"Tiên sinh đâu?" Lê Duệ Bạch nhìn xung quanh nhưng không thấy Từ Chi Ngôn đâu, cô bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.
Nhớ tới những cảnh tượng vừa rồi và những gì Bạc Liên nói với mình, Lê Duệ Bạch càng bất an hơn.
Khi nghe Lê Duệ Bạch hỏi vậy, mọi người đều đồng loạt im lặng, bầu không khí như ngưng đọng lại.
Lê Duệ Bạch đã đoán được đáp án, khuôn mặt cô lộ ra vẻ đau khổ.
Cô trầm giọng nói: "Tôi muốn gặp anh ấy."Từ Minh Sương nghẹn ngào như vừa mới khóc, cô nói: "Duệ Bạch..."
"Để tôi thấy anh ấy có được không?" Lê Duệ Bạch nhìn Từ Minh Sương, giọng điệu gần như van xin.
Ngộ Tịnh nói: "Bây giờ thì không được."
Ngộ Trừng vội vàng thêm lời: "Yên tâm đi, bây giờ sư phụ không sao hết, đang ở chùa Bạch Duyên tu dưỡng. Chờ chị khỏe lại thì bọn em sẽ đưa chị đi gặp sư phụ ngay."
Lê Duệ Bạch nghe vậy thì im lặng không nói gì. Nếu đúng như vậy thì tại sao Từ Chi Ngôn lại phải đến chùa Bạch Duyên tu dưỡng?
Tất cả những chuyện này đều giống với những gì cô nhìn thấy trong gương đồng, quãng thời gian Từ Chi ngôn sống trong chùa vô cùng khổ sở.
"Lý Tri Mệnh đâu?" Lê Duệ Bạch hỏi.
"Không biết." Ngộ Triệt trả lời. "Sau khi sư phụ loại bỏ oán khí bách quỷ trong người em đi thì hắn lập tức biến mất.
Ngộ Minh lạnh lùng nói: "Nghiệp báo luân hồi, hắn ta làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, đã đến lúc phải trả giá."
Hỏi ra Lê Duệ Bạch mới biết cô đã nằm trên giường hơn nửa tháng, mỗi ngày chỉ có thể nhờ vào truyền dịch dinh dưỡng mà duy trì sự sống.
Trước kia lúc ở trong hang đá cô không được ăn uống tử tể, lại thêm nửa tháng này, cô càng gầy gò xác xơ, mỗi một cử động đều khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Từ Minh Sương kể lại rằng, hôm đó khi bọn họ chạy tới thì Lê Duệ Bạch nằm giữa vũng máu, hơi thở mỏng manh gần như sắp chết.
Lý Tri Mệnh kinh ngạc nhìn về phía anh, trong lòng cảm thấy không thể nào.
"Từ khi nào cô biết được đó là tôi?" Lý Tri Mệnh đứng dậy, trên người dính đầy máu tươi đỏ thẫm của Lê Duệ Bạch, màu đỏ đó khiến hai mắt Từ Chi Ngôn đau đớn.
"Từ rất sớm..." Từ Chi Ngôn nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể của Bạc Liên thì tôi đã nghi ngờ là anh."
Lý Tri Mệnh cười khẩy một tiếng: "Cậu biết rõ đó là tôi vậy còn chờ gì mà không vạch trần?"
Bấy giờ mấy người Từ Minh Sương mới biết Từ Chi Ngôn đã tìm được đá lang bi từ lâu. Mà anh nhờ Lý Tri Mệnh giúp đỡ tìm đá hộ cũng chỉ vì muốn đốt nhà để lòi ra mặt chuột.
Thật ra anh biết trước rằng Lý Tri mệnh sẽ đưa Lê Duệ Bạch tới đây nên đã cùng với Mục Thiên Sơn mai phục sẵn chứ không hề bị nhốt ở trên núi tuyết.
Lý Tri Mệnh chỉ biết được rằng muốn chuyển oán khí bách quỷ thì cần có ngọc huyết thấm và đá lang bi, không biết nó cần có một điều kiện tiên quyết là thi thể của Bạch Liên đã sinh ra hơi thở.
Ngọc huyết thấm và đá lang bi chỉ có thể giữ cho oán khí bách quỷ không nhiễu loạn trong quá trình di dời-điều có thể gây ra phản phệ, mà thi thể của Bạc Liên đã mất đi trạng thái tốt nhất để làm vật chứa.
"Tôi còn tưởng rằng cậu muốn tôi dừng cương trước bờ vực." Lý Tri Mệnh nhếch môi cười.
Từ Chi Ngôn chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta: "Từ sau khi Bạc Liên chết, anh đã bắt đầu mưu toan mọi thứ. Đầu tiên là lợi dụng cha mẹ tôi để triệu tập oán khí bách quỷ, giấu hồn phách của Bạc Liên tại đây. Sau đó lợi dụng Tống thị để dụ mãng xà, lấy âm khí để Lê Duệ Bạch trở thành vật chứa cho oán khí bách quỷ. Anh làm vô cùng tỉ mỉ và thận trọng nhưng tiếc rằng anh đã coi nhẹ một chuyện."
Lý Tri Mệnh cười lạnh: "Đúng thật là nuôi hổ để mối lo*!"
*Gốc 养虎为患嘛 (dưỡng hổ di hoạn): từ "Hạng Võ Bản Kỷ" trong "Sử Ký". "Nuôi cọp để mối lo" có ý nói nuôi cọp cho tới lớn để rồi nó hại mình; đó cũng chính là nhân nhượng kẻ địch để rồi rước họa vào thân. Sau này hễ người ta muốn nói rõ cái nguy hiểm của cách làm như vầy và cảnh tỉnh sự chú ý của người, thường dẫn dụng câu thành ngữ "nuôi cọp để mối lo".
Thật ra đá lang bi luôn nằm trong tay Tuệ Tịnh đại sư, mà cũng bởi vì vậy nên Từ Chi Ngôn mới nghĩ tới ngọc huyết thấm sau đó chọn hạ sách này.
Từ Chi Ngôn đưa Lê Duệ Bạch và thi thể của Bạc Liên vào chùa Bạch Duyên.
Các sư thầy trong chùa lập trận pháp, sau khi dời oán khí bách quỷ trên người Lê Duệ Bạch vào người Từ Chi Ngôn thì nối liền số mệnh hai người lại với nhau, đây là quyết định của Từ Chi Ngôn.
Giờ đây mọi chuyện sáng tỏ, Từ Chi Ngôn bình tĩnh đến đáng sợ, anh đứng nhìn chằm chằm vào Lý Tri Mệnh đang bị mọi người ghìm chặt, thong thả nói: "Đã đến lúc kết thúc rồi."
Nói rồi anh vung tay tung một lá bùa ra, thi thể Bạc Liên nằm trong quan tài bắt lửa, chỉ trong giây lát đã bùng cháy mãnh liệt, nhanh đến mức Lý Tri Mệnh chưa kịp phản ứng.
Lý Tri Mệnh vừa gào vừa giãy dụa nhào tới chỗ quan tài nhưng không còn kịp, thi thể của Bạc Liên đã hóa thành tro tàn.
Số mạng Lý Tri Mệnh vẫn chưa tận, cuộc đời này còn chờ hắn trả nghiệp nên mọi người không ngăn cản khi hắn ta định rời đi.
Từ Chi Ngôn kêu mấy người Từ Minh Sương đưa Lê Duệ Bạch về trạch viện, còn mình thì ở lại trong chùa Bạch Duyên.
Cơ thể Từ Chi Ngôn thuộc loại cực dương, mà oán khí bách quỷ lại thuộc về cực âm. Hai thứ vô cùng đối nghịch nhau cùng tồn tại trong người sẽ khiến anh cảm đau đớn vô cùng, như thể có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn từng cơ quan tế bào.
Chẳng bao lâu nữa, khi dương khí trong người anh bị bào mòn thì anh cũng sẽ trải qua những gì trước kia Lê Duệ Bạch từng trải, cho đến khi cơ thể không chịu đựng nổi oán khí bách quỷ thì sẽ phải đối mặt với cái chết.
Tuệ Tịnh đại sư dùng đá lang bi và ngọc huyết thấm để trấn áp oán khí bách quỷ, cùng từng thử giải trừ nhưng không được.
Còn Lê Duệ Bạch, tuy oán khí bách quỷ trong người cô đã được giải trừ hoàn toàn nhưng trước đó cô bị thường nặng và rơi vào trạng thái mất ý thức trong một thời gian dài nên thân thể vô cùng yếu ớt. Từ Minh Sương phải kiên trì tỉ mỉ điều dưỡng lại cho cô thì mới hồi phục được một chút khí sắc, gương mặt hốc hác giờ đã căng mượt hơn trước.
Cơ thể vừa mới khỏe lại, Lê Duệ Bạch đã vội vàng cầu xin Từ Minh Sương đưa mình đi gặp Từ Chi Ngôn.
Từ Minh Sương không thể làm gì hơn là đồng ý đưa cô đi nhưng chỉ được đứng từ xa nhìn lại.
Sáng sớm hôm sau Lê Duệ Bạch gõ cửa phòng Từ Minh Sương, nôn nóng ngồi chờ cô chuẩn bị, sau đó kêu Ngộ Tịnh lái xe chở hai người tới chùa Bạch Duyên.
Vốn chỉ đồng ý cho Lê Duệ Bạch tới, nhưng khi Ngộ Minh biết cũng một hai đòi theo tới. Vậy nên sáng sớm tinh mơ, tiếng chuông chùa vẫn chưa vang thì mấy người đã hưng phấn lên núi.
Vừa nhìn thấy Lê Duệ Bạch thì Kiến Năng đã hiểu, trò chuyện tán gẫu vài câu thì dẫn cô tới trước nơi ở của Từ Chi Ngôn.
Ngộ Minh định đi theo, vừa mới lò dò được hai bước đã bị Ngộ Minh túm cổ áo lôi lại.
"Sư phụ dặn dò cô đứng đây xa xa nhìn lại, thấy người rồi thì mau chóng rời đi, cô nghe chưa?" Kiến Năng dặn đi dặn lại.
Lê Duệ Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Một lát sau, Lê Duệ Bạch thấy Từ Chi Ngôn đẩy cửa phòng bước ra. Anh đã gầy hơn trước nhiều, sắc mặt cũng tái đi nhưng bước chân vẫn vững vàng, nhìn sơ qua vẫn khỏe khoắn.
"Tốt rồi, nhìn cũng đã nhìn, đi thôi." Kiến Năng sợ Từ Chi Ngôn phát hiện ra bọn họ nên thúc giục.
Lê Duệ Bạch lại cầu xin: "Chờ thêm một chút nữa thôi, chờ anh ấy khuất bóng thì cháu đi liền."
Kiến Năng ngập ngừng khó xử, "Không được, lát nữa cậu ta tới Thần Điện tụng kinh chắc chắn sẽ phát hiện ra cô.."
Vừa dứt lời thì Từ Chi Ngôn bước từ sân ra, Kiến Năng vội vàng túm áo Lê Duệ Bạch lui ra sau nhưng chân nọ đá chân kia, hai người ngã nhoài ra đất.
Nghe thấy tiếng vang, Từ Chi Ngôn nâng mắt nhìn về phía họ.
Ngay khi nhìn thấy Lê Duệ Bạch, hai mắt anh sáng lên như thể cảm xúc nào đó bị đè nén bị bùng phát.
Lê Duệ Bạch đông cứng tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải. Lúc cô đang rối rắm suy nghĩ thì thấy Từ Chi Ngôn vẫy tay với mình.
Lê Duệ Bạch như thú cưng nhìn thấy chủ nhân, cô vui vẻ đứng dậy chạy ào tới chỗ Từ Chi Ngôn, nhào vào lòng anh.
Kiến Năng đành yên lặng nuốt nước bọt, tưởng tượng ra kết cục của bản thân sau khi Tuệ Tịnh đại sư phát hiện ra chuyện này.
"Anh không ở nhà em có nghe lời mọi người không?" Từ Chi Ngôn vuốt tóc cô hỏi.
Lê Duệ Bạch nghẹn ngào như có gì mắc ở cổ, chỉ có thể gật đầu đáp lời.
Từ Chi Ngôn vỗ về cô, lại cúi đầu nói nhỏ: "Đã ăn sáng chưa? Anh dẫn em đi ăn sáng nhé?"
Lê Duệ Bạch lắc đầu, Từ Chi Ngôn không biết rằng cô giờ làm gì còn tinh thần mà nghĩ tới bữa sáng.
Một lát sau, Lê Duệ Bạch lấy lại giọng mới nức nở nói: "Trưa kia anh đã hứa rằng sẽ không tự làm tổn thương chính mình."
Từ Chi Ngôn đáp: "Anh không làm tổn thương bản thân, em nhìn đi, bây giờ không phải anh vẫn rất tốt đó ư."
Lê Duệ Bạch không trả lời, cô chỉ túm lấy cổ tay Từ Chi Ngôn định vén lên xem.
Thân thể Từ Chi Ngôn cứng lại, giấu tay ra sau lưng.
"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch vẫn nắm chặt không buông, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Trước kia em đã nhìn thấy tương lai của anh ở trong gương đồng, anh hãy để em xem tay anh đi."
Từ Chi Ngôn cau mày, mím chặt môi thầm tự hỏi trong lòng, sau đó mới thả lỏng tay để tùy ý Lê Duệ Bạch.
Lê Duệ Bạch vén ống tay áo của Từ Chi Ngôn lên, thấy hình xăm trên cánh tay trắng trẻo của anh giờ đã biến mất như cái của cô. Nhưng đó không phải là thứ cô định xem, tuy nhiên nhưng vết dao ngang dọc mà cô đinh ninh sẽ thấy lại biến thành một hình xăm bông sen,
Lúc cô đặt ngón tay lên hình xăm đó thì cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ nó truyền ra.
"Đây là gì?" Lê Duệ Bạch ngẩng đầu hỏi.
"Hình xăm Tuệ Tịnh đại sư xăm cho anh, nó có thể áp chế một phần oán khí." Anh thu tay lại, thuận tiện dắt tay Lê Duệ Bạch đi và nói: "Đã yên tâm chưa?"
Lê Duệ Bạch không nói gì, Từ Chi Ngôn gầy đi rất nhiều, khí sắc hao mòn, một thân một mình chống chọi ở đây làm sao mà cô yên tâm cho nổi.
Lê Duệ Bạch nghiêng đầu nhìn anh: "Tiên sinh, trước kia anh đã nói dù có chuyện gì cũng không giấu em đúng không?"
Từ Chi Ngôn hơi nhăn trái: "Đúng vậy."
Lê Duệ Bạch: "Vậy sao anh biết Lý Tri Mệnh là người đứng sau nhưng lại không nói với em, biết trước rằng em chẳng còn sống được bao lâu cũng im lặng. Anh giấu em nhiều thứ như vậy em cũng có thể hiểu được và bỏ qua, bây giờ em chỉ mong anh có thể để em ở lại bên cạnh anh, có được không?"