Thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã tới tháng năm, thời tiết cũng dần oi bức hơn.
Bằng giờ này năm ngoái Lê Duệ Bạch đã mặc quần áo ngắn, nhưng mà năm nay đến tận tháng năm cô vẫn khoác thêm áo ngoài, cứ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Rõ ràng năm nay không khác năm ngoái bao nhiêu, vậy mà từ lúc thi đấu xong trở về cô cảm thấy mình càng lúc càng sợ lạnh. Đáng lẽ ra, mùa hè tới gần thì thể chất của cô phải đỡ hơn mới phải.
Ban ngày thì còn đỡ, trời vừa tối Lê Duệ Bạch đã cảm thấy từng đợt khí lạnh ùa vào người mình.
Bật điều hòa lên hai sáu, hai bảy độ vẫn không khá hơn chút nào. Khí lạnh này dường như không liên quan tới nhiệt độ bên ngoài mà là từ trong cơ thể cô tỏa ra. Không biết có liên quan gì tới oán khí bách quỷ trong người cô hay không.
Cô nói chuyện này với Từ Chi Ngôn.
Nhưng sau khi nghe xong anh lại rất bình tĩnh, nói cô không nên nghĩ nhiều.
Thấy dáng vẻ tự nhiên bình tĩnh của anh, Lê Duệ Bạch cũng không nghĩ ngợi lung tung nữa. Mấy hôm sau Từ Chi Ngôn bỗng nhận được tin tức từ Lý Tri Mệnh, nói là phải ra ngoài một chuyến.
"Sao đột nhiên vậy?" Từ Minh Sương không hiểu tại sao Từ Chi Ngôn lại muốn ra ngoài.
Từ Chi Ngôn nói: "Trước đó tôi có nhờ anh ấy tìm một món đồ."
Từ Minh Sương gật đầu, hỏi: "Chỉ một mình cậu đi? Không cho ai đi cùng hả?"
Từ Chi Ngôn lắc đầu, nói: "Không cần, đã có Lý Tri Mệnh chờ tôi bên đó rồi."
Anh như cảm nhận được sự bất an của Lê Duệ Bạch, lặng lẽ nắm tay cô đặt lên đùi mình.
"Đi khoảng bao lâu? Có về nhà trước tết thanh minh không?" Từ Minh Sương nói.
Từ Chi Ngôn không trả lời ngay, im lặng một lúc mới đáp: "Tôi sẽ cố."
Ban đêm, Lê Duệ Bạch bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, cả người lại lạnh đến thấu xương, Từ Chi Ngôn cũng không có bên cạnh.
Không hiểu sao mấy ngày gần đây cô luôn gặp ác mộng. Trong giấc mơ, bóng của trăm con quỷ nọ dần dần rõ lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào cô như chó dữ lăm lẽ một miếng thịt thơm ngon.
Bạc Liên đưng giữa trăm quỷ nhìn cô, trên mặt nở một nụ cười thần bí.
Bên dưới là một đầm lầy, cô bị lún xuống muốn kêu cứu nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào cả.
Lê Duệ Bạch khoác thêm áo đi ra ngoài, thấy Từ Chi Ngôn đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, ánh trăng bàng bạc rọi lên mặt anh khiến cả người anh có chút cô tịch.
"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch gọi,"Sao anh lại ở đây?"
Từ Chi Ngôn dụi thuốc, nói: "Không ngủ được nên ra đây hút điếu thuốc."
Anh vươn tay kéo áo khoác của cô kín lại, hỏi: "Sao lại tỉnh?"
Lê Duệ Bạch cảm thấy hơi lạnh nên đi tới ôm chặt Từ Chi Ngôn, dán mặt vào trong ngực anh, mùi đàn hương thoang thoảng quanh quẩn nơi đầu mũi giúp cô cảm thấy an lòng hơn.
Cô nhỏ giọng đáp: "Emgặp ác mộng."
Từ Chi Ngôn giơ tay xoa bờ vai cô, nói: "Mơ thấy ác mộng gì?"
Lê Duệ Bạch lắc đầu không muốn nói, cô hỏi: "Ngày mai tiên sinh đi sao?"
Từ Chi Ngôn: "Đúng vậy, chuyến bay 9h sáng mai, 8h tôi phải ra sân bay rồi. Lúc đó em cứ ngủ, tôi không gọi em dậy đâu."
Lê Duệ Bạch chầm chậm cúi đầu, cô ôm chặt cánh tay Từ Chi Ngôn, ngập ngừng nói: "Em có thể đi cùng anh không?"
Từ Chi Ngôn đáp: "Gần đây tình trạng cơ thể em không được tốt lắm, tôi lại tới vùng đông bắc lạnh lẽo, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của em."
"Chuyến đi này của anh có liên quan tới sự biến đổi trong cơ thể em ư?"
Từ Chi Ngôn không phủ nhận, nói: "Đúng vậy. Từ lúc em tới đây tôi luôn tìm cách loại bỏ oán khí bách quỷ. Lần này nếu thuận lợi, đợi đến khi tôi về thì có thể loại bỏ được nó rồi."
Lê Duệ Bạch hé miệng nhưng không nói được gì cả.
Từ Chi Ngôn an ủi: "Em không phải lo, chuyện tôi đã hứa với em chắc chắn sẽ làm được."
Lê Duệ Bạch gật đầu.
Trước khi ngủ lại, cô tự nhắc nhở chính mình phải dậy tiễn Từ Chi Ngôn nhưng không hiểu sao cô ngủ rất say, sáng hôm sau tỉnh lại thì vị trí bên cạnh đã lạnh.
Lần này Từ Chi Ngôn ra ngoài, cô luôn có dự cảm không tốt. Cô mở to mắt, cả người hơi lạnh nên cuộn chăn thật chặt, lại kéo Đậu Đậu Phi tới vuốt ve một hồi.
Đậu Đậu Phi kêu mấy tiếng hình như đang đòi cô lấy khô bò cho nó. Từ Chi Ngôn ra ngoài, người vui mừng nhất chính là nó.
Mấy người Ngộ Tịnh chưa bao giờ nghe qua về món đồ Từ Chi Ngôn muốn tìm.
Lê Duệ Bạch cảm thấy Từ Chi Ngôn đang giấu cô điều gì đó, nếu đúng là vì loại bỏ oán khí bách quỷ trong người cô thì tại sao lại không nói với bọn họ, cho dù là Từ Minh Sương cũng không biết chuyện.
Lê Duệ Bạch nghĩ Mục Thiên Sơn biết chút chuyện nên sau khi Từ Chi Ngôn ra ngoài, cô hỏi Ngộ Triệt số điện thoại của Mục Thiên Thủy nhưng gọi lần nào cũng không có tín hiệu.
Gọi cho Mục Thiên Thủy không được, trong lòng cô bỗng có chút không yên, lập tức gọi cho Từ Chi Ngôn, sau hai tiếng tút tút thì giọng Từ Chi Ngôn vang lên từ đầu bên kia: "Duệ Bạch?"
"Tiên sinh..." Lê Duệ Bạch nói.
"Sao vậy?" Từ Chi Ngôn hỏi, "Sao lại gọi cho tôi vào giờ này?"
Lê Duệ Bạch không biết phải trả lời như thế nào, chỉ nói: "Em rất nhớ anh." Đây cũng là lời nói thật, bọn họ mới bên nhau được vài tháng, đang trong giai đoạn tình yêu nồng thắm vậy mà Từ Chi Ngôn lại ra ngoài hơn một tuần, chưa khi nào bọn họ tách ra lâu như vậy.
Từ Chi Ngôn đáp: "Tôi cũng nhớ em."
Lê Duệ Bach: "Mọi chuyện có thuận lợi không? Bao lâu nữa thì anh về?"
Từ Chi Ngôn im lặng một lát mới nói: "Có chút rắc rối, chắc là mất mấy ngày nữa mới về được." Thời gian cụ thể Từ Chi Ngôn không xác định được.
"Duệ Bạch à, đừng lo, đã có tôi đây!" Giọng của Lý Tri Mệnh truyền tới, hình như đang đứng ở xa nên tông giọng khá cao, "Cứ yên tâm đi, tôi sẽ trông chừng cậu ta, tuyệt đối không cho cậu ta ở ngoài tìm cô gái khác!"
Lê Duệ Bạch: "....."
Từ Chi Ngôn: "....."
Lý Tri Mệnh đang còn định nói gì đó thì bị Từ Chi Ngôn cản lại, anh dịu dàng nói: "Em cứ ngoan ngoãn ở yên trong nhà, tôi sẽ sớm về."
Cúp điện thoại, sự hoảng loạn trong lòng Lê Duệ Bạch dần bình ổn lại, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thêm nửa tháng nữa, Từ Chi Ngôn vẫn chưa hề có ý định trở lại.
Ban đầu, mỗi tối Từ Chi Ngôn đều gọi điện cho Lê Duệ Bạch nói chuyện, sau đó thì kéo dài ra ba ngày một lần. Gần đây thì đã hơn ba ngày rồi nhưng Từ Chi Ngôn vẫn chưa gọi cho cô, Lê Duệ Bạch gọi qua thì không có ai bắt máy.
Từ Minh Sương khuyên Lê Duệ Bạch không nên nghĩ nhiều, Từ Chi Ngôn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nhưng lại thêm mấy ngày nữa, Từ Minh Sương cũng phải sốt ruột, hai người bọn cô đã mất liên lạc với Từ Chi Ngôn và Lý Tri Mệnh.
Một buổi tối nọ, Lê Duệ Bạch tới rạng sáng mới thiếp ngủ thì nghe được tiếng đẩy cửa. Trong lòng cô phấn khởi, cứ tưởng là Từ Chi Ngôn đã về nên quơ vội áo khoác chạy xuống lầu.
Lúc cô đứng ở cầu thang nhìn thấy Lý Tri Mệnh thì sững sờ.
Cả người Lý Tri Mệnh có chút chật vật, tay chân trầy hết. Thấy Lê Duệ Bạch xuống thì miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Đang định lên gọi em, ai ngờ lại đánh thức rồi."
Lê Duệ Bạch định hỏi tin tức của Từ Chi Ngôn nhưng nhìn dáng vẻ này của Lý Tri Mệnh thì vẫn lo lắng hỏi han trước: "Ngài không sao chứ? "
Lý Tri Mệnh xua tay nói: "Không sao, mấy vết thương nhỏ này thấm vào đâu."
"Vậy tiên sinh đâu?" Lê Duệ Bạch vội vàng hỏi: "Sao tiên sinh không về cùng ngài?"
Nghe tới tên Từ Chi Ngôn, Lý Tri Mệnh cắn răng, nghiêng đầu không dám đối mặt với Lê Duệ Bạch, đè thấp giọng nhưng cố gắng che giấu cảm xúc, "Tạm thời Từ Chi Ngôn chưa về được."
"Tại sao?" Lê Duệ Bạch nghe vậy thì sốt ruột, "Tiên sinh đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Tri Mệnh vội vàng đáp: "Em đừng vội, tôi vẫn chưa nói xong."
"Hai người bọn tôi tới vùng núi ở đông bắc thì gặp lở tuyết, Từ Chi Ngôn bị thương ở chân được tôi đưa tới một hộ nhà dân gần đó chữa trị, lần này tôi về là để đưa em qua đó.
Lê Duệ Bạch vừa nghe thấy Từ Chi Ngôn bị thương thì nhíu mày: "Bị thương ở chân? Có nghiêm trọng không?"
Lý Tri Mệnh nói: "Em thay quần áo trước đi, sau đó thu dọn một ít đồ dùng cá nhân, trên đường đi tôi sẽ nói chi tiết."
Lê Duệ Bạch gật đầu, nhanh chóng chuẩn bị một ít đồ sau đó xuống lầu.
Lý Tri Mệnh cầm lấy ba lô nói: "Đi thôi, tôi đã đặt vé rồi, chúng ta ra sân bay luôn."
Lê Duệ Bạch nhìn về phía Đậu Đậu Phi nói: "Ngài đứng ở cổng chờ em một lát, em đưa Đậu Đậu Phi sang phòng sư phụ đã."
Lý Tri Mệnh giơ tay nói: "Tôi đã gặp Từ Minh Sương rồi, sáng mai cô ấy sẽ tới mang Đậu Đậu Phi qua đó."
Giữa đêm khuya, hai người ngồi xe ra sân bay.
Trên đường, Lý Tri Mệnh nói rõ toàn bộ với Lê Duệ Bạch. Từ Chi Ngôn bị thương không nặng, chỉ hơi rạn xương chút thôi, nhưng không được vận động mạnh, phải tĩnh dưỡng một thời gian. Vậy nên anh ta đã tìm một hộ gia đình gần đó để Từ Chi Ngôn ở. Mà khu đó quá xa xôi hẻo lánh, không có sóng nên bọn họ mới không nhận được điện thoại.
Sợ Lê Duệ Bạch lo lắng cho nên anh ta trực tiếp quay về đón cô qua đó.
Tới sân bay, hai người ngồi máy bay tới đông bắc, tuy là chuyến bay đêm nhưng vẫn rất đông hành khách.
Lê Duệ Bạch nhìn cảnh đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trong lòng lo lắng không thôi, cảm thấy sao mà máy bay đi chậm quá, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt Từ Chi Ngôn.
Khoảng bốn tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay đông bắc.
Lý Tri Mệnh đã tìm xe từ trước, bọn họ chuyển từ ngồi máy bay sang ngồi ô tô, một đường tới vùng xa xôi kia.
Lý Tri Mệnh nói: "Đừng lo, Từ Chi Ngôn không sao cả, em ngủ một giấc đi đã."
Lê Duệ Bạch đồng ý, cả một đêm lo lắng nên đầu óc và cơ thể cô đúng là mệt mỏi. Sắc trời ửng sáng, vốn cô không buồn ngủ nhưng dựa vào cửa sổ xe một lát lại thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được điện thoại trong túi đang rung lên, cô cố gắng mở mắt ra nhưng không được, thần hồn mê man, không thể thoát ra khỏi mộng ảo.