Mọi người quyết định sẽ nhập táng thi thể dì Mai vào buổi chiều.
Dù sao dì Mai cũng là tiền bối lão làng của đoàn kịch Kim Ngọc, chủ đoàn để mọi người an táng dì Mai theo đúng tập tục mai táng cho người gia, cử hàng lễ tang rất long trọng.
Lê Duệ Bạch đứng bên cạnh Từ Chi Ngôn, nhìn người của đoàn kịch vùi đất vào huyệt mộ, nhịn không được hòi: "Tiên sinh, tại sao phải thổ táng dì Mai?"
Từ Chi Ngôn khẽ nói: "Tôi nghi ngờ có trường trong đoàn kịch bí mật nuôi thứ gì đó."
Lê Duệ Bạch gật đầu, cô cũng có suy đoán như Từ Chi Ngôn. Mà chắc chắn có chuyện như vậy. Còn cách nuôi thì có lẽ có liên quan tới những bộ hài cốt dưới sân khấu.
Từ Chi Ngôn lại nói: "Lời của chủ đoàn em không cần quan tâm."
Lê Duệ Bạch lập tức hiểu Từ Chi Ngôn muốn nói tới cái gì, đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Không đâu, có thể được cùng tiên sinh nằm trong một chủ đề nói chuyện là vinh hạnh của em."
Từ Chi Ngôn nghe vậy thì nhướng mày, hình như không ngờ Lê Duệ Bạch lại nói vậy. Anh vô ý thức chà chà ngón tay đang để sau lưng, cong môi không có ý định nói tiếp.
Sau khi kết thúc lễ tang, chủ đoàn Hà tìm Từ Chi Ngôn hỏi tối nay anh ở lại hay không, ông ta cẩn thận giải thích: "Hai ngày diễn xướng quỷ, ngày nào cũng có chuyện không may. Tôi nghĩ nếu ngài ở lại thì bọn tôi có thể an tâm hơn chút."
Thấy Từ Chi Ngôn không nói gì, chủ đoàn Hà lo lắng tới mức nuốt nuốt nước bọt,
Lâu sau mới thấy Từ Chi Ngôn gật nhẹ đầu, nói: "Vậy ở lại một đêm đi, nhân cơ hội này thưởng thức sở trường của đoàn kịch Kim Ngọc."
Chủ đoàn Hà lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng nói: "Được được, cảm ơn tộc trưởng Từ. Tôi sẽ kêu người dọn dẹp mấy căn phòng sạch sẽ cho các ngài nghỉ ngơi."
Chủ đoàn Hà vừa đi, Lý Tri Mệnh ôm ngực cảm thán: "Đã rất lâu rồi không được ngồi nhàn nhã nghe đoàn kịch Kim Ngọc diễn."
Lê Duệ Bạch bỗng hơi sợ: "Tiên sinh, diễn xướng quỷ không phải là để cho quỷ nghe ư?"
Từ Chi Ngôn: "Đúng là như vậy. Nhiều người cảm thấy người sống diễn cho quỷ thì không may mắn, dễ động tới mấy thứ dơ dáy. Nhưng từ xưa tới nay, diễn xướng quỷ chưa từng có quy định người sống không được xem, chỉ cần để ý làm theo quy tắc là được."
Lê Duệ Bạch không kìm được lại hỏi: "Cần làm theo quy tắc gì?"
Từ Chi Ngôn nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: "Hình như tôi mới mua cho em một cái điện thoại?"
"Hả?" Lê Duệ Bạch không hiểu, một lát sau mới nhận ra ý của Từ Chi Ngôn, rằng không biết lên mạng tra một ít à?
Lý Tri Mệnh thở dài, đưa tay vỗ vai Lê Duệ Bạch lôi cô về phía trước: "Kệ hắn ta, tới đây chú nói cho."
Từ Chi Ngôn nhìn theo hướng Lý Tri Mệnh dẫn Lê Duệ Bạch, lộ vẻ mặt khó hiểu. Anh mua điện thoại cho Lê Duệ Bạch là vì hôm nọ ở nhà Trần Di Như nhìn thấy cô mượn điện thoại Ngộ Trừng lên mạng tra tin tức. Vậy nên bây giờ anh mới nói như vậy với cô, có gì sai ư?
Lý Tri Mệnh nói với cô: "Người sống xem diễn xướng quỷ phải tuân theo 2 quy tắc. Một là không thể ngồi ba vị trí ở đầu vì đó là chỗ ngồi của ma quỷ. Hai là không thể lớn tiếng ồn ào, không thể đi lại lung tung, không thể đang nghe mà rời đi, càng không thể nói mấy từ bậy bạ. Nếu không sẽ quấy nhiễu ma quỷ đang nghe diễn đằng trước, sau sẽ này không được sống an ổn, thường xuyên gặp vận xuy hoặc là chết."
Trở lại đoàn kịch Kim Ngọc, chủ đoàn hà cho người đưa bọn họ tới nghỉ ngơi trong mấy phòng được dọn dẹp sạch sẽ. Lúc bọn họ tới sân sau thì gặp hai người đang dọn chăn đệm.
Sân sau của đoàn kịch Kim Ngọc rất rộng. Bình thường có một số người diễn xướng sẽ đến nghỉ ở đây.
Chỗ ở của dì Mai nằm phía Tây Nam, cách phòng của bọn họ một vườn rau.
Lê Duệ Bạch nhìn vườn rau được chăm sóc xanh tốt bỗng nhớ tới Lý Tâm Hoa. Có thế nào đi nữa thì trước kia nhờ có bà cô mới sống được tới mười sáu tuổi.
Lúc cô và Từ Minh Sương về thôn Lê gia thì bà đã không còn đó, bà nhiều tuổi như vậy không biết có còn khỏe hay không.
Trong phòng bày trí đơn giản, ngoài một cái giường, một cây treo quần sao và một cái ghế dựa cũng không có gì. Đồ dùng cá nhân đều ở trong toilet, chủ đoàn Hà cố ý dặn dò người làm đưa cho bọn họ quần áo mới và các thứ linh tinh khác.
Lê Duệ Bạch nằm trên giường tính nghỉ mơi một lát, vậy mà lại ngủ quên mất.
Lúc tỉnh lại, cô thấy Từ Chi Ngôn đang ngồi trước giường, dịu dàng nhìn mình.
"Tiên sinh?" Lê Duệ Bạch nhẹ giọng hỏi.
Từ Chi Ngôn không nói chuyện, chỉ nâng tay lên chạm nhẹ lên má Lê Duệ Bạch, chầm chậm cúi đầu xuống sát mặt cô.
Lê Duệ Bạch nhắm chặt hai mắt theo bản năng, nhưng không cảm nhận được cảm giác đụng chạm mềm mại nào cả. Bên tai bỗng vang lên giọng nói lạnh nhạt đặc trưng của Từ Chi Ngôn: "Lê Duệ Bạch?"
Lê Duệ Bạch mở bừng mắt, phát hiện mình đang mơ, một giấc mơ hão huyền.
Từ Chi Ngôn đứng ngoài cửa chờ cô, nhìn sắc trời hình như đã chạng vạng.
Lê Duệ Bạch đứng dậy, chỉnh lại quần áo tóc tai trên người rồi mở cửa:"Tiên sinh!"
Từ Chi Ngôn không nói gì, chỉ ừ nhẹ một cái rồi đi về phía sân trước.
Lê Duệ Bạch vội vàng đuổi theo, đi cùng Từ Chi Ngôn tới sân trước. Chủ đoàn Hà đã bày một bàn tiệc chờ bọn họ tới.
Sân khấu trong sân đã được sắp xếp ghế dựa, đèn đuốc sáng trưng, người diễn xướng đang bước lên đài.
Lúc bọn họ vào sảnh, chủ đoàn Hà và Lý Tri Mệnh đang ngồi chờ, còn có cả Tống Lệ. Hắn giương mắt lạnh lùng nhìn về phía Từ Chi Ngôn, dở giọng lẩm bẩm: "Tộc trưởng Từ thật là phô trương, ăn một bữa cơm thôi mà để bao nhiêu người chờ đợi."
Lê Duệ Bạch cảm thấy mỗi từ của hắn đang đánh vào mặt mình, cô chỉ có thể chột dạ cúi đầu, lại gần ngồi cạnh Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn chỉ chậm rãi nói: "Chủ đoàn Hà có tâm, đồ ăn rất ngôn, tộc trưởng ăn nhiều thêm, ít nói chút, dễ gây mệt nhọc."
Tống Lệ hừ lạnh một tiếng không đáp lại.
Bên người Tống Lệ mang theo một chàng trai trẻ tuổi, nhìn qua chỉ khoảng mười mấy hai mươi. Lý Tri Mệnh nói với Lê Duệ Bạch biết đây là cháu trai của Tống Lệ, tên là Tống Thịnh, nếu sau này Tống Lệ không có con trai thì khả năng cao là Tống Thịnh này sẽ nối nghiệp Tống gia.
Ăn tối xong, bọn họ tới khán đài trước sân khấu, một tiếng nữa mới đến giờ diễn xướng. Bọn họ ngồi song song trên hàng ghế thứ tư, chẳng ai hé miệng nửa lời. Chủ đoàn Hà đã quan sát hai ngày, kể cả không có mắt nhìn vẫn có thể thấy quan hệ của Từ Chi Ngôn và Tống Lệ không được hòa thuận.
Vậy nên ông ta không chịu nổi, tìm đại một cái cớ rồi chạy tới sân sau.
Mọi người đang sắp xếp bối cảnh trên sân khấu, một nam diễn đi kiểm tra một vòng sau đó tới cửa dẫn đến cánh gà, đưa tay sờ xoạng một lát túm lấy sợi dây thừng quấn trong lòng bàn tay, dùng sức giật một cái. Tấm vải trắng từ xà nhà trên sân khấu bỗng rơi xuống, trên đó vẽ một con đằng long màu sắc sặc sỡ y như thật.
Rèm ở hai bên cửa cánh gà có ghi "Diễn buồn vui tan hợp, xem trầm bổng khen chê".
Đoạn câu đối này dường như hợp với câu đối "Như giấc mộng Nam Kha, bỗng chốc tan thành mây khói" ở trên cột.
Hai bên sân khấu cắm hai lá cờ có vẽ đầu hổ, tung bay trong cơn gió khô hanh mùa hè. Mặt hổ đó nhe răng trợn mắt khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Lý Tri Mệnh nói: "Cô bé, có biết tại sao long đặt ở giữa mà đầu hổ lại để hai bên không?"
Lê Duệ Bạch lắc đầu.
Lý Tri Mệnh cong môi, bắt cheo chân rung rung đùi, giang hai tay đặt lên thành ghế, thích thú nói: "Hổ ở trên, long ở giữa, chuột ở dưới, cái này trong phong thủy gọi là thế tam sát. Đằng long ở giữa hấp thụ tinh hoa đất trời, chuột ở dưới để dễ bề chạy trốn và tích trữ lương thực. Còn hổ, nó chỉ có thể ở trên, tục ngữ nói không hề sai chút nào, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh."
Lúc ăn tối, Lý Tri Mệnh có uống tí rượu, nhạc công trên sân khấu đang điều chỉnh âm thanh, trong tiếng nhạc hỗn độn, hắn ê a xướng hai câu: "Giả muộn phiền, chính là như vậy!"
Lê Duệ Bạch cảm thấy Lý Tri Mệnh là người không tim không phổi như vẻ ngoài hắn thể hiện ra, ngược lại trong lòng hắn chứa rất nhiều tâm sự, dồn nén đến mức mặt mày nặng trịu không giãn ra được.
Đúng 11 giờ, diễn xướng quỷ bắt đầu. Lê Duệ Bạch cảm thấy không khí xung quanh tức thì lạnh xuống, cảnh tượng trước mắt mông lung mơ hồ. Đang lúc muốn ngọ nguậy ngó nghiêng, chợt nhớ tới quy tắc cô bèn ngồi im không dám cử động.
Trước khi bắt đầu, chủ đoàn hà dẫn những người diễn xướng hôm nay lên sân khấu, cúng bái tổ nghề, nói một loạt lời khai mạc, mãi mới có thể thật sự bắt đầu.
Chủ đoàn Hà chắp tay nói: "Linh quang chiếu khắp vạn sự hưng, hiểu ra nhân sinh nhập diễn, diễn không oán như nhân sinh."
Buổi diễn tối nay đều gọi là na diễn, người diễn xướng bước lên sân khấu, bên trong mặc bộ quần áo màu đỏ, bên ngoài khoác trường bào nhiều hoa văn sặc sỡ, trên mặt đeo mặt nạ quỷ. Người đó giơ chân nhấc tay theo tiếng nhạc, miệng ngâm một giai điệu quen thuộc không có lời.
Đột nhiên Lê Duệ Bạch thấy có người xốc rèm cửa cánh gà lên chồm đầu nhìn về phía sân khấu. Đó là một người đàn ông ăn mặc theo kiểu dân quốc, hắn ta cười cười sau đó thả rèm xuống lại.
Lê Duệ Bạch đoán hắn cũng là người diễn xướng.
Khi cô lấy lại tinh thần xem, hàng ghế trước mặt bỗng ồ lên tiếng trầm trồ khen ngợi. Lê Duệ Bạch hoảng sợ, nhìn một đám bóng trắng mơ hồ một hồi, hình như cô có thể nhìn thấy mấy ma quỷ đang ngồi đó.
"Nguyệt nhân viên đăng nhân minh, nguyên tiêu đăng nguyệt lưỡng tương ứng. Viên viên nguyệt hạ đăng thiên trản, trản trản đăng trung nguyệt nhất luân."
Bên tai vang tiếng na diễn giọng nam, rồi biến thành kinh kịch nam nữ hợp xướng vở [Tử sai kí].
Cô quay sang nhìn Từ Chi Ngôn theo bản năng, nhưng lại thấy bên cạnh mình là một người phụ nữ đang ôm con, làm gì có bóng dáng của Từ Chi Ngôn.
Nhìn lại lên sân khấu, bối cảnh trang trí bên trên không có gì thay đổi, nhưng hai bên cột lại viết là "Muốn biết chuyện đời thì nhìn sân khấu, muốn biết hiện tại thì nhìn người xưa".
Mà người diễn xướng trên đài cũng không diễn na diễn, mà là một nam một nữ đang diễn vở ân ái [Tử sai kí].
Lê Duệ Bạch thấy mình đang ngồi ở hàng ghế thứ ba, những khán giả xung quanh đều mặc đồ thời dân quốc. Cô đứng bật dậy, nhưng người xem phía sau lại không bị cô che khuất tầm nhìn. Cô rời khỏi chỗ ngồi, những người này căn bản chẳng quan tâm tới cô.
Ở đây, bọn họ giống như người, còn cô giống như ma quỷ.