Từ Chi Ngôn vén khăn voan của cô lên, đưa tay vuốt ve mặt cô như muốn trấn an: "Đã đến lúc rời đi."
Rồi anh che mắt Lê Duệ Bạch lại, nhỏ giọng thì thầm: "Thiên quang đích quang, trú dạ thần quang, thần phật tự chí, tà ma tiêu chi, già la thần, hộ la thần, niệm phật thiên vạn biến, nguyện phật thiên vạn thân, quỷ li sàng, thân li bệnh..."
Lê Duệ Bạch nghe tiếng lẩm bẩm của Từ Chi Ngôn, dần mất đi ý thức.
"Lê Duệ Bạch!" có người hét tên cô thật lớn, hình như là giọng Ngộ Trừng.
Rõ ràng là Lê Duệ bạch có thể nghe được âm thanh bên ngoài nhưng cô không thể nào điều khiển thân thể của mình. Cố gắng một lúc lâu mới miễn cưỡng nhúc nhích được đầu ngón tay.
Cô lập tức nghe thấy tiếng reo vui mừng của Ngộ Trừng: "Động đậy, sư phụ, ngón tay Lê Duệ Bạch vừa mới động đậy."
"Ừm!" Cô nghe thấy âm thanh của Từ Chi Ngôn.
Tầm mất phút sau, Lê Duệ Bạch cuối cùng cũng mở được mắt. Vì ở trong tối quá lâu nên khi gặp ánh sáng đồng tử của cô phải tốn chút thời gian mới có thể nhìn rõ được mọi vật xung quanh.
Từ Chi Ngôn đang đứng ở mép giương nhìn cô, ngay khi đối diện anh, Lê Duệ Bạch nhớ tới chuyện mình vừa mới trải qua.
Ngộ Trừng từ đâu nhào tới, chắn trước người Từ Chi Ngôn: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Chị làm em sợ muốn chết. Em quay sang thấy chị nằm trên đất tắt thở, còn tưởng chị chết rồi cơ!"
Lê Duệ Bạch: "......"
Thấy cô không nói gì cả, Ngộ Trừng hoảng sợ nhìn Từ Chi Ngôn: "Sư phụ, chị ấy có phải bị tác dụng phụ câm luôn rồi?"
Từ Chi Ngôn nhìn cậu một cái, bước tới sờ trán Lê Duệ Bạch hỏi: "Cảm thấy tốt hơn chưa?"
Lê Duệ bạch gật đầu nói: "Tiên sinh, chuyện vừa rồi là sao vậy?"
Từ Chi Ngôn chưa kịp trả lời, Ngộ Trừng đã giành trước: "Chị bị nữ quỷ kia chụp một cái lấy cả hồn đi. May mạng chị lớn, sư phụ về kịp lúc, phong bế cái vía còn sót lại của chị sau đó lập đà hiến tế để đưa hồn chị về. Không thì giờ này sang năm nếu em muốn gặp chị chỉ có thể đốt tiền giấy."
Vì linh hồn nhỏ bé của Lê Duệ Bạch mới hồi về lại nên Từ Chi Ngôn quyết định sẽ ở lại đây nghỉ một đêm.
Sau khi Từ Chi Ngôn rời khỏi phòng, Ngộ Trừng nói với cô: "Chị không biết lúc thầy về từ nghĩa trang sắc mặt xấu thế nào đâu. Thầy như đoán trước được chuyện chị gặp phải, vội vàng chạy về. Sau đó vì bày trận pháp mà một nhát cắt giữa lòng bàn tay. Em đi theo thầy đã nhiều năm nhưng chưa từng thấy dáng vẻ gấp gáp như vậy bao giờ."
Lê Duệ Bạch nghe Ngộ Trừng miêu tả không hiểu sao cảm thấy ngũ vị tạp trần, vừa vui vẻ lại vừa đau lòng, cả áy náy và cảm động.
Lê Duệ Bạch hỏi: "Lý Lan Tâm đâu?"
"Lý Lan Tâm?" Ngộ Trừng bị hỏi chưa kịp nghĩ ra đó là ai: "À, chị bảo nữ quỷ kia á?"
Thấy Lê Duệ Bạch gật đầu, Ngộ Trừng nói: "Bị sư phụ tiêu diệt rồi. Cô ta lấy hồn chị đi vì muốn chiếm thân xác chị, muốn chị thay cô ta nằm vào quan tài. Nhưng hình như người chị có gì đó nên cô ta không thể đoạt xác chị được. Lúc sư phụ về, cô ta đang trốn trong sân, sư phụ dùng cách nào đó ép cô ta xuất hiện. Sau đó rút chủy thủ lập tức tiêu diệt cô ta, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không chừa."
Lê Duệ Bạch nhìn thấy Từ Chi Ngôn lần nữa đã là sáng hôm sau.
Mọi người tập trung ở ngoài sân, cùng nhau lên xe rời khỏi nơi này.
Trên máy bay, Lê Duệ Bạch ngồi cạnh Từ Chi Ngôn. Cô lại ngửi thấy mùi đàn hương kia, khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm, thập chí không tự chủ động được mà muốn nhích lại gần anh hơn.
Lê Duệ Bạch tìm chủ đề, hỏi: "Tiên sinh, chuyện này cứ vậy kết thúc sao?"
"Kết thúc?" Từ Chi Ngôn cười lạnh nói: "Chỉ sợ là mới bắt đầu."
Đào mộ lên, trong quan tài trống không, đã có người hành động trước bọn họ tới đây phóng thích thân xác Lý Lan Tâm. Cũng chính người đó đã ra lệnh cho Lý Lan Tâm đoạt cơ thể Lê Duệ Bạch.
Một ác quỷ bình thường sao có thể tách hồn phách khỏi cơ thể.
Từ Chi Ngôn phán đoán người đằng sau Lý Lan Tâm nhắm tới Lê Duệ Bạch là vì oán khí bách quỷ trong người cô. Nhưng ngàn tính vạn tính lại không ngờ được mệnh cách của Từ Chi Ngôn và Lê Duệ Bạch tương liên với nhau.
Quay trở lại thành phố B, Từ Chi Ngôn lập tức lên xe quay lại Giang Nam.
Hứa Y Đằng và Vương Xuyên Tân thử giữ lại nhưng bị Từ Chi Ngôn từ chối. Trước kia Lê Duệ Bạch nhìn thấy khí lành trên người Hứa Y Đằng nhưng bây giờ đã biến mất.
Bà ta mỏi mệt nói lời cảm ơn với Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn nhìn ba ta, kêu Ngộ Trừng lấy giấy bút, anh tự vẽ một loại bùa mà Lê Duệ Bạch chưa từng thấy bao giờ cả: "Tôi chỉ có thể giúp bà tới đây thôi. Một lòng hướng thiện, phúc đức tự đến."
Trên đường về, Lê Duệ Bạch hỏi đó là bùa gì, Ngộ Trừng bảo đó là Bùa tử.
Lê Duệ Bạch kinh ngạc nhìn Từ Chi Ngôn, không ngờ anh quản cả cái này.
Từ Chi Ngôn tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Tay anh cột cái khăn tay màu xám, nhìn màu sắc và hoa văn hình như không phải cái hôm nọ anh từng dùng. Lê Duệ Bạch nhìn kĩ trên khăn tay thấy không có vết máu thấm ra mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh vẫn mặc bộ trường y màu trắng ngà quen thuộc. Trên cổ tay áo có dính vài vết máu, thấm lên trường y trắng giống hệt đóa hoa đang nở.
Từ Chi Ngôn dựa vào cửa xe, Lê Duệ Bạch ngồi bên cạnh có thể nhìn thấy xương quay xanh tinh xảo của anh, cần cổ thon dài và cả hầu kết hơi nhô lên.
Lê Duệ Bạch chỉ nhìn thoáng qua nhưng tự dưng mặt lại nóng lên, mất tự nhiên dời mắt đi.
Về nhà, Lê Duệ Bạch hỏi về chuyện khí lành trên người Hứa Y Đằng biến mất mới biết lúc ở thôn Hứa gia đại đa số những người đều tham gia lễ minh hôn đều đã chết. Cuối cùng chỉ còn lại mấy hộ gia đình, thấy trong thôn có nhiều chuyện tà môn như vậy nên cũng rời đi.
Mà khí lành trên người Hứa Y Đằng cũng coi như đưa những ác linh trong thôn đi đầu thai chuyển thể.
Từ thành phố B về đã mấy ngày, Từ Chi Ngôn ở trong phòng mãi không bước ra ngoài, mỗi ngày Từ Minh Sương nấu cơm rồi để Ngộ Trừng đưa qua.
Ngộ Trừng miêu tả sắc mặt Từ Chi Ngôn tái nhợt, cả người suy yếu vô cùng, hình như là bị bệnh.
Từ Minh Sương nấu một bát canh thảo dược để Lê Duệ Bạch đưa qua.
"Em?" Lê Duệ Bạch cầm bình canh thắc mắc.
Từ Minh Sương nhìn cô một lời khó nói hết: "Không muốn đi hả?"
Lê Duệ Bạch vội vàng lắc đầu: "Không có." Chỉ là từ khi trở lại từ Sơn Nguyên, mỗi khi cô nghĩ tới Từ Chi ngôn thì trong lòng lại có cảm giác như thể hơi thinh thích, khiến cô không biết phải làm thế nào.
Lê Duệ Bạch ôm bình canh tới nhà sau, chẳng biết Từ Minh Sương làm nước canh từ dược liệu gì mà rất thơm.
Tới phòng Từ Chi Ngôn, Lê Duệ Bạch gõ cửa, lát sau cửa mở, Từ Chi Ngôn ló gương mặt tái nhợt ra: "Hửm?"
Lê Duệ Bạch vừa nhìn thấy Từ Chi Ngôn đã cúi đầu theo bản năng, đưa bình canh trong tay lên, nói: "Tiên sinh, sư phụ thấy ngài không khỏe nên làm nước thuốc, sai em đưa tới đây."
Lê Duệ Bạch tính đưa nước thuốc xong sẽ về ngay, không ngờ Từ Chi Ngôn chẳng nhận bình mà gật đầu nói: "Vào đi."
Lê Duệ Bạch bất ngờ, vài giây sau mới phản ứng ôm bình theo vào. Cô đặt bình canh lên bàn, Từ Chi Ngôn mở tủ lấy hai cái chén ngọc đưa cho cô.
Lê Duệ Bạch nhận lấy cái chén, mở bình canh thuốc rót ra rồi đưa cho Từ Chi Ngôn.
Vừa mở bình ra, mùi thơm xộc vào mũi. Tuy nói là canh thuốc nhưng Lê Duệ Bạch thấy bên trong là gà đen với móng heo. Chỉ có vài vị dược liệu trong canh.
Từ Chi Ngôn thấy trong canh có cà rốt thì hơi hơi cau mày: "Em ăn chén này đi, lấy cho tôi canh không thôi."
Lê Duệ Bạch: "Canh này sư phụ làm riêng cho ngài, em không ăn đâu. Lát em về ăn cơm là được.
Từ Chi Ngôn: "Ăn một ít cũng được, nhiều vậy tội không ăn hết được."
Lê Duệ Bạch nhìn gà và móng heo chứa đầy collagen, không từ chối nữa: "Vâng."
Từ Chi Ngôn cong môi.
Lê Duệ Bạch múc cho anh một chén khác không có cà rốt.
Hai người yên lặng ăn canh, Lê Duệ Bạch cảm thấy không khí giữa hai người trở nên vô cùng mập mờ, nghĩ vậy cô đột nhiên hoảng sợ, sặc canh.
Từ Chi Ngôn thấy cô ho khan đỏ mặt, rót một chén trà: "Uống cho nhuận họng."
Mất một lúc cô mới ngừng ho, Lê Duệ Bạch hận không thể đào ra một khe đất mà chui vào, khoát tay nói: "Không sao rồi ạ, cảm ơn tiên sinh."
Từ Chi Ngôn không nhịn được lại cong môi: "Ăn nhiều chút."
"Vâng," Lê Duệ Bạch gật đầu, tự động điền câu sau, không ai đoạt của em.
"Tuần sau hội phong thủy có một buổi tiệc đấu giá," Từ Chi Ngôn đặt muỗng xuống, uống một ngụm trà nói: "Em đi cùng tôi."
Ban đầu Lê Duệ Bạch còn tưởng mình nghe lầm, dừng vài giây mới phản ứng lại: "Em chưa từng tham gia hoạt động như vậy, sợ không quen làm tiên sinh mất mặt."
"Không đâu." Từ Chi Ngôn hỏi: "Em có biết em hơn người khác chỗ nào không?"
Lê Duệ Bạch ngẩn người, nói: "Em có thấy nhìn thấy một số thứ mà người khác không thấy?"
Khóe miệng Từ Chi Ngôn ẩn ẩn ý cười: "Cũng gần như vậy, em có rất nhiều tài năng mà người khác cầu còn không được, nên tự tin."
Lê Duệ Bạch gật đầu, sau đó lại nghe anh nói: "Tôi sẽ ở cạnh em nên đừng lo."