Bọn họ tới những nhà dân khác xem coi có phải nhà nào cũng có bức tranh Long Vương tống tài hay không.
Lê Duệ Bạch đi bên cạnh Từ Chi Ngôn, nhịn không được hỏi: "Tiên sinh, người kia hao tâm tổn sức bày trận chết trong thôn này rốt cuộc là vì điều gì?"
"Thời cổ, có một trận pháp tên Xà Bàn giống với trận chết. Nhưng cái gọi là trận pháp đều chú trọng việc sinh sôi không ngừng, trận pháp không sinh sôi thì là trận chết. Phong thủy nơi đây có mộ dương long, người lập trận chết muốn dùng nó để nuôi dưỡng thứ gọi là Thần Long mãng xà." Từ Chi Ngôn nói: "Rắn thuần âm, long thuần dương, hai thứ kết hợp thành bát quái. Trong bát quái cắm cờ chiêu hồn bày ra trận chết, muốn dùng tính âm của rắn để nuôi dưỡng những thứ khác." Còn nuôi dưỡng thứ gì thì hiện tại hắn không thể kết luận được.
Vào vài nhà, bọn họ thấy nhà nào cũng treo bức Long Vương tống tài, nhưng mặt của Long Vương khác nhau, mỗi nhà thì biểu cảm của Long Vương mỗi khác.
Từ Chi Ngôn nói với Lê Duệ Bạch: "Vì từng nhà có hướng khác nhau, vị trí của nhà chính cũng không giống. Đông tây nam bắc bốn hướng này, mỗi nhà tương ứng với một quân cờ trong bát quái trận, đủ quân cờ thì trận pháp có tác dụng."
Đột nhiên Lê Duệ Bạch thoáng thấy có một gương mặt trắng bệch như giấy đang ghé vào cửa sổ.
Cặp mắt người đó hệt như của Lê Hướng Dân lúc nãy, đôi mắt hẹp dài, đồng tử cũng là kiểu bầu dục. Hình như hắn không nhìn thấy gì, mặt dí sát vào cửa sổ lắc qua lắc lại, mắt cũng lúng liếng theo, muốn bao nhiêu đáng sợ là có bấy nhiêu.
Mùi tanh dần dần cũng nồng hơn.
"Tiên sinh, có người, ngoài cửa sổ có người!" Lê Duệ Bạch sợ tới mức cả người run rẩy, cô vừa liếc thấy gương mặt kia thì giật thót tới nghẹt thở, theo bản năng vươn tay bắt lấy tay Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn quay qua nhìn về phía cửa sổ, chợt nói: "Còn sống?"
Lê Duệ Bạch run run hỏi: "Cái gì sống?"
Giọng điệu Từ Chi Ngôn giờ lạnh băng: "Đồ được nuôi dưỡng, chắc Ngộ Trừng đụng tới thứ gì đó."
Lê Duệ Bạch muốn hỏi tại sao lại là Ngộ Trừng. Nhưng cô nghĩ lại, trừ Ngộ Trừng thì những người khác sẽ không phải người tùy tiện, đụng phải thứ gì không rõ sẽ tới tìm Từ Chi Ngôn xin ý kiến. Chỉ có cậu ta là có khả năng lấy thân ra làm thí nghiệm, lấy mạng mình ra đặt cược.
"Đi ra ngoài xem thử." Nói rồi, Từ Chi Ngôn nhấc chân, mặt không đổi sắc bước ra ngoài.
Lê Duệ Bạch vẫn nắm chặt cánh tay anh, thấy anh không nói gì cô lớn gan tiếp tục giữ nguyên. So với chuyện làm Từ Chi Ngôn Tức giận thì cô càng sợ thứ ở đây hơn.
Ra tới cửa phòng, Lê Duệ Bạch thấy ở ngoài cửa sổ không chỉ có một người mà có khoảng năm sáu người đứng nằm trườn bò trong sân. Bọn họ y hệt như Lê Hướng Dân, cả người giống bánh quai chẻo, lần mò khắp nơi muốn tìm thứ gì đó.
Ngay khi chúng thấy Lê Duệ Bạch và Từ Chi Ngôn, đôi mắt màu vàng lập tức dán chặt trên người họ, phóng tới với tốc độ cực nhanh. Có điều tới cách họ khoảng một mét thì người chúng bỗng bốc cháy, hóa thành rắn đen tỏa ra tứ phía chạy trốn.
Từ Chi Ngôn khom lưng cầm một cái bình trong sân, ném tới chỗ con rắn đen, một phát chụp ngay người nó.
Từ Chi Ngôn nhìn thoáng qua chỗ tay Lê Duệ Bạch siết chặt cánh tay mình, hỏi: "Sợ hả?"
Lê Duệ Bạch buông ra như bỏng: "Không sợ, không sợ chút nào."
Từ Chi Ngôn xoay người, cười cười đi về phía con rắn bị cái bình chụp lại kia, anh lấy một lá bùa ra, cắn ngón tay vẽ vài nét. Sau đó anh nhặt bình lên, lúc con rắn thò đầu ra muốn trốn, anh lập tức dán lá bùa lên miệng bình.
"Đi thôi." Từ Chi Ngôn đứng dậy, liếc nhìn Lê Duệ Bạch sau đó nhanh chóng ra khỏi sân.
Ra ngoài, ngoài ngõ nhỏ lúc nhúc người trườn bò trên đất.
Không biết tại sao bọn chúng không hề tấn công họ. Lê Duệ Bạch nhìn cái bình đựng rắn đen Từ Chi Ngôn đang cầm, thầm suy đoán nguyên nhân.
Vòng qua hai con ngõ, bọn họ gặp được Ngộ Triệt và Ngộ Tịnh, Ngộ Minh cũng đến ngay sau đó.
Lê Duệ Bạch thấy ai cũng bắt một con rắn đen, Ngộ Minh to gan nhất, trực tiếp nắm đầu con rắn mang tới đây.
Chỉ có Ngộ Trừng là chẳng biết ở đâu.
"Ngộ Trừng đâu rồi?" Nhìn quanh một vòng không thấy Ngộ Trừng, Ngộ Triệt đành hỏi.
Ngộ Minh nói: "Chắc ở gần đây thôi, mau tìm."
Khoảng mấy phút sau, Lê Duệ Bạch nghe thấy tiếng của Ngộ Triệt: "Tìm được rồi."
Bọn họ dựa theo nơi âm thanh phát ra mà tìm tới. Ngộ Trừng bây giờ cũng hệt như những thôn dân kia, mắt nhìn thẳng vô hồn, lang thang vô định trong ngõ nhỏ.
Lê Duệ Bạch lo lắng hỏi: "Cậu ta còn sống không?"
Từ Chi Ngôn bình tĩnh nói: "Còn chưa chết được." Sau đó anh lấy một lá bùa đập bẹp lên trán Ngộ Trừng.
Ngộ Trừng lập tức mất ý thức, ngã nhào xuống đất, Từ Chi Ngôn túm cổ áo cậu giữ lại.
"Ngộ Tịnh." Từ Chi Ngôn gọi: "Đi mua một ít dây thừng trắng và trứng gà về đây"
"Vâng." Ngộ Tịnh lập tức chạy nhanh về chỗ đỗ xe.
Lê Duệ Bạch đang định hỏi dây thừng trắng và trứng gà để làm gì thì thấy làn da bên ngoài quần áo của Ngộ Trừng đột nhiên hiện lên vảy rắn, cô rùng mình nổi hết da gà.
Ngộ Triệt cũng sợ hãi lùi lại hai bước, hỏi: "Sư phụ, đây là thứ gì thế?"
Từ Chi Ngôn nói: "Mãng xà." Anh kéo lê Ngộ Trừng tới cạnh tường, để cậu ngồi dựa vào đó.
"Ở đây canh chừng nó, tôi đi chỗ này một chút." Từ Chi Ngôn nói xong thì nhấc chân đi về phía Ngộ Trừng từng đi lúc nãy.
Khoảng nửa tiếng sau, Từ Chi ngôn cầm bình gốm màu đen về.
Cái bình này cũng giống như cái bình đựng con rắn đen hồi nãy, mà bên ngoài bình có hoa văn như là chú ngữ.
Từ Chi Ngôn mở bình ra, bên trong chẳng có gì cả.
Anh nói, vốn trong bình đặt nước đen do con mãng xà chết đi hóa thành, được người trong thôn thờ phụng. Ngộ Trừng bị người ta mê hoặc mở cái bình này ra, vậy nên mãng xa đang ở trong người cậu.
Sau khi Ngộ Tịnh trở lại với vật dụng yêu cầu, bọn họ lại tới sườn núi.
Chỗ mà Từ Chi Ngôn dừng lại Lê Duệ Bạch cảm thấy vô cùng quen thuộc, như thể cô đã từng tới nơi này.
Xung quanh cây cối rậm rạp, chỉ có mảnh đất ở giữa là trống. Từ Chi Ngôn để Ngộ Trừng vào giữa sau đó dùng dây thừng cột vào các gốc cây rồi trăm mối về một, trói vào Ngộ Trừng.
Từ Chi Ngôn cầm bút viết gì đó lên từng quả trứng gà.
Viết xong, anh nói với Lê Duệ Bạch: "Cầm trứng gà này đặt treo vị trí âm xung quanh Ngộ Trừng."
"Vâng." Lê Duệ Bạch lập tức làm theo.
Ngay khi cô đặt quả trứng đầu tiên xuống, "Ngộ Trừng" đột nhiên khẽ hé mắt ra, cánh tay đầy vảy rắn bắt lấy Lê Duệ Bạch. Hắn ta ngẩng đầu tàn ác nhìn chằm chằm cô: "Cô thích tiên sinh đúng không? Cô thích Từ Chi Ngôn đúng không?"
Vẻ mặt hắn hệt như thú hoang hung mãnh, nở nụ cười quỷ dị, giọng điệu trầm thấp như nguyền rủa: "Cô và hắn, chỉ một người sống..."
Lê Duệ Bạch không hiểu gì cả, nhưng cô nghe vậy thì hoảng loạn. Cô gồng lên hất tay "Ngộ Trừng" ra, lùi mấy bước nhìn về phía Từ Chi Ngôn.
"Ngộ Trừng" thấy cô dao động, lại nói: "Thả tôi ra, ước nguyện với tôi này. Tôi có thể biến bất cứ ước vọng nào của cô thành sự thật. Tôi có thể giúp cô ân ái bên tiên sinh, an ổn yên bình, bạch đầu giai lão. Được không?"
Biết rõ đây là bẫy, nhưng Lê Duệ Bạch bị đôi đồng tử vàng nhạt kia mê hoặc chỉ muốn gật đầu. Cô bỗng nhiên có một khát vọng mãnh liệt, khát vọng đó thúc giục cô, khiến cô muốn được ở bên tiên sinh mãi mãi.
"Ngộ Trừng" cười dữ tợn: "Tôi có thể dời oán khí trên người cô. Thả tôi ra đi, tôi có thể giúp cô." Lúc Lê Duệ Bạch sắp không thể giữ tự chủ được nữa, mũi cô đột nhiên ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc.
Cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi. Khi cô mở mắt ra thì Ngộ Trừng vẫn yên tĩnh quỳ gối trên đất như cũ, xung quang không hề có chút thay đổi nào. Chỉ có cô, thần hồn hốt hoảng không thôi.
Từ Chi Ngôn cầm đuốc lửa nhỏ, mùi đàn hương chính là từ cây đuốc nhỏ kia, Lê Duệ Bạch quay lại bên người anh, nghe anh nói: "Biểu hiện không tồi."
Lê Duể Bạch ngẩn ra, cười khổ gật đầu.
Từ Chi Ngôn cầm đuốc lửa nhỏ tới trước mặt Ngộ Trừng, ngồi xổm xuống sau đó nhẹ giọng tụng: "Phong vi xà bàn, phụ thiên thành hình, thế năng vi nhiễu, tính năng khuất thân. Tứ kì chi trung, dữ hổ vi lân, hậu biến thường sơn, thủ vĩ tương khốn, chiết lệ chủ lệ, chuẩn đề sa bà ha."
Ngộ Trừng mở bừng mắt, vẻ mặt thống khổ nhìn Từ Chi Ngôn, như con thú bị nhốt trong bẫy, vô cùng bất lực.
Từ Chi Ngôn lại cắn ngón tay, điểm nhẹ lên trán cậu, khẽ nói: "Nên về rồi."
Dứt lời, Ngộ Trừng cúi đầu nôn ra một bãi nước đen, Từ Chi Ngôn đứng dậy dập đuốc lửa.
Mấy người Ngộ Tịnh bước tới đỡ Ngộ Trừng.
Trứng gà xung quanh bỗng nứt ra, lòng bên trong đã biến thành màu đen.
Nơi xa xôi đột nhiên vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc, khiến tai Lê Duệ Bạch ù đi, trước mắt biến thành màu đen. Khi ấy, dường như cô nghe được tiếng dã thú thống khổ rên rỉ.