Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Chương 117: Trận chung kết



Vòng chung kết sắp bắt đầu nhưng gần đây Lê Duệ Bạch hồn vía như trên mây. Trừ lúc ăn cơm ra, hầu hết thời gian cô đều ở rịt trong phòng ôm Đậu Đậu Phi, lên mạng tra thôn tin về ngọc huyết thân và đá lang bi.

Trên mạng nói, ngọc huyết thấm là một loại huyết ngọc ngàn năm, do máu thịt của người chết chảy vào trong đất tạo thành.

Còn có một số nguồn khác ghi rằng thời cổ đại những phi tử tuẫn táng, sau khi chết sẽ bị nhét ngọc vào trong miệng. Thường sẽ là những đồ ngọc có hình tròn, kích cỡ vừa với cổ họng, có thể dễ dàng trôi vào trong yết hầu. Bị giữ ở đó lâu, máu thịt ngấm vào thành từng sợi đỏ tươi, nên được gọi là huyết thấm.

Còn đá lang bi là từ xương của sói mà thành, thường được các dân tộc thiểu số dùng làm trang sức hoặc vòng tay, để tránh tà trừ tai họa.

Một âm một dương, rốt cuộc là có tác dụng gì?

Người nó nói Từ Chi Ngôn dùng mạng đổi mạng nghĩa là sao? Bởi vì trong người cô có oán khí bách quỷ ư?

Lê Duệ Bạch nghĩ đến đau đầu, lấy một miếng khô bò nhai. Đậu Đậu Phi đang dựa vào lòng cô, đôi mắt to tròn thèm thuồng nhìn lại, tràn đầy sự cầu mong.

Dạo này Từ Chi Ngôn không biết là đang bận chuyện gì, mỗi ngày đều ra ngoài từ sớm đến tận chiều tối mới về, cái túi anh cầm hôm nọ cũng chẳng thấy đâu.

Một đêm trước ngày thi đấu, Lê Duệ Bạch nằm trên giường vuốt ve lông mèo, Đậu Đậu Phi thì thích thú ăn khô bò.

Từ Chi Ngôn trở về, thấy cảnh tượng ấm áp của một người và một mèo.

Anh cởi áo khoác, đi tới túm cổ con mèo béo tròn kia ném xuống khỏi giường.

"Méo!!!" Giây trước đang ở trên thiên đường, giây sau đã ở dưới địa ngục, Đậu Đậu Phi sợ hãi nhảy lên ghế.

Lê Duệ Bạch bò dậy, ngoan ngoãn gọi: "Tiên sinh."

Từ Chi Ngôn ngồi lên ôm cô vào trong lòng, giọng hơi mỏi mệt, nói: "Mai là thi rồi, có hồi hộp không?"

"Hơi hơi ạ." Lê Duệ Bạch quỳ trên giường ôm vòng eo săn chắc của Từ Chi Ngôn, gục đầu vào ngực anh: "Gần đây anh đang bận gì thế?"

"Nửa cuốn sách kia hơi có chút rắc rối." Từ Chi Ngôn nói: "Với lại, đã tìm được người nhốt em vào trong căn phòng đó rồi."

Lê Duệ Bạch nói lên suy đoán của mình: "Bạc Thiển?"

Từ Chi Ngôn gật đầu: "Em yên tâm, tôi nhất định sẽ trút giận cho em."

Lê Duệ Bạch cười cười, cô ít khi nghe thấy lời như thế này từ anh. Hai người ôm nhau, kề cận sát sao nhưng trong lòng Lê Duệ Bạch lại thấy xa xôi. Cô ngồi dậy, áp lên má anh nói: "Thi đấu xong em có một số chuyện muốn nói với anh."

Từ Chi Ngôn nói: "Được."

Địa điểm thi đấu là ở hậu viện Miêu gia.

Sáng sớm sau khi ăn cơm xong, mười mấy đội còn lại đi xe bus tới Miêu Gia. Xuống xe, người chủ trì phân tổ cho bọn họ, mỗi tổ một sân viện khác nhau.

Tuyển thủ trong cùng một đội sẽ không được trong cùng một tổ, vậy nên Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng bị tách ra.

Tổ của Lê Duệ Bạch theo người dẫn đường tới vào một sân viện.

Vừa bước vào, Lê Duệ Bạch bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc, có những tuyển thủ khác còn cảm thán thành tiếng.

Trong viện có một ngọn núi giả rất đẹp, đá xếp lởm chởm, hoa thơm rêu xanh. Nước từ trên cao chảy xuống róc ra róc rách, chầm chậm theo triền đá chảy tới cái hồ bên dưới. Lê Duệ Bạch còn thấy xung quanh có khí lành bay bay.

"Phong thủy không tệ." Đột nhiên vai của Lê Duệ Bạch bị người ta vỗ một cái, cô quay đầu lại thấy Lâm Vô Vọng đứng bên cạnh cười cười nhìn mình.

Lâm Vô Vọng cười như có như không, thu tay lại một cách tự nhiên, nói: "Có duyên quá."

Lê Duệ Bạch: "..... "

Lâm Vô Vọng nhỏ giọng hỏi: "Cô có muốn biết đề thi trận này không?"

Lê Duệ Bạch nhìn anh ta hỏi: "Anh biết?"

Lâm Vô Vọng nghe thế thì đắc ý, trên mặt lộ ra chút kiêu ngạo: "Đương nhiên."

Lê Duệ Bạch: "Sao anh biết? Sư phụ anh nói?"

Lâm Vô Vọng cong môi: "Tôi nói là tôi tự đoán ra cô có tin không?"

Lê Duệ Bạch đương nhiên là không tin, cô nói: "Vậy có tính là anh gian lận không?"

Lâm Vô Vọng: ".... ." Sao cô chẳng biết trò chuyện gì hết vậy.

Anh ta bị Lê Duệ Bạch làm cho nghẹn họng, chỉ đành mỉm cười không nói thêm gì nữa, sóng vai đi cùng Lê Duệ Bạch tới giữa sân viện.

Qua cổng vòm bằng đá, đập vào mắt là một cái sân rộng, cây cối um tùm, hoa cỏ sum xuê, dòng nước từ núi giả kia chảy ra tới tận dây, Lê Duệ Bạch thoáng nghe thấy tiếng róc rách.

Tới trước sảnh, Lê Duệ Bạch thấy có mấy vị giám khảo và hai người đứng tuổi.

Trên thềm đá có mười mấy món đồ được che lại bằng vải, có lớn có nhỏ, hình dạng không giống nhau. Lê Duệ Bạch không nghĩ được đây là gì, chẳng lẽ muốn ra đề đoán đồ vật?

"Hôm nay mời hai vị Tạ Như Tường và Lý Hoài Sinh tới chắc là có liên quan tới đồ cổ rồi." Lâm Vô Vọng nhỏ giọng nói.

Lê Duệ Bạch hỏi: "Chẳng phải anh biết đề thi à?"

Lâm Vô Vọng: "....." Hôm nay không thể trò chuyện.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Duệ Bạch, Lâm Vô Vọng cứ tưởng tính cách của cô cũng giống như vẻ bề ngoài, ắt hẳn là một cô gái hiền hòa mềm mại. Ai ngờ lại cứng rắn mạnh mẽ như vậy, thật không hổ là người của Từ Chi Ngôn.

Người chủ trì bắt đầu nêu quy tắc: "Chào mừng các vị tuyển thủ tới với trận chung kết, vòng này có nội dung vô cùng đơn giản....."

Mọi người: "........." Chúng tôi đã phải xấu hổ một hồi lâu với cái sự đơn giản đó đấy.

Lê Duệ Bạch tập trung lắng nghe người đó nói: "Mời các vị tuyển thủ lựa chọn món đồ trước mặt, sau đó cách một lớp vải đoán xem đó là vật gì, nói rõ tên cùng nguồn gốc xuất xứ." Nhất thời mọi người choáng váng.

Không chỉ có cô, mà những người khác cũng không biết phải làm sao.

Lâm Vô Vọng trầm giọng nói: "Biết vậy thì trước khi thi đấu tôi đã hỏi sư phụ rồi, nói không chừng còn biết được một hai."

Thời gian thi là một tiếng, không giới hạn cách thức, một giờ sau theo thứ tự đứng vào trả lời.

Mọi người nhanh chóng giành lấy món đồ trông quen mắt, Lê Duệ Bạch thì chọn đại một cái, Lâm Vô Vọng chọn cái ngay bên cạnh cô.

Lúc Lâm Vô Vọng đứng bên cạnh Lê Duệ Bạch thì thấy Lâm Tử Tuyền sốt ruột nhìn về phía anh ta, khuôn mặt già khổ không nói thành lời, xua tay liên tục ý bảo anh ta cách xa Lê Duệ Bạch một chút.

Lê Duệ Bạch hơi hồi hộp, theo bản năm nhìn thoáng về phía Từ Chi Ngôn, vẻ mặt cô bây giờ giống hệt lúc Đậu Đậu Phi xin đồ ăn, vô cùng đáng yêu.

Từ Chi Ngôn khẽ con môi. 

Lê Duệ Bạch nhân lúc mọi người không chú ý, lén cắn ngón tay nhỏ lên vải đỏ.

May mà vải che màu đó mới có thể giấu được vết máu.

Đầu óc cô lập tức quay cuồng, xuất hiện ký ức không thuộc về mình.

Ký ức đó dung nhập vào trong cơ thể cô, khiến cô không thể khống chế được mình. Cảm giác bi thương xâm lấn khắp lục phủ ngũ tạng, nước mắt cũng tự động chảy dài.

Lê Duệ Bạch hơi mở mắt ra, trong cổ họng có vị tanh của máu.

Thứ xuất hiện trong đầu cô là một cái vòng cổ nanh sói tinh xảo, được đeo trên cổ của một cô gái mặc trang phục màu đỏ.

Cô gái ấy đứng giữa đồng cỏ đang cháy lớn, lấy ra một thanh chủy thủ tự sát, chết trong biển lửa.

Máu tươi nóng hổi chảy đầy vòng cổ nhanh sói nọ.

Đây là một cô gái sống ở thời Tây Chu, vì để ngăn cản cuộc chiến giữa hai gia tộc, ngăn cản người thân và người yêu của mình tàn sát lẫn nhau mà dùng cách này để kết thúc sinh mạng.

Lê Duệ Bạch nhận được ký ức của cô ấy, có vui vẻ, hạnh phúc, cũng có khổ sở và không nỡ, cô ấy cũng từng tổ chức hôn lễ rực rỡ dưới sự chứng kiến của người thân.

Cô ấy cũng tận mắt chứng kiến người yêu mình tự tay kết liễu người trong gia tộc mình, trên tay cô dính đầy máu của người thân.

Cô không thể từ bỏ máu mủ tình thâm, hắn ta không thể từ bỏ quyền lực phú quý, vì vậy hai người âm dương cách biệt.

Sau khi cô gái đó chết, hắn ta đưa thi thể cô ấy tới một ngọn núi gần đó, uống rượu độc cùng nhau chết.

Lâm Vô Vọng thấy sắc mặt Lê Duệ Bạch không được tốt, trên trán còn rịn ra mô hôi lạnh thì đi tới vỗ vai cô, quan tâm hỏi han: "Cô không sao chứ? Không thấy thoải mái à?"

Lê Duệ Bạch xoa xoa khóe mắt chùi đi nước mắt, lắc đầu nói: "Không sao."

"Đừng cố quá, chỉ là một cuộc thi mà thôi." Lâm Vô Vọng cứ tưởng là Lê Duệ Bạch không đoán đồ được nên mới vậy.

"Ừ." Lê Duệ Bạch gật đầu nói, hai tay không tự chủ được mà siết chặt.

Không hiểu sao lần xuất hồn thông linh này lại có nhiều cảm xúc rõ rệt như vậy. Sự bi thương đó vẫn còn quanh quẩn trong tim cô, như thể cô đã từng trải qua vậy.

Thời gian thi đấu rất nhanh đã hết, trong lúc đó, rất nhiều tuyển thủ bày đủ mọi cách, nỗ lực đoán đồ vật dưới lớp vải.

Lê Duệ Bạch mím môi, hơi cau mày lại. Ánh mắt xinh đẹp không còn mang ý cười ấm áp thường ngày nữa mà có chút nặng nề, người ta nhìn cứ tưởng là cô đang gặp khó trong việc đoán đồ.

Lê Duệ Bạch là người trả lời thứ ba, cô đáp: "Đồ cổ là vòng ngọc nanh sói của Đột Quyết."

Tạ Như Tường và Lý Hoài Sinh nghe vậy thì tỏ vẻ tán thưởng, không chờ người lật lớp vải lên chứng minh đúng sai và hỏi tiếp thì Tạ Như Tương đã giành hỏi: "Nguồn gốc từ đâu?"

Lê Duệ Bạch dừng một chút nói: "Một ngàn năm trước, có một quân vương vì muốn làm cho người yêu vui lòng, tự mình vào núi sâu đấu với bầy sói mà lấy được, Sau đó lại tới Đột Quyết xin ngọc mà tạo thành.

Lý Hoài Sinh hỏi: "Quãng đời còn lại của vị quân vương kia như thế nào?"

Lê Duệ Bạch đáp: "Vị quân vương kia uống rượu độc cùng táng thân trên một ngọn núi vô danh với người con gái kia.

Lý Hoài Sinh nghe vậy thì nhíu mày, kinh ngạc thốt lên: "Chết rồi ư?"

Tạ Như Tường thì cười cười hài lòng, vỗ đùi đen đét nói, quay qua nói với Từ Chi Ngôn: "Cậu đúng là tìm được một bảo bối mà, rất có thiên phú."

Rồi quay qua nói với Lý Hoài Sinh: "Thế nào, giờ đã tin chưa, lớn chừng này rồi tôi đã bao giờ lừa ông chưa hả?"

Tạ Như Tường vui tươi hớn hở nói: "Đã cá cược thì phải chịu thua, đưa viên ngọc hòa điền kia cho tôi đi."

Nhân viên làm việc: ".. ..." Mời ngài tôn trọng cuộc thi.