Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn

Chương 27: Tiên sinh của tôi



Editor: Diệp Hạ

Giang Cảnh Bạch không muốn cảm lạnh nữa, điều hoà chỉ bật 28℃.

Tối hôm qua y uống thuốc hạ sốt, lại ra mồ hôi, sau khi tỉnh dậy gọi bữa sáng cho hai người, sau đó mới vào phòng tắm tắm qua một chút.

Hôm nay phải trang điểm cả ngày, da Giang Cảnh Bạch có tốt đến đâu cũng không nhất định có thể chịu nổi.

Y đeo băng đô lên, rửa mặt xong đắp lên một miếng mặt nạ, nhìn gương điều chỉnh viền mặt nạ mấy lần, sau khi đã ổn thoả mới mở cửa phòng vệ sinh ra, định trong thời gian đắp mặt nạ đi thu thập đồ tùy thân cần thiết để mang theo.

Cửa vừa đẩy ra, Nam Việt đứng ở bên ngoài.

Hắn mới vừa rời giường, eo lưng lại cứ thẳng tắp, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn qua có hơi mệt mỏi, đụng phải Giang Cảnh Bạch, ánh mắt đang lim dim đột nhiên tỉnh táo.

Tóc trên trán Giang Cảnh Bạch bị hớt hết ra sau đầu, lộ ra đường chân tóc dày dặn nhấp nhô, ngũ quan dưới lớp mặt nạ nửa trong suốt có hơi mờ ảo, nhưng như vậy càng làm nổi bật mắt sáng môi đỏ, vẫn rất đẹp.

Lần đầu tiên Giang Cảnh Bạch làm mấy việc này trước mặt Nam Việt, theo bản năng trốn tránh.

Y lui về phía sau một bước, có ý định nhường Nam Việt bước vào.

Nam Việt không bước, cũng không lui về phía sau.

Hắn trực tiếp khuỵ chân, ôm eo Giang Cảnh Bạch rồi nhấc lên.

Hai chân Giang Cảnh Bạch lập tức rời khỏi mặt đất, cao hơn Nam Việt gần nửa cái đầu.

Nam Việt hôn nhẹ lên mắt của y, đứng tại chỗ xoay nửa vòng.

Sau đó đặt Giang Cảnh Bạch xuống, hai người đã thay đổi vị trí.

"Có hơi dính." Nam Việt nhíu mày, dùng ngón tay xoa chất lỏng dính trên cằm.

Thẹn thùng trong lòng Giang Cảnh Bạch tức khắc không còn.

Y "xì xì" nở nụ cười, ngay sau đó lập tức sửa lại lớp mặt nạ, nhấc một tay khác lên xoa chóp mũi cũng dính xui xẻo của Nam Việt: "Tôi gọi thức ăn rồi, khoảng năm phút nữa sẽ giao tới. Sáng nay anh ăn đỡ chút gì đó trong khách sạn nhé, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn."

Nam Việt ừm một tiếng, khép cửa lại.

——

Lúc nhân viên đưa bữa sáng tới Nam Việt còn chưa có đi ra.

Giang Cảnh Bạch kéo mặt nạ xuống ném vào thùng rác, dùng khăn ướt lau tay sạch sẽ, sau đó khuấy bát canh vằn thắn lên.

Hơi nước bốc lên rồi rất nhanh biến mất.

Giang Cảnh Bạch chọn bữa sáng thanh đạm kiểu Trung Quốc.

Hai bát vằn thắn, mấy món đồ ngọt nhỏ, một ít đồ xào, cộng thêm hai củ khoai mỡ, hai quả trứng luộc nước trà.

Giống bình thường họ hay ăn ở nhà.

Lúc Nam Việt từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy chính là bộ dáng Giang Cảnh Bạch đang nghiêng người dựa vào mép bàn, rũ mắt lột vỏ trứng gà.

Thanh niên eo thon chân dài, dựa vào nơi đó nhìn rất là vui tai vui mắt.

Y mới vừa đắp mặt nạ xong, trên mặt vẫn còn một tầng tinh chất chưa khô, lớp nước nhẵn nhụi lóng lánh đến tận cằm, cả khuôn mặt như dong riềng đỏ(một loại hoa) vừa được vớt lên từ khe suối.

Nam Việt đi tới, "dong riềng đỏ" trở tay đưa quả trứng gà lột được một nửa tới miệng hắn.

Nam Việt nắm tay Giang Cảnh Bạch cắn một cái, thấy đối phương chỉ tay về phía bát vằn thắn: "Anh ăn chén kia, tôi đi rửa mặt đã."

Nam Việt nhìn Giang Cảnh Bạch vào nhà vệ sinh, tiếng nước chảy ào ào lập tức truyền ra.

Hắn theo lời bưng chén bên trái lên, đưa một miếng vằn thắn nhỏ vào miệng.

Nhân bánh đầy đủ, nhiệt độ vừa vặn.

——

Lần này Giang Cảnh Bạch rửa mặt rất nhanh, y và Nam Việt ăn sáng xong, bắt đầu công cuộc trang điểm.

Nam Việt thay quần áo xong ngồi ở bên giường, đầy hứng thú nhìn y bôi mấy thứ trong những cái bình nhỏ lên mặt.

Giang Cảnh Bạch bị đôi mắt phía sau khóa lại, lông tơ lập tức dựng thẳng.

Y xoay người, dựa lên ghế nhìn qua.

Vành môi Nam Việt thẳng tắp, đáy mắt hoàn toàn không dao động, vẻ mặt thâm trầm không thể mạo phạm.

Có thể là đã trải qua khá nhiều chuyện, giờ Giang Cảnh Bạch đã có thể nhìn thần sắc hắn mà thấy được tám phần ôn nhu, còn có hai phần... tò mò với thứ mình không biết.

Hai phần tò mò ở trước mắt, Giang Cảnh Bạch bỗng nhiên quên lý do mình quay đầu lại là muốn kháng nghị với Nam Việt một chút.

Y quơ quơ đồ vật trong tay với Nam Việt: "Anh muốn dùng thử không?"

Lông mày Nam Việt hơi nhếch, chăm học hỏi: "Đó là cái gì?"

"Kem chống nắng, có thể giảm bớt tổn tại của tia tử ngoại đối với da." Giang Cảnh Bạch giải thích.

Cũng khó trách Nam Việt không nhận ra, thoa kem chống nắng phải rửa mặt, Giang Cảnh Bạch cũng lười dùng nó, bỏ vào hộp trang điểm, lúc tiết trời quá nóng thì gắng gượng chống đỡ, nhưng làm người ta tức giận chính là, y không thể phơi đen được, làm Lâm Giai Giai cứ đến mùa hè sẽ thành chó mực mắng trời xanh bất công ngàn lần.

Nghĩ tới đây, Giang Cảnh Bạch nở nụ cười: "Tôi mua cái này là bởi vì trước đây Giai Giai có nói, trước hai mươi lăm tuổi cần phải chống lão hoá, không thôi sẽ nhìn lớn hơn mười tuổi so với người cùng tuổi, kem chống nắng chính là sản phẩm chống lão hoá tiết kiệm chi phí nhất."

Tiếng nói ngưng bặt, y im lặng, để tay lên ngực tự hỏi năm nay Nam Việt bao nhiêu tuổi rồi?

Nếu như nhớ không lầm thì.....hai mươi bảy tuổi.

Sinh nhật vào cuối năm, sắp qua hai mươi tám rồi, nhắm mắt cái là qua ngưỡng ba mươi.

Giang Cảnh Bạch không lên tiếng, vô tội chớp mắt với Nam Việt, không tiếng động truyền đạt ý tứ: Thế nhưng anh không giống, anh nhìn vẫn rất là trẻ trung.

Mặt Nam Việt không lộ cảm xúc, mí mắt lại giật giật, có hơi buồn cười: "Em làm đi, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại."

Giang Cảnh Bạch da mặt mỏng, Nam Việt mà nhìn nữa y sẽ thấy rất ngượng ngùng.

Nam Việt nói xong sau đó cầm điện thoại ấn số, đi tới cửa phòng vệ sinh bên kia đã nhấc máy, nghe nội dung hình như là dò hỏi chuyện công việc.

Không còn ánh mắt như gai ở sau lưng, Giang Cảnh Bạch trang điểm thong dong không ít.

Y biết đây là Nam Việt săn sóc mình, tận lực thả lỏng động tác, trang điểm xong rồi thay trường sam màu xanh, thuần thục cố định tóc giả, cuối cùng quét lên môi một lớp son, lại dùng bút kẻ môi tô đậm phần viền.

Hoàn thành tất cả những thứ này, Giang Cảnh Bạch đi tới bên cạnh tủ quần áo, định chụp một bức ảnh trước gương.

Những người hâm mộ không thể có mặt gào khóc trong bình luận nói y nhớ đăng thêm ảnh, Giang Cảnh Bạch xác định không để sót chi tiết nào, một tay cầm kiếm nghiêng bên cửa sổ, một tay cầm điện thoại nở nụ cười, nút chụp còn chưa kịp ấn xuống đã nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.

Giang Cảnh Bạch lập tức dựng đứng, hồi hộp nhìn sang.

Nam Việt đứng ngay cửa, mặt không cảm xúc mấy giây, sau đó lệch mặt cười cười.

Giang Cảnh Bạch nắm chặt vỏ kiếm trước ngực, tai đỏ bừng: "Anh cười cái gì... Không được cười."

Nam Việt đến gần y, ý cười nơi khóe miệng không nhạt đi: "Rất đẹp." Hắn dừng một chút, sửa lại, "Cực kỳ."

Cực kỳ đẹp.

Bên tai Giang Cảnh Bạch càng nóng hơn.

Nam Việt liếc điện thoại trong tay y: "Tôi giúp em?"

Giang Cảnh Bạch hơi bối rối.

Nam Việt nói: "Không phải em muốn ôm kiếm à?"

Trong 《Đoạt xác》 có một tình tiết rất kinh điển, nam chính rõ ràng đã rơi vào tuyệt cảnh, lại ôm kiếm cười nhìn bách quỷ ngoài cửa sổ vây tới, bình thản nói với người bằng hữu mù của mình, nói muốn ra ngoài mua miếng thịt bò kho tương nhắm rượu.

Ý Giang Cảnh Bạch là muốn dựa cửa sổ ôm kiếm, nhưng một tay phải giơ điện thoại, chỉ có thể làm động tác tương tự.

Giờ Nam Việt đang rất vui, cuối cùng cũng coi như có thể đường hoàng bước vào thế giới của Giang Cảnh Bạch.

Hắn sờ cằm Giang Cảnh Bạch một cái: "Cũng bị tôi thấy hết rồi, còn sợ tôi chụp ảnh cái gì."

Không chỉ có nhìn, còn chạm vào nữa.

Giang Cảnh Bạch gật đầu, đưa điện thoại cho hắn, nắm tay Nam Việt lại: "Không cho phép anh cười nữa."

"Được." Nam Việt thẳng thắn, lui về phía sau hai bước, khuỵ chân đưa ống kính về phía y.

Giang Cảnh Bạch hít sâu một hơi, nỗ lực không để ý gương mặt đằng sau điện thoại nữa.

Trọng tâm thân thể dồn vào chân trái, chân phải cong lên, mũi giày chỉa xuống đất, bả vai lười biếng tản mạn ngồi bên cửa sổ, ngạo nghễ nâng cằm, khóe môi đuôi lông mày cùng nâng lên, bộ dáng bình thản, nở nụ cười.

Thành thật mà nói, Giang Cảnh Bạch trước và sau khi trang điểm có khác biệt rất lớn.

Y trời sinh có túi da đẹp, nhưng y hiểu rằng cos chính là tập trung vào việc khôi phục chứ không phải khoe khoang, vì phù hợp với hình tượng nhân vật, Giang Cảnh Bạch cật lực che lấp tươi đẹp của mình, chỉ giữ lại đường nét ban đầu của các bộ phận, đẹp thì vẫn rất đẹp, nhưng càng nhiều hơn là anh khí hào hiệp.

Nụ cười này quá linh động.

Nam Việt nhìn thanh niên trên màn ảnh, kìm nén du͙ƈ vọиɠ muốn vọt đến trước mặt thanh niên, hô hấp khó khăn như bị người mạnh mẽ đánh một quyền.

Bên kia Giang Cảnh Bạch đã thu thần sắc, mím miệng hỏi: "Thế nào? Chụp xong rồi sao?"

Nam Việt yên lặng một hồi, nhấc mắt nhìn về phía y: "Một lần nữa."

Giang Cảnh Bạch khựng lại, không rõ: "A?"

Nam Việt: "... Quên chụp."

Giang Cảnh Bạch nghe lời này, bên tai nháy mắt nóng lên.

——

Thời gian hoạt động của sự kiện vẫn không thay đổi, chia ra hai buổi.

Ban ngày từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều là thời gian triển lãm, có thể đi dạo tham quan, buổi chiều từ sáu giờ đến chín giờ tối là tiệc tối, chủ yếu dành cho các buổi biểu diễn.

Giang Cảnh Bạch là khách mời ngày đầu, thời gian phía chủ sự đưa ra coi như đầy đủ, chỉ cần ngồi vào chỗ ký tên trước lúc mười giờ là được, ngồi hai giờ buổi sáng và hai giờ buổi chiều, giữa chừng còn có hai giờ nghỉ ngơi, khá hợp lý.

Chín giờ rưỡi Giang Cảnh Bạch rời khách sạn, đón xe đi tới cổng 4 của Trung tâm, cánh cửa kia cách phòng nghỉ gần nhất.

Trên đường đi y tranh thủ update weibo, đăng bức ảnh Nam Việt chụp cho y lên, vì đã vượt qua chướng ngại tâm lý nên lần này thấy khá nhẹ nhõm.

Những người hâm mộ gào lên tung hoa hoan hô, có người "nhất châm kiến huyết*" chỉ ra chỗ không bình thường.

(*Chỉ châm một mũi là thấy máu ~ một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.)

[Chờ chút! Tấm hình này của đại đại... hình như không phải tự chụp?]

[Tui cũng để ý, trước đây tất cả ảnh đều là tự chụp, bức ảnh hôm nay rõ ràng là người khác chụp giúp, nhìn bối cảnh hình như là trong phòng khách sạn.....]

[Có chuyện gì xảy ra*! QAQ Ai may mắn như vậy dĩ nhiên lại ở chung phòng với chồng tui! Tự nhiên mũ xanh xuất hiện trên đầu, không chấp nhận!!!!]

(*Làm thế nào để béo lên [怎么肥四 - zenme fei shi] đồng âm với Có chuyện gì đang xảy ra [怎么回事 - zenme hui shi] đây là một từ thông dụng trên internet)

Giang Cảnh Bạch lướt xem bình luận, không để ý tới Nam Việt cũng đang xem điện thoại.

Y cười trả lời một bình luận tò mò về người chụp ảnh: [Là tiên sinh của tôi.]

Bình luận gửi đi thành công, giây sau đã có thông báo.

Giang Cảnh Bạch mở thông báo ra: Vạn Lý Vô Vân thích bình luận này cách đây một giây trước.