Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn

Chương 41: Bị phát hiện



Editor: Diệp Hạ

Mạng trong cửa hàng khá mạnh, kết quả rất nhanh đã xuất hiện.

Còn chưa nhấp vào weibo, Lâm Giai Giai và Giang Cảnh Bạch đã sửng sốt.

Lúc bốn giờ sáng, số lượng bình luận chỉ hơn hai mươi ngàn, giờ vừa mới đến mười một giờ mà đã vọt đến bảy mươi ngàn rồi.

Tốc độ này...

Lâm Giai Giai quay đầu nhìn Giang Cảnh Bạch, mở bình luận, thật lòng nói: "... Trâu bò."

Sở dĩ weibo này có thể hot như vậy là do có sự tập hợp của nhiều blogger, quần thể fan quá rộng, trong đó không thiếu người yêu thích đến đây góp một viên gạch.

[Đậu moè hôm đó tôi cũng có gặp anh trai này nè, thật sự là rất dễ nhìn, tôi nhịn không được cũng chụp một tấm... *Hình ảnh*]

[Tôi cũng vậy... Thế nhưng tôi hơi sợ, chỉ dám chụp lưng mà thôi, hai người nắm tay nhau đi rất là xứng đôi *Hình ảnh*]

Thậm chí còn có số ít người qua đường từng gặp Giang Cảnh Bạch.

[Ha ha ha tôi đã từng gặp người này ở ga tàu điện ngầm, lúc đó tôi biết chắc chắn một ngày nào đó cậu ấy sẽ hot mà.]

[Ồ? Hình như tôi cũng từng thấy anh trai này rồi, có phải lúc trước tóc anh ấy màu đen không? Không biết có phải lầm không, nhưng mà nhìn rất giống *Hình ảnh*]

Phía trên ngoại trừ hai bình luận kêu gọi tìm ra ID weibo hai người, còn lại đều là ảnh chụp trộm.

Có ảnh chụp tại triển lãm, cũng có ảnh trong cuộc sống hàng ngày, chụp trộm từ rất nhiều góc độ.

Ban đầu có ba, bốn bức ảnh chụp mặt tương đối rõ, sau khi bị cư dân mạng tố là không tôn trọng đời tư của người khác, nhiều người đã làm mờ nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại một đôi mắt trong veo cùng với viên lệ chí quyến rũ.

Đại đa số đều là những tấm ảnh Lâm Giai Giai chưa từng thấy, nhịn ham muốn ấn vào, lướt xuống, không lâu lắm đã kéo đến mục tiêu bình luận.

Có rất nhiều người trả lời, đầu ngón tay Lâm Giai Giai cứng đờ, Giang Cảnh Bạch cũng cúi đầu nhìn.

Bình luận đầu tiên là một nhãn dán kinh hãi, từ ngữ phát biểu lại sắc bén, Lâm Giai Giai từng bị đoạn này chọc cười tỉnh ngủ, có chút ấn tượng.

Nàng nhớ mang máng đây chính là người nói tính cách của BOSS mình cao ngạo lãnh đạm không có tình người.

Sau đó là bình luận hỏi công ty có ông chủ đẹp trai ở đâu để nộp CV.

Lâm Giai Giai há hốc mồm "A?" một tiếng, click vào câu trả lời.

Giải trí Tân Á.

Sau đó nhóm cư dân mạng ôm tay nói: [Thì ra là có ba ba Trung Minh làm chỗ dựa, quấy rầy quấy rầy, tui không xứng tui không xứng.]

"Ai không đúng rồi, " Lâm Giai Giai buồn bực, "Là chỉ nói Trung Minh sao? Sao tớ nhớ có công ty con mà."

Xong lại nói đến đầu tư tài chính, nhưng đó là người khác trả lời, lắc lắc tay chủ bình luận, nói bọn họ đều dựa vào cùng một ba ba.

Lâm Giai Giai: "???"

Đúng là nàng lướt weibo rất nhanh, nhưng hôm qua nàng lại đọc nhanh đến loại trình độ này sao? Cư nhiên đọc nhầm "Trung Minh" thành "Thủ Thành".

Chuỗi kinh doanh của tập đoàn Trung Minh tương đối hoàn thiện, bao phủ rộng khắp. Ghế lười của Lâm Giai Giai cũng mua ở một công ty con của Trung Minh, chỉ giống công ty mẹ thật sự không thể đại biểu cái gì.

Giang Cảnh Bạch nhìn hai chữ "Trung Minh".

Tần suất hai chữ này xuất hiện bên người mình khá cao, y cũng sắp chết lặng.

"Trời ạ, là tớ hoa mắt sao?" Lâm Giai Giai nhăn mặt, "Sao tớ cảm thấy nó hơi khác tối qua."

Nàng không phục, nằm nhoài trên quầy nhìn chăm chú, nhìn xong lại đi tìm những bình luận khác.

Từ mấu chốt trong trí nhớ cũng không ít.

Tính tình lãnh đạm, lão luyện thành thục trầm mặc ít nói, nhưng người nói mấy thông tin này lại chỉ đoán dựa vào bức ảnh, còn có người tiện thể đoán cả thiết lập tính cách của Giang Cảnh Bạch.

Minh tao xứng muộn tao*, nữ vương xứng trung khuyển, nhân thê xứng bá tổng, tiểu yêu tinh xứng cán bộ kỳ cựu, vân vân mây mây, nghe rất có lý, nhưng Giang Cảnh Bạch bị gương mặt ảnh hưởng, tính cách hơi lệch, chỉ có "nhân thê" thì hơi đúng một chút.

(*Minh tao: tính cách có sao bộc lộ vậy

Muộn tao: ngoài lạnh trong nóng)

Họ còn đánh giá người này không có tính lãnh đạo, hoàn toàn không phù hợp với Nam Việt.

Lâm Giai Giai load lại nhiều lần, xác nhận là mình không nhìn nhầm, sống không còn gì luyến tiếc mà ngẩng đầu lên.

Giang Cảnh Bạch nhìn nàng đọc bình luận, nở nụ cười nhẹ.

Bản thân y sẽ không nghi ngờ Nam Việt chỉ vì vài câu nói của Lâm Giai Giai, giờ cũng không có cảm giác nhẹ nhõm, tất cả vẫn bình thường.

"Không được rồi, là não tôi bổ* quá sao?" Lâm Giai Giai nghi ngờ bản thân.

(*Não bổ nghĩa là tưởng tượng)

Người khác phản ứng rất bình thường, còn bị tưởng tượng của mình làm cho sôi máu, hình như chỉ có một mình nàng cảm thấy bình luận kỳ quái.

Nàng không có thói quen để ý ID người bình luận, tối hôm qua lại quá buồn ngủ, mắt nửa khép không thể nhìn rõ cái gì.

Giang Cảnh Bạch vỗ vỗ vai của nàng, dỗ dành xong tiếp tục ra sau xem.

Lâm Giai Giai nâng điện thoại vùi mình vào ghế, đỡ đầu hoài nghi bản thân, lâu sau vẫn chưa thoát khỏi cảm giác quay cuồng: "Tớ vẫn cảm thấy nó hơi sai sai."

Nàng vẫn còn nhớ lúc nhìn thấy bình luận mắt mình đã mở to đến cỡ nào đó.

Tuy rằng cũng không thể tỉnh ngủ.

"Đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay về nghỉ sớm một chút đi." Giang Cảnh Bạch nhìn nàng nói hồi lâu, môi cũng bắt đầu khô, vặn nắp chai nước đưa cho nàng.

"Thật sự, trực giác của tớ rất chuẩn." Lâm Giai Giai uống một hớp, hàm hồ nói, "Tớ nói cậu nghe, cái kiểu tổng tài có tiền đó muốn khống chế bình luận không khó, cậu tiếp xúc nhiều với Nam Việt, lúc về nhà nhớ để ý xem có chỗ nào khác thường không. Nếu không có thì tốt, đỡ mệt nhọc trái tim này."

Việc này hoặc là nàng buồn ngủ đến ngu ngốc, tự tưởng tượng ra tất cả, hoặc là còn có ẩn tình khác.

Giang Cảnh Bạch bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn nàng.

Lâm Giai Giai mở miệng lại muốn nói.

Không khéo điện thoại Giang Cảnh Bạch đúng lúc rung lên, có tin nhắn, đánh gãy lời Lâm Giai Giai.

Là Nam Việt gửi tin nhắn đến, một tấm ảnh chậu hoa nhài nhỏ.

Đó là một chậu hoa nhài nhiều cánh, lá hình trái xoan nhọn xanh biếc nhuận sáng, ở giữa lấp loé mấy nụ hoa trắng tinh, có mấy cái đã nở được mấy cánh.

Giang Cảnh Bạch đánh chữ hỏi: [Rất đáng yêu, anh nuôi sao?]

Nam Việt giây hồi: [Ừm. ]

Thật ra không phải, đây là hoa trong phòng nghỉ ngơi của công ty, phòng làm việc của hắn không có loại đồ chơi thơm ngát này.

Từ khi nói chuyện với Cảnh Văn Khuynh, lòng Nam Việt như treo một tảng đá, nhịn không nổi mới tìm Cảnh Văn Khuynh tư vấn một cách chủ động bắt chuyện với Giang Cảnh Bạch, thuận tiện thăm dò đối phương.

Nhìn cách trả lời thì có lẽ Giang Cảnh Bạch vẫn chưa biết chuyện weibo, tảng đá lớn trong lòng Nam Việt dần biến mất.

Giang Cảnh Bạch không thể hiểu hoạt động tâm lý của Nam Việt: [Nuôi rất khá, mấy nụ hoa đó có lẽ qua đêm nay sẽ nở hết.]

Hoa nhài Jasmine thường nở lúc bảy tám giờ.

[Nụ hoa khá nhỏ.] Nam Việt gửi đến tấm ảnh thứ hai, nghiêm ngặt tuân theo kịch bản Cảnh Văn Khuynh soạn.

Giang Cảnh Bạch giải thích: [Đây là hoa nhài cánh kép, của anh là hoa nhiều cánh, chủng loại khác nhau, cánh kép lớn cánh hoa khác, nụ hoa nhỏ chút là rất bình thường.]

[Được.] Nam Việt hiếm thấy liên tục gửi tới hai câu, [Em muốn không? Có thể mang về nhà.]

Giang Cảnh Bạch nở nụ cười: [Anh nuôi là được rồi, hoa nhài nhiều cánh khá thơm, cũng dễ chăm sóc, đặt ở trên bàn làm việc rất thích hợp.]

Nam Việt đạt được mục đích, cũng không kiên trì, trả lời một câu được.

Được Nam Việt chủ động nhắn tin, Giang Cảnh Bạch vui vẻ: [Hôm nay không bận sao? Chưa đến giờ nghỉ trưa mà có thể tìm em.]

[Ừm.] Nam Việt đáp, [Chiều phải đi trụ sở chính một chuyến, giờ đang chuẩn bị.]

Trụ sở chính Trung Minh ở ngay trong thành phố, được xây dựng ven sông, là một cụm cao ốc văn phòng, khi băng qua trung tâm thành phố, từ xa xa đã có thể nhìn thấy những tòa nhà cao ngất ngưởng.

Công ty đầu tư của Nam Việt mới được niêm yết trong hai năm qua. Nó nằm trong Tòa nhà Thế kỷ ở khu kinh doanh, không cùng nơi với trụ sở chính.

Giang Cảnh Bạch gửi lại một nhãn dán thỏ gật đầu.

Nam Việt nhập nửa ngày, biên tập ra một câu thoại không có trong kịch bản: [Rất nhớ em.]

Đây chính là đáp lại cho nửa câu sau của Giang Cảnh Bạch, giải thích vì sao không đợi được đến lúc nghỉ trưa.

Giang Cảnh Bạch bị câu này làm ấm cả người.

Đầu ngón tay y dừng trên bàn phím một lúc, ngại trả lời "nhớ anh", đơn giản chọn một nhãn dán thỏ trắng cọ mặt thỏ xám, rất đáng yêu.

Nam Việt học theo răm rắp, lưu nhãn dán về rồi gửi lại: [Anh đã hoàn thành công việc vào sáng nay, tối thứ sáu có thể đi.]

Chỉ có thời gian hai ngày cuối tuần, không thể đi quá xa.

Trong nước kiểm soát nghiêm ngặt, nơi có thể chơi du thuyền không nhiều, tính tới tính lui tổng cộng cũng chỉ có mấy chỗ vùng ven biển, tuy rằng có một ít câu lạc bộ du thuyền nhỏ, nhưng nếu muốn đi thì tốn rất nhiều thời gian, trước tiên bay đến một thành phố nhỏ phù hợp sẽ thuận tiện hơn.

Giang Cảnh Bạch chọn nhãn dán thỏ OK, đánh chữ: [Em cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa công việc trong tiệm, lên kế hoạch cùng anh.]

Nói trước bước không qua, y vừa gửi câu "sắp xếp ổn thỏa" đi, buổi trưa đã có nhiễu loạn.

Là một nhân viên bị đau dạ dày.

Tiểu Trương bị đau dạ dày trên đường trở về, còn cả hạ đường huyết, lúc về đến cửa hàng sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, dọa tất cả mọi người giật nảy mình.

Giang Cảnh Bạch không cho cậu cứng rắn chống đỡ nữa, trực tiếp cho tiểu Trương nghỉ nửa ngày có lương, để cậu đến bệnh viện kiểm tra, giao những đơn còn lại cho người khác.

Nhắc cũng khéo, trong đó có một đơn là khách hàng muốn bạn gái bất ngờ, yêu cầu giao đến Toà nhà Thế Kỷ lúc nghỉ trưa, nhìn ghi chú, vừa vặn cùng tầng với công ty với Nam Việt.

Trong số những nhân viên làm tại cửa hàng hôm nay, chỉ có Giang Cảnh Bạch và Lâm Giai Giai có bằng lái xe.

Hai người phân chia đơn hàng, Lâm Giai Giai nhìn thấy đơn đưa đến Tòa nhà Thế kỷ, kéo đến trước mặt mình: "Tớ đưa đơn này!"

Thanh thế mãnh liệt, Giang Cảnh Bạch bị nàng dọa giật mình.

Y nhìn gương mặt "Mệnh trời khó trái" của Lâm Giai Giai, lại nhìn thông tin người nhận, trầm mặc hai giây, cứng rắn đẩy tay Lâm Giai Giai, lấy biên lai lại.

Người này mới vừa vật lộn trong đống bình luận weibo, sợ rằng sẽ hỏi người ta mấy câu kỳ quái.

Buổi trưa Giang Cảnh Bạch ở trong cửa hàng có hơi nhàn nhã, đưa Lâm Giai Giai đến quảng trường đối diện ăn cơm trưa, sau đó lái xe đi giao hoa.

Tòa nhà Thế kỷ nằm trong khu phồn hoa, chỗ đậu xe gần đó khá khan hiếm, Giang Cảnh Bạch chạy nửa vòng mới phát hiện một chỗ trống.

Đang giờ nghỉ trưa, nhân viên văn phòng lui tới không ngừng, không chỉ thiếu chỗ đậu xe, mà thang máy cũng rất đông.

Giang Cảnh Bạch xếp hàng lên thang máy cho khách, khi ôm hoa chạy tới quầy lễ tân đã trễ hai, ba phút.

Ở đó còn có mấy shipper giao đồ ăn, nói chuyện điện thoại xong thì để hộp đồ ăn lại, sau đó hấp tấp ôm thùng giữ nhiệt chen vào thang máy.

Giang Cảnh Bạch cần ký nhận, gọi điện thoại xong thì đứng ở chỗ cũ chờ.

Y nhìn dãy bảng hiệu trên tường, nắn nắn điện thoại trong lòng bàn tay, do dự có nên nói với Nam Việt là mình ở bên ngoài hay không, dư quang lại thấy nhân viên lễ tân đang mở to mắt nhìn chằm chằm mình.

Giang Cảnh Bạch dừng động tác lại, tuy rằng không rõ vì sao đối phương lại nhìn mình như vậy, nhưng vẫn là cười gật đầu.

Cô gái được cổ vũ, kinh ngạc trong mắt đột nhiên hóa thành kích động, cười tươi đáp lại.

Giang Cảnh Bạch đang bị kích động trong mắt nàng làm khó hiểu thì người nhận đã đi ra, biểu cảm cũng tương tự.

Y trơ mắt nhìn hai người đối diện trao đổi ánh mắt kích động, trong tiềm thức còn tưởng rằng là do bài viết kia.

"Thật ngại quá, vừa nãy tôi ở phòng nghỉ, cách nơi này hơi xa, đi khá tốn thời gian, làm anh đợi lâu rồi." Người nhận hoa khách khí nói.

Giang Cảnh Bạch cũng chỉ đành khách khí: "Không đâu, là tôi đến chậm, hi vọng không phiền thời gian bạn nghỉ ngơi."

"Không có không có không có, nhất định là thang máy có quá nhiều người đợi, trưa nào cũng vậy, thức ăn chuyển phát nhanh đều tập trung vào lúc này, khổ cực anh đem hoa đưa tới rồi." Đối phương càng khách khí, lấy bút trên quầy lễ tân ký tên, "Tôi cũng thay bạn trai cảm ơn anh."

Mẹ ơi, vị này vừa đưa hoa đến là không thể tức giận được gì nữa.

Nhân viên lễ tân vừa nhìn Giang Cảnh Bạch vừa nàng: "Cậu đến phòng nghỉ đó làm gì? Không sợ gặp phải bà yêu quái kia sao?"

Bà yêu quái là bộ trưởng bộ nghiệp vụ, tính khí cực kì dữ dằn, cả người đều là gai, ai cũng sợ nàng.

"Tôi cũng đâu có muốn đi, ai biết..." Người nhận thiếu chút nữa đã bật thốt lên xưng hô "Nam tổng", kịp thời sửa lại, "... tự nhiên sếp trúng tà gì, cứ ở phòng nghỉ này cả nửa ngày, ai mà dám vào."

Nhân viên lễ tân im lặng.

Đúng, vậy còn hơn là gặp phải bà yêu quái.

Giang Cảnh Bạch vô ý nghe trộm hai người nói chuyện, đang lúc cô gái ký tên, liếc nhìn thời gian trên điện thoại.

Một giờ bốn mươi phút, còn hai mươi phút nữa sẽ vào làm việc, lúc nãy Nam Việt nói buổi chiều phải đến trụ sở chính, nếu giờ gọi Nam Việt ra cũng không có ý nghĩa gì, nói không chừng còn có thể làm lỡ công việc của hắn.

Giang Cảnh Bạch thở dài.

Tuy nói không phải y đến tìm Nam Việt, nhưng cũng có ít mong đợi trong lòng, giờ không gặp được đối phương, đáy lòng tuôn ra một chút buồn sầu cũng là điều hiển nhiên.

Y nhìn khung chat của mình và Nam Việt, mắt nhìn câu "Rất nhớ em", khoé miệng nhếch lên, cất điện thoại vào túi.

Khách nhận hoa ký tên và trao lại biên lai.

Giang Cảnh Bạch nói tiếng cám ơn, quay người muốn đi, nhân viên lễ tân lại mở miệng gọi y lại: "Cái kia, tiên sinh!"

Giang Cảnh Bạch quay đầu lại.

"Thang máy khách nhiều người, không bằng để tiểu Trần dẫn anh đi thang máy đằng sau." Nhân viên lễ tân lén lút ra hiệu với cô gái đứng cạnh.

Người tên là tiểu Trần kia như bừng tỉnh: "Đúng, tôi đưa anh đi thang máy phía sau đi, thang máy thông ra cửa phía nam, có thể tránh dòng người, ra ngoài cũng thuận tiện."

"Không cần, cảm ơn." Giang Cảnh Bạch cười rộ lên, "Tôi có thời gian mà."

... Anh có thời gian nhưng mà chúng em sợ vị kia không vui nha.

Hai người thầm nghĩ.

Để người đàn ông của vị kia chen chúc trong thang máy, không được, rất không được.

"Không sao, sẽ không đi xuyên qua nội bộ công ty đâu, anh đừng lo quá." Tiểu Trần nóng lòng dẫn đường, phương hướng xác thực khác với lúc đi vao.

Mỗi tầng của tòa nhà đều có diện tích rộng rãi, Giang Cảnh Bạch không biết địa vị của mình trong lòng các nhân viên, cũng không ngờ bọn họ sẽ vì một "người ngoài" như mình mà dùng thang máy chuyên dụng, chỉ coi đây là một cái thang máy khác, cũng không thể chối từ lòng nhiệt tình của các cô, liền đi theo đối phương.

Rẽ vào một góc, bên tay phải là một mặt tường tường thủy tinh trong suốt, tường phía sau trang trí bằng cây xanh, nhìn rất tươi mát.

"Đây là phòng nghỉ ngơi của công ty chúng ta." Tiểu Trần giới thiệu.

Giang Cảnh Bạch đoán được, y nhìn thấy mấy chậu hoa nhài nhỏ, không khỏi nghĩ đến Nam Việt, độ cong ở khoé miệng chưa từng mất đi.

Chờ khi theo tiểu Trần đến thang máy, Giang Cảnh Bạch phát hiện chút kỳ lạ.

Y đánh giá bốn phía, bước chân chần chờ, mãi đến tận khi tiểu Trần ấn mở cửa cửa thang máy mới không nhịn được hỏi: "... Đây không phải là thang máy cho khách?"

"A, không, không sao đâu, anh chỉ cần dùng là được rồi." Tiểu Trần biết đến y nghĩ gì, cười xua tay, "Bình thường bọn tôi có việc gấp cũng sẽ dùng nó."

Là chuyện công việc thôi.

Giang Cảnh Bạch liếc nhìn thời gian, dở khóc dở cười.

Tiểu Trần chỉ chỉ thang máy bên cạnh, điều hoà bầu không khí: "Nhưng chỗ bên cạnh này thì không dùng được nha, đây là thang máy chuyên dụng."

Thang máy chuyên dụng cho ai dùng, đáp án rất rõ ràng.

Đến cũng đã đến, người ta cũng nhiệt tình mở thang máy rồi, Giang Cảnh Bạch cũng không thể từ chối nữa, mau chóng rời khỏi mới là thượng sách.

Y tạm biệt tiểu Trần, đi vào thang máy ấn nút xuống tầng trệt, nhìn con số dần hạ xuống.

Thang máy đi xuống từng tầng.

Con số thay đổi năm lần, Giang Cảnh Bạch không quên bức tường hoa lài được, mở weichat gửi cho Nam Việt một nhãn dán lấp ló.

Nam Việt thế mà lại trả lời rất nhanh, gửi đến một nhãn dán trộm được của Giang Cảnh Bạch.

Kho hàng của Giang Cảnh Bạch phong phú hơn, gửi qua một cái nhãn "Bạn đang làm gì thế?".

Lần này Nam Việt hết hàng rồi: [Đến trụ sở chính.]

Giang Cảnh Bạch: [Đã xuất phát?]

Nam Việt: [Ừm.]

Giang Cảnh Bạch đánh ra một chữ "Ồ".

May là lúc nãy không gọi Nam Việt, nếu không đã thật sự quấy rầy đối phương rồi.

Nam Việt: [Có lẽ hôm nay sẽ về trễ chút, không thể đón em.]

Từ khi Nam Việt hứa sẽ không mang công việc về nhà thì sự không làm, không thể về nhà đúng giờ là do có cuộc họp trì hoãn, vài lần rồi Giang Cảnh Bạch cũng quen.

Y hỏi buổi tối Nam Việt muốn ăn cái gì, lại than thở vài câu nho nhỏ, cuối cùng không nhịn được nói: [Sớm biết vậy em đã đi sớm một chút.]

Buổi trưa không gặp mặt được, buổi tối lại còn về muộn.

Nam Việt không rõ.

Giang Cảnh Bạch mỉm cười đánh chữ: [Bởi vì em...]

Y còn chưa đánh xong cả câu, thang máy đã xuống đến nơi.

Giang Cảnh Bạch tạm thời ngừng tay, ra khỏi thang máy.

Không đợi y đánh tiếp, thang máy chuyên dụng cũng "Keng" một tiếng, cửa mở ra.

Giang Cảnh Bạch theo tiếng động nhìn sang.

Chỉ liếc mắt một cái, lập tức tiến vào đôi con ngươi sâu thẳm quen thuộc.