, nhìn về phía cô nói: "Có vấn đề gì không?"
Nhân viên bị Từ Chi Ngôn làm cho đỏ mặt, vội xua tay: "Không có gì, không có vấn đề gì. Hai người xin đợi một lát, tôi sẽ giới thiệu gói này cho quý khách kỹ hơn."
Sau khi nhân viên giới thiệu, Lê Duệ Bạch mới biết Từ Chi Ngôn chọn gói có chín bộ trang phục khác nhau, ba ngày chụp ngoại cảnh. Cô định từ chối nhưng Từ Chi Ngôn đồng ý một cách sảng khoái.
Không biết có phải do lương tâm lên tiếng hay không, Từ Chi Ngôn lại chọn thêm gói chụp ảnh nhiều người.
Đến lúc rút thăm trúng thưởng, nhân viên cho bọn họ đãi ngộ đặc biệt. Lê Duệ Bạch được rút nhiều lần nhưng vận may của cô chẳng biết cố gắng, chỉ rút được mấy hộp trái cây đường.
Chốt thời gian chụp xong, hai người rời khỏi phòng chụp.
Lê Duệ Bạch mở một hộp trái cây đường ra, đưa một quả lên bên miệng Từ Chi Ngôn, nói: "Anh ăn đi."
Từ Chi Ngôn cúi đầu xuống, ngậm nguyên cả trái vào trong miệng.
Từ Minh Sương biết hai người định chụp ảnh nhiều người thì vui vẻ không thôi, cô ấy luôn luôn than phiền về tay nghề chụp ảnh của mấy người Từ Minh Thủy.
Đến hôm chụp ảnh, mọi người biến Từ Chi Ngôn và Lê Duệ Bạch còn gói chụp hình riêng thì vẻ mặt muôn màu muôn sắc.
Mãi sau, Từ Minh Sương năn nỉ ỉ ôi, rốt cuộc cũng có thể chen chân vào chụp chung với hai người bọn họ một vài tấm.
Ngộ Trừng đứng ở xa xa nhìn ba người: "Giống như chụp ảnh cưới vậy."
Ngộ Minh nhàn nhạt nói: "Vốn dĩ là thế, hơn nữa nhìn sư phụ càng giống hơn."
Ngộ Trừng bỗng nhiên lo lắng: "Mọi người nói xem, có phải sư phụ và Duệ Bạch sắp kết hôn rồi không?"
Ngộ Triệt nói nhỏ: "Chắc là không đâu."
Ngộ Trừng lo cho mình: "Nếu bọn họ kết hôn, chúng ta có phải gọi Duệ Bạch là sư nương không?"
Mọi người: ".... " Đứa nhỏ này sao mà nghĩ nhiều thế.
Cuối cùng, khi tới gói chụp của nhóm người, bọn họ mặc đồ tây trang đứng cạnh Từ Chi Ngôn y hệt phù rể. Còn Từ Minh Thủy thì mặc một bộ trắng ngà thành công trà trộn vào đoàn phù dâu.
Nhìn vào ảnh chụp, Từ Minh Sương cười nghiêng ngả.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta chụp ảnh chung. Lúc bái sư cũng chẳng lưu lại kỷ niệm gì cả. Lê Duệ Bạch tới thì không khí đều thay đổi." Ngộ Minh nhìn khuôn mặt mọi người tươi cười xán lạn trong ảnh, ngẩn ngơ nói.
Ngộ Tịnh vẫn luôn yên lặng, nghe lời Ngộ Minh nói xong thì ý vị thâm trường: "Chỉ có không khí thôi à?"
Hai người mắt đối mắt, thấy được lời muốn nói của đối phương trong đó.
"Dù thế nào thì đều là chuyện tốt." Ngộ Triệt thò mặt qua cười cười. Xem sơ qua một lượt, phòng chụp ảnh sẽ chỉnh lại cho tốt, đợi bọn họ xác nhận thì sẽ rửa ra rồi cho vào album gửi trực tiếp về Giang Nam cho bọn họ.
Mấy người ở lại Hải Nam thêm mấy hôm thì lên máy bay về Giang Nam.
Khoảng thời gian ở Lộc Thành này, Lý Thân xin Từ Chi Ngôn sửa lại bố cục phong thủy của khách sạn, lúc bọn họ đi thì khách sạn đã kinh doanh khởi sắc trở lại.
Lý Thân tự mình tiễn họ ra sân bay, đưa một cái bao lì xì không chữ gì cho Lê Duệ Bạch.
"Một ít tâm ý của tôi, gửi trước cho ngày kết hôn của hai người." Lý Thân cười nói.
Lê Duệ Bạch nhìn Từ Chi Ngôn, thấy anh gật đầu mới nói cảm ơn nhận bao lì xì.
Trọng lượng của bao lì xì khá nhẹ, sờ vào như thể thẻ ngân hàng.
Từ Chi Ngôn nhìn anh ta, nói: "Chuyện lần này là cha anh mở miệng nhờ tôi giúp."
Nói xong anh xoay người làm thủ thục vào phòng chờ.
Lý Thân ngẩn người đứng đó, trong lòng ngũ vị tạp trần.