Editor: Diệp Hạ
Số bài viết của Nam Việt không nhiều, nội dung có hạn, có thể nhớ hết toàn bộ, nhớ xong còn rất đau đầu.
Cuối tuần trước phong ba ly hôn tạm thời kết thúc, quan hệ hai người hòa hoãn trở lại, mưa dứt mà mây có tan không thì không biết, giờ nếu để Giang Cảnh Bạch biết hắn đã nói dối từ ban đầu, tội càng thêm tội.
《Sách Tấn • Ôn Kiệu truyện》 có nói, "Việc thế bây giờ, nghĩa không quay gót, đã leo lên lưng mãnh thú thì khó có thể an ổn trèo xuống", Nam Việt lúc này cũng cảm thấy khó khăn, như đang leo lên lưng cọp.
(*晋书·温峤传: mình không tìm được thông tin của quyển này, nhắm mắt dịch đại nhé)
Giang Cảnh Bạch cong mắt ngẩng đầu, cười mỉm nhìn hắn: "Không dùng thì thôi, thật ra tôi cũng không dùng weibo thường xuyên lắm."
Có nhân viên công tác gõ cửa nhắc nhở thời gian vào sân. Nam coser móc dây buộc điện thoại bước ra ngoài, trước khi ra cửa nói với Nam Việt: "Không dùng càng tốt, nếu anh dùng chắc chắn sẽ hối hận, tiên sinh nhỏ nhà anh đăng ảnh lên một cái, hàng ngàn fan tràn vào gọi chồng, một tiếng chồng hai tiếng cũng chồng, đồng cỏ rất mênh mông nha*."
(*Đồng cỏ màu xanh lá, ám chỉ anh Việt bị đội mũ xanh, aka cắm sừng)
Giang Cảnh Bạch nhìn sang.
Nam coser cười hì hì nhanh chóng lách người ra ngoài.
"Bọn họ không hoàn toàn là gọi tôi, là gọi nhân vật tôi cos, chỉ là đùa thôi." Giang Cảnh Bạch đứng dậy kiểm tra lớp trang điểm, nháy mắt với Nam Việt trong gương mấy cái, "... Tôi chưa từng đồng ý."
Nam Việt đương nhiên biết y chưa từng đồng ý.
Lúc Giang Cảnh Bạch mới bắt đầu bị gọi là chồng, y đã nghiêm túc trả lời bảo không thể kêu loạn, kết quả ngược lại bị nhóm fan đùa giỡn một hồi, sau đó mới hiểu không trả lời mới là phương pháp giải quyết tốt nhất.
"Văn hóa trong cộng đồng fan, tôi hiểu mà." Nam Việt nở nụ cười, giúp y chỉnh lại mái tóc giả buông xuống phía sau lưng.
——
Trước khi xuống lầu Giang Cảnh Bạch có đưa cho Nam Việt một cái khẩu trang dùng một lần, khu ký tên có rất nhiều người chụp ảnh quay phim, đứng ở gần rất dễ lọt vào ống kính, bộ phận nhân viên công tác cũng đeo khẩu trang và mũ.
Khu ký tên đặt tại lầu một ở một góc hội trường, được chia thành ba khu vực theo hình lõm(?), vị trí của Giang Cảnh Bạch ở chính giữa, cao phía sau là bảng trưng bày, có tác dụng tuyên truyền, đồng thời cũng đảm nhiệm vai trò là bức bình phong, tạo ra một không gian đơn độc phía sau để các nhân viên công tác hoạt động.
Những người hâm mộ đã sớm xếp thành tại hàng dài, khách mời vừa xuất hiện đã có người gọi tên vòng để tranh thủ sự chú ý.
Lúc Giang Cảnh Bạch xuống lầu, không gian rất ồn ào, y bước đến chỗ ngồi rất chậm, cười phất tay với nhóm fan xa xa, sau đó nghiêng đầu nói chuyện với Nam Việt.
Một số người hâm mộ đã mở trực tiếp trên các nền tảng xã hội như diễn đàn Weibo trước khi vào trong, cập nhật ảnh hoặc video ngắn theo thời gian thực, người không thể đến đều phụ thuộc vào những video này.
Fan Giang Cảnh Bạch tự nhiên cũng không thiếu người mở phát sóng trực tiếp, Giang Cảnh Bạch cầm kiếm xuống lầu, hình ảnh cũng lập tức phát lên weibo.
[Thật đẹp trai thật đẹp trai thật đẹp trai!!! Tui khóc mất thôi huhu, Mỹ Giang thái thái còn đẹp hơn trên ảnh nhiều!! *Hình ảnhx3*]
Mỹ Giang là tên gọi của fan đặt cho Giang Cảnh Bạch.
Vị blogger này khóc hai cái, Giang Cảnh Bạch trong màn ảnh vẫn chưa đi đến chỗ ngồi.
Người xem trực tiếp nhịn không nổi: [Chủ lầu bình tĩnh, quay ảnh tới gần rồi khóc tiếp có được hay không? Tôi nhìn ảnh này cảm thấy ngứa ngáy quá đi!]
Blogger trả lời: [Trời đất chứng giám, tôi zoom to nhất rồi, TAT nhưng mà thái thái cứ nói chuyện với người bên cạnh thôi, còn chưa đi tới chỗ nữa!!]
Lời này vừa nói ra, những người còn lại cũng chú ý đến người đàn ông bên cạnh Giang Cảnh Bạch.
Người đàn ông đeo khẩu trang đen, thể trạng cao lớn, mặc quần tây và áo sơ mi trắng, trong một đống T shirt đặc biệt nổi bật, hắn trong màn ảnh cật lực cúi đầu, nghiêng tai chăm chú nghe nói.
Mà Giang Cảnh Bạch cũng ngẩng đầu nhìn hắn, miệng đóng mở, rõ ràng là đang nói chuyện với đối phương.
Fan A hỏi: [Người kia là ai? Chồng yêu Thiên Giang tự mang trợ lý sao?]
Không cần blogger trả lời, fan B đã nhanh nhẹn: [Chắc là không phải đâu, hắn không có thẻ nhân viên, hơn nữa từ năm trước thái thái đã không mang phụ tá, phía trước không phải là có chị gái mặc áo trắng sao? Cảm giác người kia mới là trợ lý tạm thời.]
"Trợ lý" trước đây Giang Cảnh Bạch mang theo đều là Lâm Giai Giai cùng bọn đàn chị, sau khi tốt nghiệp mọi người dần lui vòng, y cũng không ký kết với studio nào, công việc ở cửa hàng hoa cũng khá bận rộn, tần suất chạy triển lãm tự nhiên hạ thấp, thế nên không cần tìm trợ lý khác.
Người hâm mộ suy đoán thân phận người đàn ông đủ kiểu, não vừa mở là không thu lại được, đoán đoán một lát đã có người đâm trúng hồng tâm: [Người này có phải là chồng của Thiên Giang thái thái không? Bức ảnh lúc sáng không phải là chồng thái thái chụp cho sao? Chụp xong rồi cùng nhau tham gia triển lãm... Hình như đúng là vậy nhỉ?]
Suy đoán này tựa hồ là cái có tính khả thi cao nhất bây giờ, nhưng mà cũng có người không cảm thấy như vậy.
[Cũng chưa chắc, người này vừa nhìn chính là khí chất cán bộ kỳ cựu, cảm thấy tỉ lệ Mỹ Giang kết hôn với người cùng chung chí hướng cao hơn.]
Người hâm mộ ai giữ ý nấy, cuối cùng giao trọng trách vạch trần chân tướng cho blogger: [Lát nữa chủ lầu nhớ hỏi một chút nha, chồng của chồng tui có đến triển lãm không nhờ vào thím đó!]
Blogger cũng tò mò, rất vui vẻ nhận lấy.
Bên kia Giang Cảnh Bạch căn dặn Nam Việt xong, bước nhanh đến sau bàn, vào chỗ trước hàng dài người hâm mộ, sau khi ngồi xuống đợi khoảng mười phút, ký tên mới chính thức bắt đầu.
Dải dây cách ly được nhân viên công tác gỡ xuống, những người hâm mộ năm người một lần, theo thứ tự vào sân.
Nam Việt đồng ý với Giang Cảnh Bạch sẽ đi dạo ở khu khác, nhưng cũng không lập tức đi ngay.
Hắn nhìn thanh niên nhỏ cách dòng người tấp nập, cảm giác như Giang Cảnh Bạch đang phát sáng.
Nam Việt yên lặng nhìn một lát, dựa theo bản đồ đi sang những khu khác.
Thật ra chuyện này không có tác động quá lớn đối với hắn. Nam Việt có hoàn cảnh trưởng thành khác biệt và là người từng trải, hắn xác thực không có hứng thú với văn hoá 2D của giới trẻ, hắn tiếp nhận sở thích của Giang Cảnh Bạch, nhưng không có nghĩa là hắn thích.
Hội trường triển lãm ầm ĩ, Nam Việt tẻ nhạt giản lược đi dạo một vòng, sắc mặt lạnh lùng hoàn toàn không hợp với không khí vui cười xung quanh.
Hắn đứng trước mấy tác phẩm coi như mới mẻ sáng tạo chụp mấy bức, lại bị những món đồ trên quầy thủ công hấp dẫn lực chú ý.
Vật trang sức làm từ gốm mềm, bởi thể tích nhỏ, tất cả đều làm thủ công, có vẻ không tinh xảo như làm bằng máy, nhưng thắng ở chỗ có thần thái, cũng không tệ lắm.
Thứ thu hút tầm mắt Nam Việt, là một cái móc khoá có hình thỏ lùn Hà Lan.
Cái đầu màu vàng nhạt, đôi mắt to tròn, cái tai nhỏ dựng đứng trên đỉnh đầu, ở giữa điểm thêm một bông hoa nhỏ màu hồng trông rất đáng yêu.
Nam Việt không nhịn được đi lên phía trước, hai ngón tay nâng thỏ lên, quan sát tỉ mỉ, đáy mắt đã bình tĩnh nửa ngày hiện lên ý cười.
Chủ quầy rất tinh mắt, đúng lúc chào hàng: "Cái này dùng đất SculpeyⅢ, độ ổn định sau khi tạo hình đặc biệt tốt, ngài yên tâm mua, chắc chắn sẽ không biến dạng."
Nam Việt sờ vào đúng là cảm thấy rất nhẵn nhụi.
Hắn không thả thỏ xuống, mở miệng hỏi cũng không phải giá cả: "Có mấy cái giống như thế này?"
"Chỉ làm cái này, vẫn chưa bán được." Chủ quầy cười đáp, "Thành thật mà nói, con thỏ này không phải do tôi làm, là chị gái tôi giúp làm, nàng rất khéo tay, lúc thường chỉ tự làm tự chơi, không thích bán cho người khác."
Nam Việt rất hài lòng, sảng khoái trả tiền, đặt móc khoá vào lòng bàn tay, đi đến chỗ ký tên.
Giang Cảnh Bạch vẫn còn ngồi trước dãy người.
Kí tên, chụp ảnh chung, chỉ có như vậy.
Có vài fan còn mang chút quà nhỏ tỏ tâm ý, chỉ cần không phải đồ quá quý trọng, trợ lý kiểm tra xong cũng nhận thay.
Lại một vị fan tiến lên, đưa ra một chiếc quạt xếp, câu hỏi cũng giống những fan trước kia: "Thái thái, anh thật sự thật sự kết hôn rồi sao?
Giang Cảnh Bạch cầm viết, trôi chảy kí xuống hai chữ "Thiên Giang", khóe miệng cười ôn nhu: "Đúng rồi, thật sự thật sự kết hôn rồi."
"Oà, có thể kết hôn với anh có lẽ là thần tiên rồi." Bạn fan thật lòng ước ao, "Cái kia... Vị thần tiên kia ngày hôm nay đến đây với anh sao?"
Giang Cảnh Bạch nghe vậy ý cười sâu sắc thêm, đẩy quạt đã có chữ ký cho nàng, từ "anh ấy" vừa muốn bật thốt lên, dư quang đã thấy một bóng dáng bắt mắt trong đoàn người.
Khu vực ký gửi có ba bức tường phía sau, mỗi khách mời có một lối ra vào riêng, chỉ là khi hàng người dài lên, độ dài đường đi không đủ, nhân viên công tác sẽ tạm thời dời mặt tường đi, thay đổi đến khu vực khác.
Cũng may Nam Việt đủ cao, đứng trong một đám các cô gái như hạc trong bầy gà, rất bắt mắt.
Giang Cảnh Bạch cách đầu người đối diện với Nam Việt, thấy hắn dừng bước, muốn ra hiệu đối phương đổi hướng khác.
Cằm y mới vừa nâng lên, những người hâm mộ phía trước đang dùng điện thoại chụp ảnh quay đầu theo theo, phát hiện người đàn ông đeo khẩu trang đen, ai đó trong đám đông kêu lên.
Giang Cảnh Bạch không thể biểu hiện quá mức, xoay người nói với nhân viên đằng sau: "Chị ơi, xin hỏi có thể giúp tôi một việc hay không..."
Nhân viên là người thông minh, không chờ y nói xong đã làm động tác OK, lanh lẹ đi ra ngoài đưa Nam Việt đến phía sau Giang Cảnh Bạch.
Lần này không cần Giang Cảnh Bạch trả lời, các fan đã tự rõ ràng.
Nàng đảo mắt qua lại giữa Nam Việt và Giang Cảnh Bạch, chụp ảnh chung xong lập tức cười hì hì ra ngoài tìm bạn tám chuyện.
"Anh đi nhanh như vậy?" Giang Cảnh Bạch ấn điện thoại lên nhìn, còn chưa đến mười một giờ.
Nam Việt tìm cớ: "Quá nhiều người."
Vị fan kế tiếp tiến lên.
Xuất phát từ tôn trọng, Giang Cảnh Bạch không nhìn Nam Việt nữa, kí tên chụp ảnh chung xong, trong tay đã nhiều hơn một ly trà sữa đã cắm ống hút.
Y sửng sốt một chút, còn chưa phản ứng lại, Nam Việt lại nhét vào tay trái y một cái móc khoá hình thỏ đáng yêu.
Tất cả đều là Nam Việt mua khi đi dạo.
Giang Cảnh Bạch nâng thỏ lên, phản ứng lại, đôi mắt cong cong hình vầng trăng khuyết, trước khi Nam Việt thu tay nhanh chóng nắm lấy đầu ngón tay của hắn: "Cảm ơn."
Nam Việt nắm lại một cái, trở lại phía sau bảng trưng bày.
Cảnh tượng này không chỉ khiến những người hâm mộ trong hàng bấn loạn, mà những bức ảnh và đoạn video ngắn họ quay được còn mang đến cho những người hâm mộ không đến một bữa cơm chó.
[A a a a a tương tác giữa hai người bọn họ thật là đáng yêuuu!!!! Aiaiai, bại bởi tình địch như vậy tui cũng không thiệt thòi QAQ.]
[Hết cứu rồi, chồng tui tú ân tú ái với chồng ảnh trước mặt nhiều người như vậy, con mẹ nó tui lại cảm thấy rất sướng!!!!]
Giang Cảnh Bạch uống trà sữa không quên người mua trà sữa, thỉnh thoảng tranh thủ nói chuyện cùng Nam Việt hai câu, tận lực không lạnh nhạt hắn.
Thức ăn cho chó nóng hổi thơm nức lan tỏa khắp nơi, fan xem trực tiếp và fan xem trực tuyến ăn cùng nhau, chương trình không hồi kết, có vài fan còn bịa ra mấy tình tiết giật gân khác.
Nhưng giờ Nam Việt lại không có tâm tư đi để ý những tin tức liên quan đến Giang Cảnh Bạch nữa.
Hắn ngồi sau Giang Cảnh Bạch chốc lát, yên tĩnh nhìn thanh niên nhỏ cười nói cùng fan.
Cuối cùng ánh mắt rơi lên điện thoại của mình, mở công cụ tìm kiếm bắt đầu đánh chữ.
Nam Việt muốn tìm chính là, lừa người yêu nên xin lỗi thế nào?
Kết quả hắn mới vừa đánh bốn chữ đầu, khung tìm kiếm tri kỷ gợi ý mục liên quan.
[Lừa người yêu, người yêu không cần tôi nữa làm sao bây giờ?]
[Lừa vợ còn có thể cứu không?]
Bên cạnh đó còn xuất hiện thông báo nhỏ: Kết quả tìm kiếm có làm bạn hài lòng không?
Nam Việt: "..."
Thật ra không hài lòng lắm.
_______
Thỏ Hà Lan