Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Chương 72: Tuệ Tịnh



Lê Duệ Bạch nhớ kỹ chuyện dậy sớm mà Từ Chi Ngôn dặn, nhưng không ngờ lại sớm đến như vậy.

Sáng sớm khoảng 5 giờ, sắc trời mới vừa hửng lên chút Lê Duệ Bạch đã bị Từ Chi Ngôn gọi dậy. Cô vội vàng chuẩn bị, còn chưa kịp ăn gì lót dạ đã ngồi vào xe với Từ Chi Ngôn.

Ngồi trên xe một lúc Lê Duệ Bạch lại mơ màng ngủ mất, tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên ghế, gối lên dùi Từ Chi Ngôn, trên người được đắp tấm chăn mỏng màu trắng ngà.

Thấy cô tỉnh, Từ Chi Ngôn dịu dàng nói: "Ngủ tiếp đi em, còn một lúc nữa mới tới."

Lê Duệ Bạch ừm một tiếng nhưng không còn buồn ngủ nữa, ngoài trời càng lúc càng sáng, cô cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô ngồi dậy nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ xe cảm thấy có chút quen, cẩn thận suy nghĩ một hồi cô nhận ra đây là đường tới chùa Bạch Duyên.

Cô nói: "Chúng ta đang đi chùa Bạch Duyên sao?"

Từ Chi Ngôn gật đầu: "Có một số chuyện muốn hỏi Tuệ Tịnh đại sư."

Thấy còn cả một đoạn đường dài nữa mới tới, Lê Duệ Bạch dụi mắt nói: "Tiên sinh muốn ngủ một lát không?"

Từ Chi Ngôn nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên cổ Lê Duệ Bạch, nói: "Tôi không buồn ngủ."

Lê Duệ Bạch ngẩng đầu nhìn anh. Từ góc độ này, ánh bình minh nhập nhèm vừa lúc chiếu vào sườn mặt anh, lây nhiễm lên mái tóc đen của anh một màu bạch kim lấp lóe, lại có hào quang vàng vàng.

Cô cầm lòng không đặng giơ tay sờ chỗ tóc nhuốm màu nắng kia của anh.

Từ Chi Ngôn biết cô sờ, vẫn để im.

"Tiên sinh, anh thật là đẹp mắt." Lê Duệ Bạch cảm thán.

Khóe môi Từ Chi Ngôn cong lên khẽ cười: "Thật sao?"

Lê Duệ Bạch gật đầu thật mạnh.

Nửa tiếng sau tài xế dừng xe dưới chân núi.

Hai người đi bộ lên chùa, mặt trời đã nhô lên, gió núi mát mẻ dìu dịu thổi qua, hít vào thở ra toàn là hương vị tươi mát.

Mùa hè dần kết thúc, Từ Chi Ngôn đột ngột xông vào đời cô cũng trở nên khó dứt ra được.

Đường lên núi yên tĩnh, càng lên cao những đám mây càng to ra trong mắt họ. Từ Chi Ngôn ngẩng đầu, có thể thấy được bóng của những đám mây phản chiếu trong đồng tử anh, vừa trắng lại vừa sáng.

Lê Duệ Bạch cảm tưởng như mình có thể ngửi thấy mùi của đám mây kia, ẩm ướt, lành lại, đậm vị hơn nước mưa.

Gần tới đỉnh núi, bước chân Lê Duệ Bạch đã mất hết sức lực, tụt lại phía sau Từ Chi Ngôn mấy bậc.

Từ Chi Ngôn dừng lại, chìa tay về phía cô, hai tay ánh dính đầy sương sớm ướt át.

Lê Duệ Bạch mỉm cười, nắm chặt bàn tay anh, như đã gần anh hơn chút.

Lúc bọn họ đến chùa còn chưa tới 7 giờ, Kiến Năng nhận được điện thoại của Từ Chi Ngôn đã đứng ở cửa từ sớm để chờ.

Vừa thấy bầu không khí mập mờ giữa hai người, Kiến Năng nhịn không được cười cười, đến bên cạnh vỗ vai Từ Chi Ngôn: "Tuệ Tịnh đại sư đang tụng kinh ở Thần điện, kêu tôi đưa hai người đi ăn sáng trước."

Trong chùa ăn sáng bằng cơm chay.

Nhưng đồ chay ở đây không bị nhàm chán như những nơi khác, tuy thanh đạm nhưng cách sư phụ làm ra cả sắc cả hương đều đầy đủ.

Từ khi xuống núi, Lê Duệ Bạch nhớ nhất là món cháo đậu hũ trong chùa.

Ăn sáng xong, Kiến Năng đưa bọn họ tới phòng trà của Tuệ Tịnh đại sư, còn thông đồng với Từ Chi Ngôn lấy ra hũ trà trân quý nhất của đại sư pha uống.

Tuệ Tịnh đại sư vừa tới đã ngửi thấy mùi, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

Tuệ Tịnh đại sư biết mục đích lần này Từ Chi Ngôn đến đây, ngồi xuống đã trực tiếp nói vào vấn đề: "Chuyện năm đó tôi cũng có nghe qua, trước khi cha mẹ cậu đi Vân Nam đã nói với tôi nhưng cũng chỉ sơ lược chứ không hề tiết lộ chi tiết, sau đó tôi cũng không để trong lòng."

Từ Chi Ngôn nói: "Trước khi đi Vân Nam?"

Tuệ Tịnh đại sư gật đầu: "Kiến Năng đã kể chuyện ở núi sau thôn Lê gia với tôi. Nói ra cũng thật xấu hổ, chùa Bạch Duyên ở gần thôn Lê gia như vậy nhưng các đai sư trong chùa không ai phát hiện ra."

Kiến Năng nói: "Người nọ lợi dụng mộ dương long để bày ra thuật che mắt, có thể thấy thực lực cao thâm khó dò."

"Tống gia gây ra mầm tai họa này, trộm gà không được còn mất nắm thóc bị phản phệ lại, chuyện này chính là ý trời, đã vậy thì không cần thiết phải nhúng tay vào." Tuệ Tịnh đại sư nói.

"Có một số việc, không phải cứ không muốn là có thể nhắm mắt làm ngơ." Từ Chi Ngôn nói: "Tôi cảm thấy mãng xà trong cơ thể Tống Đệ kia hơi lạ, nên muốn tới Vân Nam nhìn xem rốt cuộc là thế nào."

Tuệ Tịnh đại sư liếc mắt đã nhìn thấu ý định của Từ Chi Ngôn, vạch trừng thẳng thừng: "Cậu là thấy mãng xà kỳ lạ hay là thấy cấm địa núi Bạc gia có điều kỳ quặc?"

Từ Chi Ngôn không nói lời nào, yên lặng uống trà xem như chấp nhận.

"Cậu đã lớn, có chủ kiến của mình là tốt, chuyện gì cũng nhìn năng lực mình mà làm." Tuệ Tịnh đại sư thở dài một tiếng: "Thời vận giới phong thủy sợ là sẽ có sự thay đổi, không ngờ trước khi chết tôi còn có thể chứng kiến một ngày này."

Từ Chi Ngôn cong môi: "Có phải người luôn trông ngóng ngày này?"

Tuệ Tịnh uống một ngụm trà, nói: "Cũng có chút."

"Ngài cảm thấy người lợi dụng Tống gia kia là ai?" Từ Chi Ngôn hỏi.

Tuệ Tịnh đại sư trầm ngâm một lúc: "Khó mà nói, người có thực lực như vậy chắc chắn không phải người bình thường."

Trong lòng Từ Chi Ngôn hiểu rõ, không tiếp tục hỏi nữa mà nói: "Sư phụ, tôi có chuyện muốn nói với ngài."

Nghe anh gọi mình là sư phụ, trong lòng Tuệ Tịnh đại sư giật thót, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Từ Chi Ngôn nói: "Tôi và Duệ Bạch đang bên nhau.

Lê Duệ Bạch khiếp sợ nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại nhắc tới chuyện này với Tuệ Tịnh đại sư.

Tuệ Tịnh đại sư nói: "Chúc mừng."

Lê Duệ Bạch đang định đứng dậy cảm ơn, đã bị Từ Chi Ngôn vươn tay ngăn lại, anh dường như không vừa lòng với phản ứng này của Tuệ Tịnh đại sư.

Anh nhướng mày nói: "Ngài là sư phụ tôi, là trưởng bối của Duệ Bạch, biết được tin mừng này không nên có chút gì sao?"

Lê Duệ Bạch không nhịn được cười cười, nhìn về phía Tuệ Tịnh đại sư.

Vẻ mặt Tuệ Tịnh đại sư phức tạp, nói: "Không biết còn tưởng hai người chuẩn bị kết hôn đó!"

Lê Duệ Bạch nghe vậy thì tim lỡ một nhịp, ngượng ngùng cúi thấp đầu.

Cuối cùng Tuệ Tịnh đại sư kêu Kiến Năng về chỗ mình lấy hai cái hộp gỗ đặt lên bàn: "Cầm đi."

Bây giờ Từ Chi Ngôn mới hài lòng: "Thiện Hạnh cảm ơn sư phụ.

Trong hộp là chuỗi tràng hạt làm bằng gỗ tử đàn vô cùng đẹp, vừa thấy liền biết không phải vật thường.

Hai người vái chào Tuệ Tịnh đại sư, đi dạo một vòng trong chùa, ăn cơm trưa xong thì xuống núi.

Trên đường về, Lê Duệ Bạch hỏi: "Chúng ta chuẩn bị đi Vân Nam ư?"

Từ Chi Ngôn khẽ ừm một tiếng, nói với cô: "Tôi nghi ngờ thiên tai của Bạc gia kia không phải do xà dịch mà là do con người."

Anh nói: "Cũng muốn nhân cơ hội này tra xem năm đó cha mẹ tôi làm thế nào tìm ra cấm thuật Mượn quỷ sửa mệnh."

Lê Duệ Bạch gật đầu. 

Từ Chi Ngôn vuốt tóc cô, hỏi: "Lo sao?"

Lê Duệ Bạch nói: "Cói anh ở cạnh, em còn lo gì nữa." Muốn lo cũng phải là những thứ dơ bẩn kia run rẩy lo lắng.

Từ Chi Ngôn dặn dò: "Chuỗi tràng hạt bằng tử đàn này là thứ tốt, đến lúc đó đeo lên nếu gặp nguy hiểm nó có thể bảo vệ cho em một mạng."

Nhắc tới nguy hiểm, Lê Duệ Bạch lại nhớ đến những chuyện mình gặp phải trong chung cư Thánh Lâm, bồi hồi hỏi: "Sau này lại lấy em ra mà mồi nhử?"

Từ Chi Ngôn: "Không thích?"

Lê Duệ Bạch: "...." Cô phải trả lời thế nào đây, chuyện này cho dù là ai cũng sẽ không thích.

Nhưng cô không muốn tự mình thừa nhận.

Cuối cùng Từ Chi Ngôn gật đầu nói: "Tôi biết rồi."

Lúc ăn cơm tối, Từ Chi Ngôn nói mấy ngày nữa chuẩn bị đi Vân Nam.

Lý Tri Mệnh và Từ Minh Thủy đã tới tỉnh ngoài từ sáng, Ngộ Minh và Ngộ Triệt vừa mới nhận án tử ở thành phố B không thể đi cùng.

Còn lại năm người cùng nhau tới Vân Nam.

Từ Minh Sương nhìn tràng hạt trên cổ tay Lê Duệ Bạch thì hai mắt sáng rực, nói: "Tràng hạt tử đàn này chính là thứ tốt, Tuệ Tịnh đại sư tặng cho à?"

Dù gì Từ Chi Ngôn cũng không ở đây, Lê Duệ bạch kể chuyện anh đòi tràng hạt của Tuệ Tịnh đại sư cho Từ Minh Sương nghe.

Từ Minh Sương nghe xong thì cười nói: "Đây đúng là phong cách hành động của cậu ta."

Ngộ Trừng thì thở dài: "Tại sao người mà chị kể chẳng hề giống với sư phụ tí nào vậy?"

Cậu tha than ngắn thở dài: "Cứ cảm thấy Lê Duệ Bạch là "con ruột" còn mấy người đồ đệ bọn em là "con nuôi".

Nói xong, cậu ta cảm thấy ánh mắt mọi người bỗng nhìn chằm chằm mình.

Cậu ta nghi ngờ nhìn xung quanh, vừa ngó tới cửa thì thấy Từ Chi Ngôn đang trừng mắt, Ngộ Trừng lập tức choáng váng.

Từ Chi Ngôn không mặn không nhạt nói: "Ai là "con ruột" ai là "con nuôi"?"

Ngộ Trừng vội đáp: "Là em, đều là em."

Đại đa số những tình huống xấu hồ trên đời này đều là đang lúc nói xấu người khác thì bị chính người đó đứng ở sau lưng nghe thấy.

Từ Chi Ngôn nghe đáp án thì cau mày: "Phải không?"

Không biết sao trong nháy mắt đó, Ngộ Trừng nhìn thấy vẻ ghét bỏ trên mặt Từ Chi Ngôn.

Ngộ Trừng vội vàng lấy lòng: "Sư phụ, sao đột nhiên ngài lại quay lại thế?"

Từ Chi Ngôn chắp tay sau lưng, bước vào trong phòng chỉ vào điện trên bàn nói: "Để quên đồ."

Ngộ Trừng vội vàng chạy tới cầm điện thoại lên đưa cho Từ Chi Ngôn, nói: "Chuyện cỏn con này sao ngài phải tự thân vận động, ngài cứ gọi điện cho em một tiếng là được!"

Từ Chi Ngôn nhướng mày: "Có thời gian rảnh thì luyện thêm mấy loại bùa đi."

Nói rồi anh xoay người nhìn về phía Lê Duệ Bạch một cái mới đi.

Ngay khi Từ Chi Ngôn rời khỏi, mấy người trong phòng nhịn không được bật cười ha hả.

Ngộ Triệt nói: "Còn gọi cho cậu, cậu đúng là gì cũng dám nói mà!"

Ngộ Trừng làm khẩu hình tàn ác với Ngộ Triêt: Sư huynh toi rồi.

Sau đó nhào tới chỗ Ngộ Triệt như một trận cuồng phong.

Lê Duệ Bạch cười không thẳng người nổi, điện thoại đột nhiên có tin nhắn từ Từ Chi Ngôn.

"Đi ngủ sớm chút, ngủ ngon."