Từ Chi Ngôn nói: "Chung cư này là nơi hoàn hảo để dưỡng thi, thi hóa thành cương ở đây cũng chẳng lạ gì."
Kiến Năng nhíu mày nói: "Tất cả mọi thứ ở đây dường như đã có người bày trí sẵn từ trước. Chuyện chúng ta định tới đây có những ai biết?"
Ngộ Tịnh nói: "Chỉ cần bọn họ muốn biết thì có rất nhiều cách."
Tốc độ của cái thây khô kia cũng chẳng nhanh lắm, mọi người lui ra xa mở đèn pin.
Kỳ lạ là khi bọn họ soi tới chỗ thây khô thì nó dừng lại.
Bọn họ còn thấy trên mặt nó bị dán đầy bùa chú vàng vàng, hai tay thì nghiêm bên sườn, là loại cương thi họ chưa từng thấy qua.
"Đưa đèn pin cho tôi." Từ Chi Ngôn nói.
Lê Duệ Bạch nghe vậy vội vàng chuyền đèn pin trong tay cho anh.
Từ Chi Ngôn nhận lấy, soi vào những tấm bùa chú kia, dừng lại vài giây, anh nói: "Tắt hết đèn pin đi."
Tuy không biết làm vậy để làm gì nhưng Ngộ Tịnh và Kiến Năng vẫn lập tức tắt đèn.
Sau khi ánh đèn biến mất, thây khô kia lại bắt đầu di chuyển.
"Cậu phát hiện ra điều gì?" Kiến Năng hỏi.
Từ Chi Ngôn nói: "Trên giấy vàng kia vẽ chú lăng nghiêm, có người triệu hóa nó."
Kiến Năng nghe vậy thì tỏ ra đã hiểu: "Tôi và Ngộ Tịnh vừa bước vào căn phòng kia thì mấy thứ kinh dị này đã đuổi tới."
Từ Chi Ngôn liếc nhìn một cái: "Đi theo hướng của nó."
Kiến Năng ngẩn người: "Cậu không sợ đây là cái bẫy à?"
Từ Chi Ngôn nói: "Đây đúng là cái bẫy." Nói rồi anh kéo Lê Duệ Bạch lại sát bên tường nói: "Đứng sau."
"Biết là bẫy còn đi vào?" Kiến Năng cảm thấy dung lượng não mình bị quá tải, nhất thời gặp vấn đề nên mới đồng ý với sư phụ theo Từ Chi Ngôn đến đây chịu tội.
Thây khô kia càng lúc càng gần, Lê Duệ Bạch không chịu nổi mà nhắm hai mắt.
Đến khi thây khô đi ngang qua bọn họ vẫn không hề dừng lại, mắt nhìn thẳng không ngừng nhảy về phía trước.
Trong nháy mắt nó ngang qua, Lê Duệ Bạch cứ cảm thấy tiếng lục lạc kia có chút quen tai. Rồi cô bỗng nhớ tới tiếng chuông gió gỗ của Trần Di Như, dù là chuông gió gỗ nhưng âm thanh lại như bằng kim loại.
Mà chuông gió gỗ không thể nào phát ra âm thanh như vậy, chỉ có chuông gió gỗ do dân tộc Tạng đặc chết mới có thể phát ra âm thanh năng nề.
Từng có người so sánh tiếng chuông gió gỗ với tiếng tăng nhân lẩm bẩm. Tiếng vang trầm thấp của chuông gió gỗ và tiếng chuông đồng chắc chắn sẽ không có chỗ nào giống nhau.
Lê Duệ Bạch nhớ rõ chuông gió gỗ là do Từ Chi Ngôn lấy từ cô nhi viện ra đưa cho Trần Di Như. Anh nói chuông gió gỗ này là pháp khí của mẹ Trần Di Như, từ nhỏ cô ta đã nghe được, không thể nào không phân biệt được âm thanh của chuông gió gỗ, nhưng tại sao cô ta không có biểu hiện gì?
Nghĩ tới đây, cô không khỏi nhìn về phía Từ Chi Ngôn.
Sau khi khô thi lướt qua, nó nhảy tới chỗ cửa sắt mà vừa nãy Trần Di Như dẫn Lê Duệ Bạch tới.
Thây khô dừng lại trước cửa sắt, nó quay đầu một cách kì dị nhìn về phía mấy người bọn họ.
Vì sợ hãi nên Lê Duệ Bạch còn nấc cụt một cái, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của ba người xung quanh cô lập tức giấu đi, có sợ cũng không được biểu hiện quá rõ.
Kiến Năng nghi hoặc: "Nó có ý gì?"
Vừa dứt lời, cỗ thây khô kia vươn tay chỉ thằng về phía Lê Duệ Bạch.
Lê Duệ Bạch thấy vậy trốn sau lưng Từ Chi Ngôn, ló đầu ra xem, động tác của nó dừng lại, cô mới hỏi: "Tiên sinh, rốt cuộc nó có ý gì?"
Từ Chi Ngôn nhíu mày: "Có người muốn em chết ở đây."
Khi anh nói những lời này vẻ mặt thật sự quá bình tĩnh. Nếu không biết tính tình anh, Lê Duệ Bạch chắc hẳn sẽ cho rằng người muốn cô chết ở đây chính là anh.
"Vậy thì?" Thấy Từ Chi Ngôn im lặng, Kiến Năng lại hỏi.
"Cho nên...." Từ Chi Ngôn ngẩng đầu: "Để nó vào trước xem sao."
Anh bước tới chỗ thây khôi, nâng tay dán lên đầu nó một lá bùa vàng, niệm vào câu, cỗ thây khô chậm rãi chuyển động.
Nó vươn tay kéo cửa sắt.
Bên trong cánh cửa có sương đen dày đặc, mùi âm khí và mùi hôi nồng nặc tỏa ra. Ngay khi cỗ thây khô đó bước vào trong, Từ Chi Ngôn bỗng tiến về phía trước một bước, nhanh tay giật lá bùa kia xuống.
Không còn lá bùa, hình dạng của thây khô lập tức biến hóa. Làn da thô ráp của nó đột nhiên căng lên, chốc lát đã từ xác ướp biến thành người sống.
Đúng lúc nào Từ Chi Ngôn ra ngoài đóng cửa sắt lại.
"Hai người ở đây chờ." Anh nói rồi nhìn về phía Kiến Năng: "Cậu vào với tôi."
Kiến Năng cảm thấy quái lạ, lướt qua vẻ mờ mịt trên gương mặt Lê Duệ Bạch thì hỏi anh: "Cậu đang làm cái quỷ gì vậy?"
Từ Chi Ngôn không nói gì, kéo mạnh cửa sắt rồi dần biến mất vào trong đó với Kiến Năng.
Để lại hai người Lê Duệ Bạch và Ngộ Tịnh ở đó lơ tơ mơ nhìn nhau.
Lê Duệ Bạch thấy bóng tối xung quanh đã giảm bớt, cô mở điện thoại xem thì thấy đã ba giờ sáng. Bọn họ vào đây từ chớm tối, chắc là khoảng bảy giờ, ở trong này mới một lúc mà thời gian trôi qua nhiều như vậy.
Cô nhìn cánh cửa sắt trầm tư, nếu thời gian ở đây và thời gian bên ngoài có sự chênh lệch, vậy thì giờ của họ không còn nhiều.
"Lạch cạch, lạch cạch!" âm thanh quen thuộc lại vang lên, Lê Duệ Bạch vừa nghe thấy âm thanh ghê tởm này đã nổi hết da gà, nhìn những bóng đen nhấp nhổm trên hành lang cô nuốt một ngụm nước miếng.
Hai người dần thấy không đúng lắm, những quái vật đang nằm dưới đất bỗng chồm lên bật tốc lao về phía bọn họ.
Ngộ Tịnh nói: "Chạy!"
Lê Duệ Bạch chẳng kịp nghĩ ngợi gì, bản năng cầu sinh khiến cô cứ thế xoay người chạy theo Ngộ Tịnh.
Lúc vòng qua chỗ ngoặt, Lê Duệ Bạch ngoảnh đầu lại. Có một người phụ nữ đứng giữa đám quái vật kia. Dáng người đó giống hệt người phụ nữ đứng sau bức màng trong phòng điêu khắc.
Cô không khỏi thắc mắc, người phụ nữ này đột ngột xuất hiện ở đây là vì điều gì?
Nhưng cô không có thời gian để mà phán đoán, dốc toàn lực chạy theo Ngộ Tịnh.
Không biết đám quái vật kia lấy dao nhọn từ đâu, dùng tư thế chạy quái dị đuổi theo sát bọn họ không dứt.
Hai người chạy lên cầu thang tầng bốn, Ngộ Tịnh nói: "Bên này!"
Lê Duệ Bạch nhìn dáng vẻ vội vàng của Ngộ Tịnh cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Nhưng với tình huống bây giờ, đầu óc cô đã bị nỗi sợ chiếm đóng, không thể giải đáp được những thắc mắc khác.
Bọn họ nhanh chóng đi tới cuối hành lang, Ngộ Tịnh nhìn quanh mở một cánh cửa bên tay phải rồi vọt vào trong.
Anh quay người, hô lên với Lê Duệ Bạch: "Mau vào đây!"
Lê Duệ Bạch chạy như điên tới, lúc chỉ cách Ngộ Tịnh một đoạn anh ta vươn tay túm cô lôi vào trong, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Không biết có phải Lê Duệ Bạch quá nhạy cảm hay không mà cô thấy Ngộ Tịnh muốn giấu tay đi.
Ánh sáng trong phòng quá yếu, không nhìn rõ được gì cả. Lê Duệ Bạch theo bản năng sờ sờ bên hông ba lô mới chợt nhớ rằng lúc nãy ở hành lang đã đưa đèn pin cho Từ Chi Ngôn.
Ngộ Tịnh quay người đưa lưng về phía cô, không biết đang xem cái gì.
Lê Duệ Bạch mở đèn pin trên điện thoại lên, quan sát mọi thứ xung quanh.
Trên trần nhà treo đầy vải bố màu vàng vẽ những bùa chú cô chưa từng thấy bao giờ.
Bày trí trong phòng cũ kĩ, ở sát tường trước mặt còn có một bàn thờ. Trên đó có một cái giá chữ thập, một tượng đồng lạ hoắc Lê Duệ Bạch chưa từng gặp, dưới đất đặt mấy cái đệm hương bồ.
Sát tường bên phía tay phải là một cái giường, trên giường không có gì, ở đầu giường đặt một chiếc bàn gỗ. Trên bàn có một chén nhỏ đựng chất lỏng màu đỏ, còn có một con dao loang lổ vết máu.
"Leng keng, leng keng!"
Đột nhiên bên tai Lê Duệ Bạch lại có tiếng lục lạc vang lên. Cô lập tức xoay người giơ điện thoại lên soi bốn phía xung quanh.
Trong phòng này chỉ có cô và Ngộ Tịnh, không hề có ai khác.
Lê Duệ Bạch nghiêng đầu nhìn Ngộ Tịnh, cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi cô từ cửa bước vào mép giường, Ngộ Tịnh vẫn cứ quay lưng về phía cô, cúi đầu dựa vào vách tường ngay cửa.
Cô cúi đầu nhìn chân Ngộ Tịnh.
Chân anh không có gì khác thường cả, cô thở phào một hơi như lập tức nghẹn lại.
Cô chợt nhận ra đôi chân kia đang chĩa mũi về phía cô.
Ngộ Tịnh đang quay lưng với cô, đáng lẽ ra phải là gót chân hướng về bên này chứ.
Lê Duệ Bạch giơ điện thoại lên soi về phía chân Ngộ Tịnh lần nữa.
Nhưng lần này, thân ảnh Ngộ Tịnh đã biến mất không tăm hơi.
Lê Duệ Bạch hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô thở hắt ra, giơ điện thoại soi xung quanh. Ngoại trừ Ngộ Tịnh biến mất, cảnh tượng trong phòng không có gì khác lúc nãy cả.
Cô liếc mắt nhìn cửa, vừa mới nhấc chân thì có một hình ảnh thoáng lướt qua bên góc mắt. Đó là một đôi chân khô gầy, trên mắt cá chân có đeo một chiếc lục lạc.
Cơ thể cô phản ứng trước khi não cô kịp nghĩ, ba bước thành hai vọt tới cửa mới dám ngẩng đầu nhìn lại chỗ giường.
Lúc nãy giường trống nhưng bây giờ bỗng xuất hiện một cái thây khô được bọc bằng vải vàng. Hai tay đặt trước ngực, trong tay cầm một giá chữ thập, mắt cá chân có buộc một chiếc lục lạc.
Lê Duệ Bạch cố ghì sự bủn rủn ở đùi mới không tựa vào ván cửa ngã xuống.
Bấy giờ cô nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn xác ước khô thi nằm trên giường kia không thể nào phân biệt nổi những chuyện vừa xảy ra cái nào là thật, cái nào là giả. Cô không thể đoán được chuyện bắt đầu sai từ đâu. Ảo cảnh trong lời Từ Chi Ngôn rốt cuộc đã kết thúc chưa?
Lần đầu tiên cô được lĩnh ngộ cảm giác "không thiết sống" của Ngộ Trừng.