*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diện tích của tứ hợp viện này rất lớn, có tận mấy cái sân riêng.
Trong sân trồng vô số loài hoa khác nhau. Nhưng mới đầu xuân mà hoa ở đây nở rộ như mùa hạ, mà kỳ lạ là tới gần lại chẳng ngửi thấy mùi hoa nở.
Những cái sân này có khí đen nhàn nhạt, Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng không biết vấn đề, chỉ có thể đi dạo vòng quanh xem có phát hiện ra điều gì không.
Các tuyển thủ khác cũng y chang bọn họ, vì không rõ vấn đề ở đâu nên chỉ có thể ghi nhớ mọi thứ trong tứ hợp viện.
Ai biết được lát nữa sẽ bị hỏi gì chứ.
Lê Duệ Bạch đi ngang qua đại sảnh, thấy có tuyển thủ còn đếm xem trên bàn có mấy chén trà. Mà biểu cảm của người đó còn vô cùng nghiêm túc, khiến người ta không biết phải làm sao.
Có một cái sân ở phía nam trồng mấy cây mận. Mới tháng ba nhưng mận đã chín, từng quả đỏ sậm treo lủng lẳng trên cây.
Lê Duệ Bạch đứng dưới gốc ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời xuyên qua tàng cây khiến cô phải nheo mắt.
Từng làn gió nhẹ thổi qua, Lê Duệ Bạch bỗng ngửi được mùi máu thoang thoảng.
"Chị đã từng nghe câu ngạn ngữ này chưa?" Ngộ Trừng đột nhiên lên tiếng.
Lê Duệ Bạch lắc đầu: "Câu ngạn nữ nào?"
"Đào dưỡng, hạnh thương, mận mai táng." Ngộ Trừng hạ thấp giọng như sợ những tuyển thủ khác nghe thấy.
"Đào dưỡng nghĩa là quả đào có nhiều tác dụng tốt cho con người, hạnh thương là ăn nhiều sẽ hại thân thể." Ngộ Trừng nói: "Ăn nhiều hạnh khiến cho nóng trong, chảy máu cam, rộp lưỡi lở miệng. Còn mận mai táng nghĩa là cây mận nhiều âm khí, nửa đêm đứng dưới cây mận có thể nhìn được mấy thứ không sạch sẽ."
Ngộ Trừng nói xong, Lê Duệ Bạch nhìn chăm chú lên ngọn cây mận.
Thời gian thi đấu đã qua một nửa, trừ cây mận này bọn họ không phát hiện bất cứ điều gì khác. Nhiều tuyển thủ đã phát hiện được một ít manh mối, như là bối cánh của tứ hợp viện, năm xây dựng, hộ gia đình ở trước đó.
Hai người đi một vòng quanh sân, Ngộ Trừng mong mỏi nhìn về phía Lê Duệ Bạch hỏi: "Có nhìn ra gì không?"
Lê Duệ Bạch nhìn theo khí đen vờn quanh sân, nói: "Người ở chỗ này chắc là nữ, không con không cái, oán khí dày đặc không tiêu tán, chắc là bị người ta hại chết."
Ngộ Trừng gật đầu, cố gắng nhìn theo, dùng trận pháp cũng chỉ thấy được một chút khí đen. Đúng là thiên phú, hâm mộ cũng khó mà có được.
"Phụ nữ, không con không cái, bị giết hại." Ngộ Trừng tổng kết lại.
Bài trí trong phòng vô cùng cổ kính, trừ bóng đen treo cao trên mái nhà,nơi đây không có món đồ điện nào khác, cũng không có dụng cụ của hiện đại.
Những đồ vật trên bàn trang điểm thu hút sự chú ý của Lê Duệ Bạch. Toàn là những hộp trang điểm hải ngoại từ thời dân quốc, từng hộp phấn, son môi, màu phấn trắng như bột mì.
"Đây không phải là nơi ở của những con hát tuồng đó chứ?" Ngộ Trừng nhìn trang phục diễn treo đầy trong tủ nói.
Lê Duệ Bạch bước tới trước tủ quần áo, cúi đầu thì nhận ra chỗ không đúng, số đo của giày dép và quần áo không phải là của nữ giới.
Nhưng lại nhỉ hơn số đo của nam giới rất nhiều.
Trong phòng còn có một cái micro thời cổ, được người ta giữ gìn như mới, bên trên không có chút bụi bặm nào cả.
Đứng trong phòng, Lê Duệ Bạch luôn cảm giác như mình đang bị theo dõi.
Lúc hai người định lên lầu hai, Lê Duệ Bạch đột nhiên thấy có một bức tranh vẽ trang phục diễn phản chiếu trong gương bàn trang điểm, người mặc trang phục đó cao gầy thanh mảnh, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Nếu cô nhớ không nhầm thì bộ đồ trong bức tranh đó chính là bộ mà bọn họ nhìn thấy trong tủ.
Lê Duệ Bạch quay lại, mở tủ ra thì ngạc nhiên không thôi. Bộ trang phục ban nãy bỗng dưng không cánh mà bay, thay vào đó là một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu cũ.
*Đồng hồ quả quýt
Lê Duệ Bạch lấy cái đồng hồ xuống, vừa chạm tay vào, sự lạnh lẽo của lớp kim loại lan ra toàn thân cô. Chiếc đồng hồ này khá to, như là một chiếc đồng hồ nam.
Mặt kính trong suốt có vết nứt nhỏ, lớp sơn vàng xung quanh cũng đã bong tróc.
Ở mặt sau có khắc hai chữ "Tử Tú".
"Đây là cái gì?" Ngộ Trừng đi tới, nhìn chữ khắc trên đó lẩm nhẩm theo: "Tử Tú?"
Lê Duệ Bạch định nói gì đó thì ngoài cửa có hai người tới. Cô nhanh nhẹn nhét đồng hồ quả quýt vào trong túi, Ngộ Trừng cũng chắn trước mặt cô.
Người đến là hai đồ đệ của Lâm gia, Lâm Vô Vọng và Lâm Vô Niệm.
Bọn họ thấy trong phòng có người thì ngạc nhiên, nhưng khi nhận ra đó là Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng thì sự kinh ngạcc dần chuyển sang vui sướng.
"Hóa ra là đồ đệ của Thiện Hạnh tiên sinh." Lâm Vô Vọng bước tới, vô cùng hòa nhã chào hỏi bọn họ.
Chào hỏi xong, Lâm Vô Vọng bắt đầu vào vấn đề chính: "Có muốn trao đổi manh mối hay không?"
Ngộ Trừng nghe vậy thì không hé răng gì cả.
Lê Duệ Bạch cảm thấy cũng khá ổn, có thể tiết kiệm thời gian và sức lực lẫn nhau.
"Thế nào?" Lâm Vô Vọng nói: "Thời gian đã qua hơn nửa, chúng ta trao đổi manh mối có thể bớt việc bớt sức lại."
Ngộ Trừng liếm môi nói: "Có thể trao đổi manh mối nhưng tiền đề là hai bên phải nói thật."
Lâm Vô Niệm vẫn luôn đứng bên cạnh nghe chuyện nghe vậy thì đứng dậy, hơi bực bội: "Đương nhiên rồi, cậu nghĩ người Lâm gia chúng tôi thế nào chứ?"
Ngộ Trừng đốt lửa, định phản bác lại thì bị Lê Duệ Bạch kéo lại.
Lê Duệ Bạch nói: "Mấy người nói trước hay bọn tôi nói trước?"
Lê Vô Vọng nhìn vào mắt Lê Duệ Bạch, hiện lên sự kinh ngạc. Vốn anh ta chỉ định khách sáo thôi nhưng ngay lúc này đây anh ta đổi ý, cong môi nói: "Là bọn tôi đề nghị, đương nhiên là phải thể hiện thành ý, chúng tôi nói trước."
Lâm Vô Vọng nói tòa tứ hợp viện này trong thời dân quốc là nơi ở của phú thương tên Lý Bá Hải.
Sau đó, vì chiến loạn nên vị phú thương này chạy trốn lên thuyền hàng ra nước ngoài, vứt lại gia đình ở đây.
"Chỉ vậy?" Ngộ Trừng hoài nghi.
"Cậu còn muốn gì nữa?" Lâm Vô Niệm nhíu mày.
Lê Duệ Bạch cũng cảm thấy Lâm Vô Vọng còn giấu lại một số thứ, cô do dự một lát, nói: "Sân này là một con hát ở tên là Tử Tú, không con không cái, tự sát mà chết."
Nếu Lâm Vô Vọng còn giữ lại một vài manh mối thì cô cũng chẳng phải nói mọi thứ.
Vẻ ngoài Lâm Vô Vọng khá điểm trai nhưng ánh mắt lại vô cùng khôn khéo, làm cho người ta khó lòng nói thật lòng với anh ta.
Sau khi Lê Duệ Bạch nói xong, ánh mắt anh ta dừng lại trên người cô hồi lâu, Ngộ Trừng động đậy chắn trước mặt Lê Duệ Bạch, nói: "Mấy người cứ từ từ xem, bọn tôi đi trước."
Nói rồi hai người ra khỏi phòng.
Lúc ngang qua nhau, Lâm Vô Vọng mỉm cười nhìn Lê Duệ Bạch nói: "Hữu nghị thứ hai, thi thố thứ nhất, cố lên!"
Lê Duệ Bạch: "....." Anh cũng thế.
Trong tứ hợp viện chỉ mở đại sảnh và hai sân bắc nam. Vừa rồi bọn họ tới phía nam, theo lý thuyết thì nam dương nhưng cái sân ban nãy lại có âm khí nồng đậm.
Trong giới phong thủy, phân chia âm dương là cơ bản nhất. Vạn vận đều có âm dương, người cũng vậy mà vật cũng thế. Nữ là âm, nam là dương, hướng bắc âm, hướng nam dương.
Trừ nam nữ dễ phân âm dương thì còn có ngày và đêm, ngày là dương còn đêm là âm.
Sân ở phía Bắc vắng vẻ, dưới bờ tường có một khối đá vừa to vừa dày.
Tới cạnh tảng đá đó, Lê Duệ Bạch nghe tiếng nước chảy róc rách, cô nói: "Chỗ này là một cái miệng giếng."
Những người khác nghe được thì nhìn cô nói: "Nhìn kiểu gì mà biết được đây là miệng giếng?"
Một cô gái nói: "Đào giếng kị bốn hướng tý ngọ mão dậu, hoặc là trên đường chéo của bốn hướng đông tây nam bắc. Tảng đá này nằm ngay vị trí kị, sao có thể là miệng giếng được?"
Lê Duệ Bạch không nói gì, bởi ngoài tiếng nước kia cô còn nghe thấy tiếng "ken két".
Âm thanh đó giống như có người cạo một cây đinh lên mặt đá, khiến cho người ta vừa nghe đã nổi da gà. Mà quan trọng nhất là âm thanh đó hình như từ trong giếng truyền ra.
Những tuyển thủ nghe Lê Duệ Bạch nói vậy thì cảm thấy hứng thú, một người tới đẩy tảng đá muốn xem thử có đúng vậy không.
"Miệng giếng này có thứ gì đó..." Lê Duệ Bạch nói nhỏ với Ngộ Trừng.
"Cái gì?" Vì mấy người kia hô hào quá lớn nên Ngộ Trừng không nghe rõ.
Tảng đá nọ bị nâng lên, bên tai Lê Duệ Bạch có tiếng ùng ục như khi nước bị đun sôi đến trào ra ngoài.
"Một, hai, ba!"Mấy người kia đỏ mặt tía tai, thấy tảng đá sắp bị nhấc lên, Lê Duệ Bạch dường như nhìn thấy thứ gì đó bên dưới.
"Một, hai...." Chỉ một chút nữa thôi, bọn họ gào lên, "Ba!"
Tảng đá bị đẩy ngã, bọn họ cúi đầu thấy bên dưới có một cái giếng. Nhưng không để cho bọn họ phản ứng, nước bên dưới trào ra, sau đó bên trong có một thứ màu đỏ nổi lên.
Bọn họ tới gần cúi đầu nhìn mới biết đó là một chiếc giày thêu màu đỏ, nho nhỏ như một chiếc thuyền giấy, dập dềnh trôi trên mặt nước.
Cô gái ban nãy nói ở đây không thể nào có giếng cảm thấy kỳ lạ. Để nhìn kỹ chiếc giày đó hơn, cô ấy nhích lại gần. Cô ấy mở to hai mắt như thể phát hiện ra điều gì.
Bỗng nhiên mọi người thấy cô ấy chúi đầu vào trong nước.
Ngộ Trừng định tới cứu người thì bị Lê Duệ Bạch kéo lại.
Ngộ Trừng nghi ngờ nhìn Lê Duệ Bạch, định nói gì đó thì thấy cô nhìn chằm chằm vào trong giếng, sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói: "Đừng tới đấy, trong nước có thứ gì đó."
Lúc cô gái cắm đầu vào trong nước, Lê Duệ Bạch có thể nhìn thấy rõ gương mặt của một người phụ nữ ở dưới, cô ta vươn tay túm lấy bả vai cô gái kéo xuống dưới.