Đêm khuya, mấy người Lê Duệ Bạch lại tới trường học.
Ở cổng trường, bọn họ lại gặp được Cẩu hiệu trưởng tối qua rời đi không rõ lý do. Mà khiến cô cảm thấy không ngờ đó là Cẩu hiệu trưởng tươi cười tiếp đón Từ Chi Ngôn nồng hậu.
Từ Chi Ngôn vừa xuống xe, Cẩu hiệu trưởng đã vội chạy bước nhỏ tới đón, vẻ mặt lấy lòng vươn tay với Từ Chi Ngôn: "Từ tiên sinh, nghe danh đã lâu, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ."
Từ Chi Ngôn chỉ ừ một cái, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích tí nào.
Cẩu hiệu trưởng xấu hổ thu tay lại, sau đó nghiên mặt cười với Ngộ Triệt: "Trước đó tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết mấy vị đây lại là đồ đệ của Từ tiên sinh."
Từ Minh Sương lười khách sáo với ông ta, nói thẳng: "Bây giờ trong trường học còn học sinh không?"
Cẩu hiệu trưởng vội vàng nói: "Không còn ai, sáng nay nói chuyện điện thoại với ngài xong, lập tức cho học sinh nghỉ từ chiều."
"Trong trường học còn có vụ tự sát nào nữa không?" Từ Chi Ngôn đột nhiên hỏi.
Cẩu hiệu trưởng nghe vậy thì hơi khẩn trương, ngập ngừng một hồi, rõ ràng là giấu gì đó: "Từ tiên sinh, thật sự chỉ có hai vụ này thôi!"
Nghe đến đó, Lê Duệ Bạch không khỏi nhìn về phía Từ Chi Ngôn, lặng lẽ đặt ra nghi vấn trong lòng. Chẳng lẽ ngoài hai hội nhóm này còn có học sinh khác cũng chết giống như vậy?
Từ Chi Ngôn yên lặng không nói gì.
Cẩu hiệu trưởng thấy vậy chuẩn bị rời khỏi, vô cùng cẩn thận hỏi: "Từ tiên sinh, không còn chuyện gì nữa vậy tôi có thể đi chưa?"
Mấy người Lê Duệ Bạch cảm thấy dù có để Cẩu hiệu trưởng lại cũng chẳng để làm gì, nhưng nào ngờ Từ Chi Ngôn lại liếc nhìn ông ta một cái, nói: "Ông theo chúng tôi vào trong."
Vẻ mặt Cẩu hiệu trưởng dại ra, run lên, giọng nói cũng không còn bình tĩnh nữa: "Hả?" Ông ta há miệng thở dốc, định phản bác nhưng nhìn ánh mặt Ngộ Triệt và Ngộ Trừng chỉ có thể nghe theo gật đầu.
Bước vào trường học, Lê Duệ Bạch đi bên cạnh Từ Chi Ngôn nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, tại sao lúc nãy ngài lại hỏi Cẩu hiệu trưởng câu kia?"
Từ Chi Ngôn chầm chậm nói: "Ý trên mặt chữ, đợi lát nữa em sẽ biết."
Càng đi vào trong Lê Duệ Bạch càng cảm thấy lạnh lẽo. Trong trường không có một bóng người nào, cô có thể cảm nhận được áp lực trong không khí vô cùng rõ ràng. Bầu trời đen kịt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống.
Vẻ mặt Ngộ Trừng vẫn còn tốt, chỉ ôm chặt cánh tay Ngộ Triệt.
Trên người Từ Chi Ngôn và Từ Minh Sương không nhìn ra một chút lo lắng nào. Trước khi xuống xe Từ Minh Sương đã dặn những chuyện cô cần phải chú ý lúc gặp nguy hiểm. Nói là việc phải chú ý, thật ra là cô phải theo sát Từ Chi Ngôn.
Tới gần bên cầu, Lê Duệ Bạch có thể nhìn thấy lớp sương đen lơ lửng trên mặt hồ. Sương đen bay bay trong không khí, giống như dòng sông, toát ra khí xấu vô cùng.
Ở trên cầu có nhiều bóng đen di chuyển qua lại, từ đầu bên này đi sang đầu bên kia, cứ thế không ngừng.
Cô đã biết tại sao Từ Chi Ngôn hỏi Cẩu hiệu trưởng vấn đề đó. Đếm sơ sơ thôi trên cầu đã có ít nhất mấy chục bóng đen.
Lê Duệ Bạch đứng tại chỗ trợn mắt, chẳng lẽ cây cầu này thật sự có thể nối tới âm phủ?
Ngộ Triệt thấy Lê Duệ Bạch dừng lại thì hỏi: "Em thấy gì à?"
Lê Duệ Bạch đáp: "Trên cầu có ít nhất mấy chục vong linh."
"Lê Duệ Bạch lên cầu với tôi, mọi người chờ ở đây." Lúc đến chân cầu, Từ Chi Ngôn nói.
Ngộ Triệt: "Sư phụ, hay là em cùng lên với hai người."
Từ Minh Sương đứng bên cạnh vỗ vai cậu nói: "Trên cầu này có thứ gì đó âm khí rất nặng, thể chất thuần âm của Duệ Bạch lên đó thì không sao."
Cô ấy đã nói như vậy, Ngộ Triệt chỉ có thể gật đầu.
Không hiểu sao Từ Minh Sương luôn cảm thấy chính mình đang chặt đứng cảm giác tình yêu còn chưa kịp bắt đầu của Ngộ Triệt. Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, ai bảo cô chính là người nhìn Từ Chi Ngôn lớn lên chứ.
Lê Duệ Bạch bước lên cầu, những bóng đen kia dần rõ hơn, xung quanh cô bỗng cực kì lạnh lẽo đến mức cô nổi một lớp da gà.
Trong đám bóng đen kia, cô thấy được một số người trong hội nhóm. Lê Duệ Bạch nhận thấy tử trạng của những vong linh này khá tương đồng nhau. Không phải hai mắt trống rỗng thì trên đầu cũng có một lỗ thủng lớn, hoặc là trên cổ có dấu tay đỏ hằn và hai mắt xung huyết.
Những vong linh này không có thần trí gì cả, chỉ đi tới đi lui trên cầu.
Bây giờ Lê Duệ Bạch có thể xác định được cây cầu này chẳng nối tới âm phủ, bởi vì vong linh cứ đi vòng từ đầu này sang đầu bên kia như bị nhốt.
Hôm qua lúc bọn họ lên cầu không hề thấy có vong linh, cô đoán chắc là do lá bùa kia.
Lê Duệ Bạch chịu lạnh một hồi run bần bật, cô đang hoảng hốt thì Từ Chi Ngôn dắt tay cô.
Sau đó Lê Duệ Bạch cảm thấy có luồng ấm áp chảy từ cánh tay vào trong cơ thể, chỉ chốc lát sau cả người cô đã ấm lên.
"Cảm ơn tiên sinh." Thân thể ấm lại, Lê Duệ Bạch nhìn tới nơi Từ Chi Ngôn đang nắm tay mình. Bàn tay anh trắng nõn, khớp xương rõ ràng, nhìn qua thì vô cùng có lực nhưng lòng bàn tay anh rất mềm mại, ấm áp.
"Không có gì." Từ Chi Ngôn nhẹ giọng nói.
Lê Duệ Bạch nuốt nước miếng hỏi: "Tiên sinh, những vong linh này đều là học sinh trong trường này sao?"
Từ Chi Ngôn không nói gì, vậy là đúng, anh nói: "Mấy em tới đây không phải là ngẫu nhiên mà có người dẫn các em tới."
"Tại sao lại là thế?" Lê Duệ Bạch không hiểu.
Từ Chi Ngôn giải thích: "Bởi vì trong người em có oán khí." Anh không nói quá rõ, Lê Duệ Bạch vẫn chưa nắm được là tại sao cũng không dám hỏi nhiều. Nhưng hiện tại điều có thể xác nhận là Cẩu hiệu trưởng nói dối, trong trường học này có nhiều học sinh chết mà bị giấu.
Từ Chi Ngôn nói: "Trong phong thủy luôn có loại người muốn nghịch chuyển âm dương. Người chết hoặc vong linh chỉ cần gom đủ oán khí có thể dựa vào thứ gì đó làm điều kiện thì có thể sống lại."
Trong đầu Lê Duệ Bạch lóe lên, cô nói: "Vậy nên dù là ở thôn Lê gia hay là ở đây thì đều do người nào đó bày ra để gom góp oán khí để làm người chết sống lại?"
Cô âm thầm chấn động, tại sao có người điên rồ như vậy. Vì muốn cải tử hoàn sinh cho một người mà lấy đi tính mạng bao nhiêu người. Cô cứ suy tư mãi, bèn hỏi: "Là người của Tống gia ư?"
Từ Chi Ngôn nhíu mày, nói: "Bọn họ chắc chắn có liên quan. Nhưng khẳng định sau lưng Tống gia có người trợ giúp, chuyện này không đơn giản như vậy."
Đi sang tới bên kia cây cầu, Lê Duệ Bạch đêm số bậc thang, thấy giống đêm qua, có 22 bậc. Cô nói: "Tiên sinh, sự biến hóa của bậc thang đại biểu cho điều gì?"
Từ Chi Ngôn buông tay cô ra, chắp tay sau lưng nhìn về phía kí túc xá ở xa xa, nói: "Nghĩa là em đã bước vào địa phận của họ. Ở đây và trong kia, em đã thấy cả đó, đều là thật giả lẫn lộn. Bọn họ lợi dụng ảo cảnh để dụ những học sinh kia tự sát. Mà vong linh của bọn họ một khi đi qua cây cầu này sẽ bị vây khốn ở đây."
Nghe đến đó, trên người Lê Duệ Bạch không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Bất kể người sau lưng thúc đẩy mọi chuyện là ai, và vì gì đi nữa nhưng có thể vạch ra một kế hoạch kín đáo, che giấu được nhiều năm như vậy thì thực lực không hề kém Từ Chi Ngôn chút nào.
Từ Chi Ngôn lấy lá bùa kia từ trong túi ra, vuốt vuốt trên mặt lá bùa để lại một dấu cháy xém màu đen. Vô cùng kì quái là lá bùa kia bốc mùi cháy nhưng lại không hề có chút lửa nào cả.
Sau khi lá bùa cháy đi, bóng đen trong ảnh tiêu tán gần hết. Lê Duệ Bạch có thể nghe được tiếng kêu gào thảm thiết văng vẳng, nghiêng đầu sang cô thấy trên mặt hồ có một người đang đứng đó.
Lê Duệ Bạch nhận ra đó là Vương Vy Vy chứ không phải Hứa Thiến.
Cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Chi Ngôn với vẻ âm hiểm, đầy oán hận.
"Kiếm người chết thay lại dám tìm tới người của tôi!" Từ Chi Ngôn nhếch môi, giọng điệu lạnh lẽo thấu xương, sự chán ghét lộ ra rõ ràng: "Tự tìm đường chết!"
Anh nắm chặt lá bùa kia trong tay, lá bùa vốn còn nguyên vẹn chỉ chốc lát đã thành tàn trò.
"A a a a a!" Vương Vy Vy trên mặt hồ la hét thê lương, Lê Duệ Bạch nhìn thấy bóng quỷ trên cầu bỗng dài ra như cỏ dại phát triển, túm chặt chân Vương Vy Vy rồi kéo cô ta xuống.
Thoáng chốc sau mặt hồ trở lại bình thường, sương đen cũng tiêu tán đi bớt.
Từ Chi Ngôn bình tĩnh nói: "Chưa đâu, vong linh bám vào cầu vẫn còn tàn dư ở đây, sẽ thỉnh Tuệ Tịnh đại sư cho mấy cao tăng tới đây tụng kinh siêu độ."
Hai người Lê Duệ Bạch xuống cầu, Ngộ Trừng tò mò hỏi: "Trên cầu có gì thế?"
Vì để thỏa mãn sự tò mò và muốn thưởng thức biểu cảm sinh động của Ngộ Trừng nên trên đường về Lê Duệ Bạch đã kể lại chuyện xảy ra trên cầu, một chữ cũng không thiếu. Thậm chí cô còn thêm mắm dặm muối, giọng điệu và nhấn nhá để kể.
Nhìn bộ dạng Ngộ Trừng sợ hãi run bần bật, mấy người cứ vậy không hẹn mà cùng cười nhạo trong lòng.
Từ Chi Ngôn cũng khẽ cong môi.
Lê Duệ Bạch muốn hỏi tiền công nhưng Từ Chi Ngôn lại đưa cho cô một cái thẻ đen rồi nói rằng nếu cô cần tiền thì cứ quẹt cái thẻ này là được.
Lê Duệ Bạch thấy Từ Minh Sương ngồi bên cười cười, lập tức ngượng ngùng vô cùng.
Từ Minh Sương nói với cô là Từ Chi Ngôn nhận vụ này nhận được thù lao không nhỏ, cô không cần phải để trong lòng.
Khi Ngộ Trừng biết được chuyện này thì hâm mộ không thôi: "Em cũng muốn thẻ đen của sư phụ."
Từ Minh Sương cười xấu xa với cậu ta: "Còn muốn thẻ đen. Cậu vẫn nên ngẫm nghĩ xem lần này trở về làm thế nào để bồi tội với sư phụ mình đi. Đừng tưởng chuyện này qua dễ dàng như vậy."