Lê Duệ Bạch cảm nhận được bàn tay Tống Đệ đang sờ mặt mình. Tuy cách một lớp vải nhưng cô vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu, ghê tởm xuýt chút nữa là nôn ra.
Vẻ mặt Tống Đệ lạnh đi, định xé vải nhìn mặt Lê Duệ Bạch thì nghe được người đàn ông kia thúc giục: "Tống Đệ, nhanh lên!"
Trong giọng điệu của người đó còn có chút khó chịu.
Bị bó chặt máu không tuần hoàn tới tứ chi được, cả người Lê Duệ Bạch hơi tê rần, nằm thẳng trên tấm ván gỗ hơi cựa quậy, mở miệng nói: "Vô dụng thôi, đây là kế hoạch của bọn tôi, mấy người không chạy được đâu!"
Những lời này của cô đã thành công chọc giận Tống Đệ, hắn ta xé rách lớp vải trên người Lê Duệ Bạch, hung tợn nhìn cô quát: "Con mẹ nó, cô thử lặp lại lần nữa xem?"
Hai mắt giờ có thể nhìn rõ xung quanh, phản ứng đầu tiên của Lê Duệ Bạch là ngóc đầu dậy nhìn về phía người đàn ông kia. Nhưng người nọ có tính phòng bị rất cao, nhanh chân ra khỏi căn phòng này.
Lê Duệ Bạch chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao lớn mặc áo khoác có mũ.
Biểu cảm trên mặt Tống Đệ vặn vẹo, hắn ta ngồi xổm xuống bóp chặt cằm Lê Duệ Bạch, cười lạnh nói: "Tôi nói cô lặp lại lần nữa!"
Ngụy trang ôn nhu ấm áp thường ngày của hắn đã bị gỡ xuống toàn bộ, trong con ngươi đen nhánh là sự bực tức và nóng nảy.
"Đây đều là kế hoạch của bọn tôi cả." Lê Duệ Bạch nói: "Vừa nãy người kia đã nói rồi đó, chút kỹ xảo này của Trần Di Như không nhốt được tiên sinh."
"Phải không?" Trần Di Như khoanh tay đứng ở bên, lạnh lùng nhìn cô, trong mắt lộ ra sát khí: "Để xem vị tiên sinh thân yêu kia của cô tới trước hay là cô chết trước!"
Nói xong Trần Di Như giật lấy hộp gỗ bên cạnh Tống Đệ, lất ra một đồ vật bằng đồng.
Lê Duệ Bạch nheo mắt, hóa ra là kim cương chử trong bức tranh kia, không ngờ thật sự tồn tại.
Tống Đệ nhíu mày: "Trần Di Như, lão già kia đã nói không thể đụng tới cô ta!"
Trần Di Như cười lạnh một tiếng, nhìn về Tống Đệ một cách khinh thường: "Cứ luôn do dự như vậy thì đến bao giờ mới làm cha mẹ sống lại được cơ chứ!"
Không biết "lão già" trong miệng Tống Đệ là ai, chỉ thấy vẻ mặt hắn do dự, thật sự sợ hãi người đó.
"Được thôi." Trần Di Như nói: "Cậu không làm được thì tôi làm!"
Khối kim loại bén nhọn kia sắp cắm vào ngực Lê Duệ Bạch, đồng tử Tống Đệ rụt lại nhưng không ra tay ngăn cản.
"Đang...." Tiếng kim loại rơi xuống đất bít kín không gian này.
Lê Duệ Bạch mở to mắt, thấy bên cạnh tường bỗng cắm thanh chủy thủ của Từ Chi Ngôn.
Trần Di Như ôm tay với vẻ đau đớn, máu tươi nóng hổi nhỏ lên má Lê Duệ bạch.
Sự hoảng loạn hoàn toàn bại lộ trên mặt Tống Đệ, hắn ta nhặt kim cương chử bò dậy chạy thẳng tới cửa. Lê Duệ Bạch đứng lên định đuổi theo thì thấy Tống Đệ như gặp phải thứ gì đó đáng sợ, vội lùi ra sau.
"Cậu định đi đâu vậy?" âm thanh của Từ Chi Ngôn từ cửa vọng vào.
TRần Di Như nào rảnh mà quan tâm tới vết thương, duỗi tay túm lấy Lê Duệ Bạch chắn trước mình, lui lại sát bên tường, tay còn lại thì nắm chặt chuông gió gỗ.
Tống Đệ cũng lui lại, mãi đến khi lưng đụng vào tường mới cắn răng nói: "Từ Chi Ngôn, sao cậu có thể đuổi đến đây?"
Từ Chi Ngôn không nói gì, chắp tay sau lưng bước từng bước tới trước mặt Tống Đệ, thần ắc âm u lạnh lẽo: "Trước kia tôi đã cảnh cáo cậu đừng động tới người của tôi, cậu không hiểu sao?"
Thoạt nhìn, thân thể Tống Đệ hình như không còn nghe theo sự điều khiển của hắn nữa, từ trên tường ngã xuống đất. Hắn không nói gì, không hiểu sao vẻ mặt càng lúc càng vặn vẹo đau khổ.
Từ Chi Ngôn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, đột nhiên nhấc chân đá một phát vào vai hắn ta, giơ tay. Thanh chủy thủ đang cắm sâu trên tường bỗng nhúc nhích rồi vèo một cái bay vào trong tay anh.
Anh đâm chủy thủ vào ngực Tống Đệ một cách dứt khoát.
"A a a a a!" Tống Đệ kêu gào thảm thiết, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Từ Chi Ngôn gằn từng câu từng chứ: "Ông nội của tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
Từ Chi Không không có bất cứ cảm xúc nào, giọng điệu trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sát ý ngợp thở: "Cậu nói xem, tôi thẳng tay giải quyết cậu ở đây thì sao nhỉ?"
Tống Đệ cố nén đau đớn, lặp lại lần nữa: "Nếu cậu dám động tới tôi, ông nội tôi nhất định sẽ không bỏ qua!"
"Thật hả?" Từ Chi Ngôn nghe thế thì cười lạnh: "Cậu nói như vậy thật khiến tôi tò mò rốt cuộc ông nội cậu sẽ không bỏ qua cho tôi như thế nào đấy."
Dứt lời, Từ Chi Ngôn lại giơ chủy thủ trong tay lên, lần này cắm chuẩn xác vào tim Tống Đệ.
Tống Đệ gào lớn: "Không thể giết tôi, đồ đệ của cậu vẫn còn trong tay bọn tôi!"
Trần Di Như bị điểm danh sắc mặt tái nhợt, cố nén sự sợ hãi với Từ Chi Ngôn, lạnh lùng nói: "Thả bọn tôi đi, nếu không tôi giết cô ta."
Từ Chi Ngôn nghe vậy chợt nở nụ cười, anh nói: "Không biết tự lượng sức mình. Lúc trước cô tìm tôi, tôi đã chỉ cho con đường sạch sẽ mà đi, vậy mà lại cố tình bước chân vào con đường bẩn thỉu!"
Trần Di Như nói: "Muộn rồi!"
Nói xong, cô ta rung tay làm chuông gió gỗ đung đưa như muốn triệu hoán thứ gì đó. Nhưng khi tiếng chuông gió gỗ vang lên thì cô ta sững sờ. Ánh mắt cô ta lóe lên hận thù thấu xương bập bùng như lửa lớn, giận giữ hét lên: "Anh, anh đã làm gì?"
Từ Chi Ngôn nhìn chằm chằm cô ta: "Cô đừng quên, món đồ đó là tôi đưa cho cô. Tôi muốn lấy lại thì dễ như trở bàn tay."
Kiến Năng từ đâu tới, vui vẻ như xem người gặp họa mở ba lô lấy ra gì đó.
Ngay khi Trần Di Như nhìn thấy chuông gió gỗ trên tay Kiến Năng thì mặt cắt không còn một giọt máu. Đột nhiên trên tường bỗng thò ra vô số bàn tay nhuốm máu túm chặt cô ta, muốn bắt sống cô ta vào từng.
Tống Đệ nắm bắt cơ hội, bò dậy muốn chạy, lại bị Ngộ Tịnh vẫn luôn đứng ở cửa đạp một cái bay vào trong lại.
Tống Đệ không hề giãy giụa, mặt mày xám như tro tàn không nói nổi một câu. Năng lực của hắn không thể nào chống lại được Từ Chi Ngôn chứ đừng nói tới ở đây còn có thêm đồ đệ và một hòa thượng. Ngay lúc này đây, Tống Đệ rốt cuộc cũng nhận ra hắn ta không thể nào so sánh được với Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn ngoắc tay với Lê Duệ Bạch.
Lê Duệ Bạch đứng dựa vào tường nhìn chằm chằm anh, hoài nghi cảnh tượng trước mặt đây là thật hay giả.
Cô chưa bao giờ thấy Từ Chi Ngôn kiêu ngạo như vậy nhưng dáng vẻ này của anh không hề khiến người khác phản cảm mà những lời đó phát ra từ miệng anh, lại giống như trần thuật một sự thật không thể chối cãi.
Tim Lê Duệ Bạch hiện giờ đang đập điên cuồng.
Từ Chi Ngôn nhìn Lê Duệ Bạch đứng sững ở đó, mỉm cười nâng tay để lộ dây tơ hồng ra, nói: "Lại đây."
Lê Duệ Bạch vui mừng, vội vàng bước tới chỗ anh.
Từ Chi Ngôn nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cô, nói: "Làm tốt lắm."
Lê Duệ Bạch không nói gì, hai mắt không kìm được mà đỏ lên.
Từ Chi Ngôn thoáng sửng sốt, thở dài sờ đầu cô nhẹ giọng: "Đợi mọi chuyện kết thúc tôi sẽ giải thích hết với em."
Nói xong anh xoay người nhìn Tống Đệ giờ không khác gì cỗ thây khô, sự ôn nhu trong mắt không còn chút nào, anh mở miệng lạnh lùng nói: "Lần này tôi tha cậu một con đường sống."
Tống Đệ ngẩng đầu, trong mắt dâng lên chút hi vọng mỏng manh nhưng lại ý thức ra được không dễ như vậy, hoài nghi nhìn Từ Chi Ngôn: "Cậu muốn tôi làm gì?"
Từ Chi Ngôn nói: "Chẳng cần làm gì cả, chỉ cần nói cho tôi là ai đã giúp cậu?"
Hai mắt Tống Đệ tối đi, cánh môi mấp máy, giọng nói có chút mơ hồ: "Tôi không quen biết.... "
Kiến Năng nói: "Không quen biết mà còn lập nhiều kế hoạch cùng nhau, hại chết nhiều sinh mạng vô tội như vậy. Còn dám nói là không quen biết?"
Tống Đệ đáp: "Tôi thật sự không quen biết người đó, tôi chỉ...." Nghĩ tới điều gì đó, hắn đang định nói lại thôi, nhìn thanh chủy thủ ánh lên từng tia sắc lạnh trong tay Từ Chi Ngôn, hắn cắn răng nói: "Mấy năm trước tôi thấy người đó tới nhà tìm ông nội. Tôi nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ, từ đó mà biết thi thể cha mẹ đang được ông nội cất giữ."
"Nói tiếp!" Từ Chi Ngôn lạnh lùng nói.
Tống Đệ đã hoàn toàn tuyệt vọng, tuy hắn vẫn muốn sống nhưng hắn cũng muốn cha mẹ mình sống lại, hắn nói: "Ông nội tôi đã già, chuyện này do tôi tiếp nhận...."
Tống Đệ lên làm tộc trưởng Tống gia, nắm quyền lợi trong tay không quan tâm tới sự phản đối của ông nội, mạnh mẽ thu mua thôn Lê gia để người kia lập trận pháp, lấy đi tính mạng của toàn bộ thôn dân.
Không ngờ chuyện này lại gây động tĩnh tới Từ Chi Ngôn.
Tống Đệ nói với bọn họ, ai biết người nọ đều gọi là lão già, mỗi lần xuất hiện ông ta đều đeo mặt nạ, chưa có ai từng thấy gương mặt chân chính của ông ta.
Từ Chi Ngôn yên lặng một lúc lâu, nói: "Được rồi, cậu đi đi."
Tống Đệ sửng sốt không thể tin nổi, hắn ta cầm kim cương chử đứng đậy, vừa định bước ra thì nghe Từ Chi Ngôn nói với mình: "Để đồ lại!"
Tống Đệ hơi do dự nhưng vẫn muốn giữ mạng hơn, ngoan ngoãn buông kim cương chử trong tay ra.
Sau đó Tống Đệ bình tĩnh bước tới cửa, lập tức giơ tay che miệng vết thương rồi chạy như bay.
Lê Duệ Bạch kể về bóng dáng người phụ nữ nọ và những âm thanh mình nghe được cho Từ Chi Ngôn.
Từ Chi ngôn nghe cô kể xong thì "ừm" một tiếng.
Kiến Năng bước tới vỗ vai Lê Duệ Bạch, khen ngợi: "Giỏi lắm, lúc bọn tôi bị nhốt ở chung cư của gia tộc Thánh Lâm kia còn nghĩ lần này cô chịu không nổi."
Lê Duệ Bạch hỏi: "Nhốt?"
Kiến Năng gật đầu: "Sau khi cô bước vào cửa sắt cùng với cỗ thây khô kia bọn tôi cũng đi tới nhưng đến khi đuổi tới căn phòng nọ thì cô lại biến mất như bốc hơi. Có người bày trận pháp vây lại phòng nhà đó."
Lê Duệ Bạch nắm bắt được mấu chốt, trong mắt là vẻ không thể tin nổi: "Lúc đó em và cỗ thây khô kia cùng nhau rời đi?"
Kiến Năng khẽ ho một cái, vội liếc nhìn Từ Chi Ngôn. Nào ngờ người này lại né tránh ánh mắt xin giúp đỡ của mình, nhấc chân bước ra ngoài.
Kiến Năng cười cười nhìn vẻ mờ mịt của Lê Duệ Bạch: "Trước tiên ra ngoài đã, ra khỏi đây rồi lại nói!"