Nhìn những con rắn hoa đang bò cạnh Từ Minh Dương, Lê Duệ Bạch nổi hết da gà.
Mấy con rắn to dài nọ bò lên bàn thờ sau đó quấn quanh pho tượng kia, từ trên cao nhìn xuống Từ Minh Sương.
Ánh nến trong phòng lập lòe chợt tối chợt sáng. Trong khoảng khắc nào đó, Lê Duệ Bạch cảm nhận được có một ánh mắt dừng trên người Từ Minh Sương, vô cùng ấm áp và mang theo sự từ bi.
Mục Thiên Sơn đặt cái bình đen lên bàn, sau đó đi tới chỗ Lê Duệ Bạch nói: "Vươn tay ra."
Lê Duệ Bạch cảnh giác nhìn anh ta, do dự đưa tay ra.
Trên tay Mục Thiên Sơn đột nhiên có thêm một con dao nhỏ, anh ta cắt đứt đầu ngón tay cô. Ngay khi máu tươi trào ra, anh ta quẹt lấy máu của cô bước tới trước mặt Từ Minh Sương, điểm ngón tay dính máu lên trán cô ấy.
Mục Thiên Sơn quay người lại, Lê Duệ Bạch vội vàng nhét ngón tay đau đớn vào trong miệng.
Không biết có phải do máu của Lê Duệ Bạch hay không, mấy con rắn hoa kia bò lên người Từ Minh Sương, tầng tầng lớp lớp bọc hết cả người.
Mà Từ Minh Sương như mất ý thức, mặc kệ mấy con rắn kia bò lên cổ, lên mặt mình.
Mục Thiên Sơn lấy ra một lá bùa, dán lên những con rắn hoa đang quấn quanh người Từ Minh Sương, lại lẩm lẩm: "Thái thượng xá lệnh, tứ sinh triêm ân, vạn thần triêu lễ, thông mệnh dưỡng thần, thiên đạo tất, nhật nguyệt câu, thiên thần vạn thánh, hộ ngã chân linh, ngưng âm hòa dương, vạn tử bất nguyên, thiên lượng kiếp tiền, nhược vi kì oán, trữ toái ngõa toàn."
Anh ta vừa dứt lời, lá bùa kia đột nhiên bốc cháy, Từ Minh Sương bỗng bị lửa bao bọc.
Lê Duệ Bạch hoảng sợ suýt chút nữa đã thốt lên, nhưng nhớ tới lời dặn của Mục Thiên Sơn ban nãy bèn nuốt lại, mở to mắt nhìn mọi thứ trước mặt.
Mục Thanh Sơn đứng trước mặt Từ Minh Sương, thế lửa táp tới người anh ta nhưng anh ta vẫn bình chân như vại đứng yên một chỗ, không hề né tránh chút nào. Tựa như mấy cái lửa đó chẳng hề gây thương tổn đến anh ta.
Lê Duệ Bạch nhìn kỹ về phía Mục Thiên Sơn, thấy trên mặt đất có tận hai cái bóng.
Nhưng lúc này lửa đã tắt, con rắn hoa quay lại cái bình đen, mấy con rắn trên người Từ Minh Sương cũng bò đi mất.
Từ Minh Sương ngã xuống mặt đất, Lê Duệ Bạch vội bước tới đỡ lấy, ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Sơn: "Sư phụ tôi không sao rồi chứ?"
Sắc mặt Mục Thiên Sơn hơi tái, trên trán có một lớp mồ hôi lạnh. Anh ta há miệng thở hổn hển, vừa định trả lời thì một dòng ấm nóng từ mũi chảy xuống.
Anh ta tùy ý chùi chùi mấy cãi, nở một nụ cười đầy miễn cưỡng nói: "Vẫn còn sớm lắm, nửa tháng sau lại đưa cô ấy đến đây tìm tôi."
"Sau này ngài vẫn ở Giang Nam sao?" Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Mục Thiên Sơn, Lê Duệ Bạch giải thích: "Người ta nói ngài hành tung bất định, vô cùng thần bí, lỡ ngài chạy mất thì biết tìm đâu?"
Mục Thiên Sơn cười nói: "Khỏi phải lo, Từ Chi Ngôn có rất nhiều cách tìm được tôi."
"Tiên sinh biết ngài ở đây?" Lê Duệ Bạch bật thốt, vẻ mặt hơi ngưng lại.
Mục Thiên Sơn gật đầu, khoanh tay trước ngực từ trên cao nhìn xuống: "Không nói cho cô biết."
Nói xong anh ta đi tới cửa đẩy mạnh ra.
Ngay khi ánh sáng bên ngoài chiếu vào, mấy ngọn nến trong phòng vụt tắt, Từ Minh Thủy vội vàng chạy vô.
Từ Minh Sương dần tỉnh lại.
Lúc mấy người Lê Duệ Bạch rời khỏi, Mục Thiên Sơn vẫn ngồi trước bàn đá, ngón tay trắng nõn mân mê từng quả hồng.
Sau khi về nhà, khí sắc của Từ Minh Sương đã tốt hơn không ít. Để đón gió tẩy trần cho Lý Tri Mệnh và Từ Minh Thủy, trải qua một hồi tranh luận kịch liệt, cuối cùng nhất trí nhân dịp Từ Chi Ngôn không ở nhà bày tiệc BBQ trong sân.
Lê Duệ Bạch giúp Từ Minh Sương chuẩn bị nguyên liệu, Lý Tri Mệnh và Ngộ Trừng ra ngoài mua đồ uống
Lúc bọn họ ôm bốn năm thùng rượu về thì ở nhà cũng đã đỏ than bắt đầu nướng.
Từ Minh Sương ngồi bên cạnh bếp nướng, chỉ đạo Từ Minh Thủy khi lật khi thêm thịt, khi nào thì phết dầu. Ngộ Trừng bưng đĩa đứng cạnh, vẻ mặt thèm thuồng nuốt nước bọt.
Công việc chính của Lê Duệ Bạch là ngồi uống rượu với Lý Tri Mệnh. Từ Minh Sương thấy Từ Minh Thủy đã quen tay, bèn để anh tự làm chuyển sang nhập cuộc với bọn họ.
"Ngài vừa khỏe lại, uống rượu được không?" Lê Duệ Bạch lo lắng nhìn Từ Minh Sương hỏi.
Từ Minh Sương khoát tay, nói: "Tôi không có bị bệnh."
Lê Duệ Bạch ăn một lút năm con tôm nướng, nếu không phải Lý Tri Mệnh cứ liên tục rót rượu thì cô có thể ăn nhiều hơn nữa.
"Cô bé uống khá hơn Thiện Hạnh nhiều!" Lý Tri Mệnh vui vẻ vỗ vai cô.
Lê Duệ Bạch hỏi: "Tiên sinh có thể uống rượu sao? Em chưa thấy anh ấy uống bao giờ cả."
Lý Tri Mệnh yên lặng một hồi, sau đó nâng tay lên giơ ra ba ngón.
"Ba chai?" Lê Duệ Bạch suy đoán.
"Ba ly, đây là nhiều đó!" Lý Tri Mệnh lắc đầu nói: "Có một lần tôi ngồi uống với cậu ta, chỉ một chén rượu trắng nhỏ mà cậu ta đã xỉn ngoắc cần câu."
Nghe vậy Lê Duệ Bạch không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt cong cong.
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, bọn họ vừa mới nói tới Từ Chi Ngôn mà anh đã gọi điện tới.
Lê Duệ Bạch vừa lấy điện thoại ra thì Lý Tri Mệnh đã cướp lấy, ấn nút nghe và bật loa ngoài.
Lê Duệ Bạch giật mình hô: "Tiên sinh!"
Giọng nói dịu dàng của Từ Chi Ngôn vang lên: "Đang làm gì thế?"
Ngộ Trừng vội vàng đi tới, phất tay với Lê Duệ Bạch ý bảo cô không được nói chuyện bọn họ đang bày tiệc nướng BBQ trong sân với anh.
"Đang uống rượu." Lý Tri Mệnh ngà ngà say lời nói không được rõ ràng: "Cậu không biết đâu, tửu lượng của Duệ Bạch cao hơn cậu nhiều!"
"Tiên sinh, không thì anh cúp máy trước đợi lát nữa về phòng em gọi lại cho anh!" Lê Duệ Bạch ngượng muốn chín mặt, vươn tay muốn cướp điện thoại nhưng không được.
"Đưa điện thoại cho Lê Duệ Bạch." Từ Chi Ngôn nghe tiếng của Lý Tri Mệnh thì giọng cũng lạnh hẳn đi.
"Cậu đó cậu đó, ngày xưa đi ra ngoài thì biết gọi về cho chị, bây giờ có bạn gái thì quên ngay chị này." Từ Minh Sương ngồi bên uống rượu, chống cằm cười tủm tỉm.
"Mọi chuyện xong xuôi hết rồi à?" Lê Duệ Bạch nghe giọng của anh có chút bất đắc dĩ.
Từ Minh Sương thấy Từ Chi Ngôn hỏi han chẳng có chút thành ý nào, ý cười dần ngập tràn khuôn mặt, cô nói: "Tạm thời vẫn chưa chết được, Duệ Bạch vẫn nhớ cậu mãi đó, bao giờ mới về?"
Lê Duệ Bạch hoảng sợ nhìn về phía Từ Minh Sương, tròng lòng vô cùng bất lực.
Từ Chi Ngôn cũng im lặng một nhất, trong giọng mang theo chút dịu dàng cưng chiều: "Chậm nhất là tối ngày mốt tôi về."
Lê Duệ Bạch yên lặng gật đầu dù anh chẳng nhìn thấy.
Lý Tri Mệnh há miệng định nói chuyện thì bên kia "tút" một tiếng, Từ Chi Ngôn đã cúp điện thoại trước.
Từ Minh Sương mím môi nén cười, kính Lý Tri Mệnh một ly.
Mọi người ăn uống mãi đến tận đêm khuya vẫn không chịu tan cuộc. Ngộ Trừng bất tỉnh nhân sự gục trên bàn, cần cổ trắng trắng của Từ Minh Thủy đã chuyển sang màu đỏ au.
Cuối cùng một vài người thật sự không chịu nổi nữa mới lết xác về phòng ngủ. Không phải vì say mà vì trời đêm tháng 10 quá lạnh.
Hôm sau Lê Duệ Bạch dậy thì thấy cả người mình nặng như đeo chì, đầu óc choáng váng. Cô chống người ngồi lên, điện thoại hiện mất cuộc gọi nhỡ của Từ Chi Ngôn.
Cô vội gọi lại cho anh, nói vài câu thì vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.
Đã là giữa trưa, lúc tới phòng bếp mấy người Từ Minh Sương đang ăn cơm. Ngộ Trừng dù đang ngồi ăn nhưng cả người ủ rũ, không hề có tinh thần.
Thấy Lê Duệ Bạch tới, Ngộ Trừng mới chầm chậm ngẩng đầu: "Đến rồi à."
Nhìn bộ dạng này của cậu ta, Lê Duệ Bạch hỏi: "Tối qua cậu uống bao nhiêu?"
Ngộ Trừng đảo mắt: "Chắc là ba bốn chai."
Lê Duệ Bạch: "... ."
Từ Minh Sương hầm một nồi cháo thịt nạc và trứng bác thảo lớn, hai bữa sáng trưa gộp thành một.
Ăn xong, Lý Tri Mệnh và Từ Minh Thủy rời đi, nhà cửa bỗng chỉ còn ba người Lê Duệ Bạch, vắng vẻ đi nhiều.
Quan trọng là bãi chiến trường tối qua họ vẫn đang để bừa bãi trong sân. Mà tàn cục này Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng phải dọn dẹp.
Ngộ Trừng vẫn còn chìm trong sự mệt mỏi của say rượu, nên người xuất lực chủ yếu vẫn là Lê Duệ Bạch.
Cô bận rộn cả buổi chiều mới có thể dọn sạch hết. Cô vặn eo, cảm thấy cổ họng càng lúc càng đau, mũi cũng nghẹt lại. Chắc là đêm qua ngồi ở ngoài trời lạnh lâu quá nên bị cảm.
Lúc ăn cơm tối, Từ Minh Sương cũng nhận ra sự khác thường của Lê Duệ Bạch, cô thấy giọng của Lê Duệ Bạch không như bình thường bèn hỏi: "Cảm hả?"
"Hình như vậy." Lê Duệ Bạch hít hít mũi: "Chắc là do tối qua ngồi trong sân lâu quá."
Sau bữa tối, Từ Minh Sương nấu cho Lê Duệ Bạch một bát canh gừng đường đỏ, tận mắt nhìn thấy cô uống hết thì đuổi cô về phòng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, Lê Duệ Bạch co người rúc vào trong chăn, mơ mơ màng màng.
Lúc ý thức mơ hồ, Lê Duệ Bạch cảm thấy có người ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán mình.
Lê Duệ Bạch cố gắng mở hai mắt, trong lúc hoảng hốt dường như cô thấy Từ Chi Ngôn.
Cô khẽ lẩm bẩm: "Tiên sinh... "
Từ Chi Ngôn ngồi bên giường cúi đầu nhìn cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Em không muốn làm trói buộc của anh..." Thấy anh, Lê Duệ Bạch bỗng nhiên tủi thân.
Từ Chi Ngôn ngẩn người, có lẽ là không ngờ Lê Duệ Bạch lại có ý nghĩ như vậy. Anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô, khẽ khàng nói: "Sao em lại nghĩ mình là trói buộc của tôi?"
Lòng bàn tay mát lạnh của anh xoa dịu sự khô nóng trên người Lê Duệ Bạch.
Từ Chi Ngôn dừng một chút: "Vì em mà tôi mới có sức mạnh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi." Anh cúi đầu, dán đôi môi mang hơi sương lạnh của mình lên môi nóng hổi của Lê Duệ Bạch.
Đầu óc Lê Duệ Bạch mơ hồ, không phân biệt được đây là mơ hay thực, chỉ lát sau đã nặng nề mà ngủ.
Tay cô nắm chặt lấy góc áo Từ Chi Ngôn, khóe mắt vẫn còn đọng nước, mũi đỏ hồng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Từ Chi Ngôn nắm lấy tay cô, lại thương tiếc hôn trên trán cô nói: "Ngủ đi...."