Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn

Chương 53: Cực kỳ tốt



Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Không thể không nói, không đủ thông minh có lúc lại là một chuyện tốt.

Như những lời vừa nãy kia, nếu đổi một thời gian địa điểm khác, có lẽ Nam Việt dù như thế nào cũng không nói ra được.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay người đàn ông cùng hơi thở nóng bỏng cùng ập vào mặt, Giang Cảnh Bạch nghĩ cả người mình sắp bốc khói rồi.

Có vài người ngoài mặt thì nghiêm túc lãnh đạm, nhưng những lời nói ở trong chăn lại chẳng liên quan gì đến từ "lạnh nhạt" cả.

Giang Cảnh Bạch không muốn Nam Việt biết mặt mình đang nóng lên, cúi đầu vùi mặt vào gối, âm thanh bị chặn vang lên nho nhỏ: "... Em sẽ không hiểu lầm nữa."

Rõ ràng là bị lời thổ lộ nghiêm túc của Nam Việt làm xấu hổ rồi.

"Như vậy là được rồi." Nam Việt cười cười, cầm tay Giang Cảnh Bạch đặt lên eo mình, thuận thế ôm người vào trong lồng ngực.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Việt vẫn tỉnh lại sớm hơn Giang Cảnh Bạch một chút.

Giang Cảnh Bạch không cảm nhận được nhiệt độ của người bên cạnh, mơ mơ màng màng vươn mình nhìn về phía tủ quần áo, Nam Việt quả nhiên đứng ở đó thay quần áo.

Nhận thấy tầm mắt từ trên giường, Nam Việt mặt không đổi sắc tiếp tục cài nút áo: "Hôm nay đi ăn ở quán bánh bao em nói à?"

Hôm qua Giang Cảnh Bạch ăn được một cái bánh bao của nhân viên cửa hàng mang đến, lập tức gục ngã trước hương vị thơm ngon, y hỏi nhân viên địa chỉ, chiều hôm đó nhắn tin cho Nam Việt, nói muốn đưa hắn đi nếm thử.

Giang Cảnh Bạch nằm ở trên giường gật đầu với Nam Việt.

Bàn tính nhỏ trong lòng y vang lạch cạch, nếu ra bên ngoài ăn thì không cần dậy sớm làm cơm rồi dọn dẹp bát đũa, khấu trừ thời gian vụn vặt đi, ít nhất y cũng có thể nằm trên giường ít nhất năm phút nữa.

Giang Cảnh Bạch mới vừa đưa ra kết luận "năm phút", dư quang quét thấy Nam Việt đang lấy cà vạt ra, lập tức bác bỏ kết luận: "Chờ một chút."

Nam Việt ngừng tay, xoay người lại nhìn y.

"Anh cách xa quá, tới gần một chút." Giang Cảnh Bạch ngồi dậy, bò đến cạnh giường ngoắc ngoắc tay.

Nam Việt nhận ra y muốn làm gì, khóe miệng không khỏi nhếch lên, theo lời tiến lên, rất tự giác giao nộp cà vạt trong tay ra.

Giang Cảnh Bạch vốn định ngồi luôn trên giường, nhưng Nam Việt lại quá cao, có khom người xuống cũng rất không tiện, vì vậy Giang Cảnh Bạch không ngồi nữa, đứng lên nhón nhón chân nắm cổ áo Nam Việt, giúp hắn đeo cà vạt vào.

Y mới chui ra từ ổ chăn, vẫn còn buồn ngủ, đỉnh đầu còn có hai nhúm tóc không nghe lời mà nhếch lên, hai đầu gối tách ra đỡ thân thể, như một con hồ ly đẹp đẽ không đề phòng chút nào, từ góc độ Nam Việt nhìn sang mà nói hết sức vô hại.

Giang Cảnh Bạch thắt chặt cà vạt, khẽ kéo điều chỉnh cổ áo lại, sau đó vươn tay về phía Nam Việt, lòng bàn tay hướng lên trên.

Nam Việt ăn ý lần lượt giơ hai cổ tay lên, để Giang Cảnh Bạch giúp hắn cài từng nút áo vào.

Hoàn thành tất cả những thứ này, Giang Cảnh Bạch lại ngồi xuống một lần nữa, tay chống lên mạn giường, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thế nào?"

Nam Việt không lên tiếng, đè y lên giường, chăm sóc cần cổ và xương quai xanh của Giang Cảnh Bạch một phen, cuối cùng không nhẹ không nặng mà cắn cổ y một cái.

Thông qua động tác mà trả lời, "Cực kỳ tốt"

Thân thể nam tính khoẻ mạnh vừa rời giường vốn đã có tinh thần, lại bị Nam Việt gặm cắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ một trận, thiếu chút nữa không giữ được, khẽ rên hừ hừ.

Nam Việt có chừng mực, lúc này không thể hồ đồ, chọc Giang Cảnh Bạch một lát liền ngồi dậy, nhìn mặt y đỏ bừng tỉnh cả ngủ, kéo lê dép thẳng vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt.

——

Cuối tuần là thất tịch, Giang Cảnh Bạch cùng Nam Việt đã đặt vé máy bay vào thứ sáu.

Sau bữa trưa, Giang Cảnh Bạch được vị tài xế họ Tất chở đến dưới lầu Tân Á, chỉ chờ Nam Việt họp xong, đồng thời bay đến thành phố phía nam nghỉ phép ngày thất tịch.

Dù giờ Nam Việt không cần đưa người ra ngoài khơi để "giam lỏng" nữa, nhưng du thuyền vẫn không thể thiếu, khoảng cách từ Tân Á đến sân bay gần hơn so với từ cửa hàng hoa nhiều, Giang Cảnh Bạch đã hết bận, Nam Việt đơn giản sai người đưa y đến bên cạnh mình trước.

Tầng cao nhất tổng cộng có hai gian phòng làm việc, một phòng là của Cảnh Văn Khuynh, một phòng khác tám trăm năm mới được Nam Việt dùng tới.

Giang Cảnh Bạch tiến vào phòng của Nam Việt, phát hiện bên trong ngoài trừ diện tích rất rộng rãi, lại hoàn toàn khác nhau với những văn phòng xa hoa của bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết.

Chính là kiểu văn phòng thông thường, căn bản không có sô pha và thảm trải đắt tiền quý giá.

Đương nhiên cũng có thể là Giang Cảnh Bạch không có mắt nhìn, không thấy được chúng nó rất đắt.

Giang Cảnh Bạch hiếu kỳ đánh giá văn phòng, Nam Việt lẳng lặng dùng ánh mắt đuổi theo y.

Giang Cảnh Bạch đánh giá xong, đối diện với đôi mắt Nam Việt, phát biểu cảm tưởng: "Rất giống anh."

Lời này nghe như khích lệ, lại không giống như là đang khích lệ.

Nam Việt liếc nhìn tông màu lạnh chung quanh, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

"Lại đây." Hắn gọi Giang Cảnh Bạch đến trước cửa sổ, cằm giương lên, ra hiệu y nhìn ra ngoài.

Giang Cảnh Bạch đứng bên cạnh hắn, phát hiện đứng đây có thể quan sát một nửa cơ sở điện ảnh phía sau toà nhà.

Nam Việt nói: "Cơ sở điện ảnh ở phía sau, có hứng thú tham quan thì bảo Từ Lôi đưa em đi."

Từ Lôi chính là cô thư ký chứng kiến màn lật xe của ông chủ lần trước.

Nam Việt: "Nếu như không thì ở đây nghỉ ngơi chờ anh về. Nếu như cảm thấy chán cũng có thể nhắn tin cho anh."

Giang Cảnh Bạch nở nụ cười: "Nhắn tin cho anh? Không phải anh đi họp sao?"

"Có thể nhắn tin." Nam Việt nói.

Cuộc họp này chủ yếu nhằm vào chương trình tuyển tú mà Tuyết Hồng tham gia dự thi kia.

Làn sóng lớn của thời đại đang buộc ngành công nghiệp văn hóa và giải trí phải đổi mới, mô hình đào tạo nghệ sĩ cũ đã bước vào thời kỳ suy yếu, lần này Tân Á đưa ra chương trình tuyển tú có tính tổng hợp, biểu diễn, hát, nhảy, thậm chí sáng tác, có thể nói là lần thử nghiệm thay máu rất lớn.

Mỗi kỳ chương trình chỉ được cắt nối biên tập 120 phút, ai có thể có nhiều cơ hội xuất hiện trước ống kính, đây không phải là vấn đề khi làm hậu kỳ mới bắt đầu cân nhắc, trước lúc đó tổ tiết mục sẽ khảo nghiệm từng người tham gia, nếu có tiềm lực lớn thì sẽ ưu tiên bồi dưỡng, đỡ bị những công ty khác cắp mất.

Nam Việt tham dự cuộc họp này không phải vì để nghe bọn họ điều chỉnh thể chế thi đấu cùng ước định kết quả, chỉ đơn giản là đến lộ mặt, tỏ thái độ coi trọng, cho người phía dưới dây cót chặt chẽ, tạo áp lực xong là có thể rời khi, thời gian trò chuyện với Giang Cảnh Bạch không đáng kể chút nào.

Nam Việt dặn dò Giang Cảnh Bạch vài câu, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Có chuyện gì thì em cứ nói với Từ Lôi, anh đi trước."

Giang Cảnh Bạch ngoan ngoãn gật đầu đáp lại.

Từ Lôi theo Nam Việt đến thang máy, sau đó trở về đứng ở cửa phòng quan sát Giang Cảnh Bạch, đáy mắt toát ra mấy phần kính nể, nếu không phải chức vụ không cho phép, cô thật sự muốn lao lại ca ngợi Giang Cảnh Bạch một hồi.

Có thể làm Nam Việt nói một chuỗi dài như vậy, cô không phục không được.

"Giang tiên sinh," Từ Lôi gọi y, "Tôi muốn đến studio tìm người, anh có muốn ghé qua xem một chút không?"

Cô hỏi như vậy là bởi vì Giang Cảnh Bạch đã đứng ở cửa sổ cả nửa ngày, hiển nhiên là tích trữ lòng hiếu kỳ, lại ngại phiền người khác.

Lời Từ Lôi nói cũng rất khéo, không nói chuyện đưa Giang Cảnh Bạch đi tham quan thành công việc.

Nếu là tiện đường, Giang Cảnh Bạch cũng vui vẻ đi xem một chút.

Cơ sở điện ảnh nối liền với lầu chính, ở giữa chỉ cách một quảng trường xanh hoá, đứng ở chỗ cao nhìn quảng trường cảm thấy rất tí hon, thực tế diện tích không nhỏ.

Từ Lôi nói tìm người là thật đi tìm người, cô đưa Giang Cảnh Bạch đi dạo sơ qua những trường quay một chút, sau đó đi đến nơi ánh đèn náo nhiệt nhất tìm người, sau khi ra ngoài giải thích với Giang Cảnh Bạch: "Hẳn là anh đã nghe qua chương trình cuối năm của Tân Á rồi đúng không, gần đây chúng ta đang quay VCR giới thiệu cho những thí sinh lọt vào chung kết."

Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, phải hỗ trợ trang điểm cho từng thí sinh, quay video thì cũng phải chụp ảnh bìa, hơn trăm người ít nhất cũng phải hơn nửa tuần mới có thể làm xong, mấy ngày nay ngày nào cũng có những thí sinh đi tới đi lui. Khi Từ Lôi và Giang Cảnh Bạch đang nói chuyện, có nhân viên công tác dẫn một nhóm ba người đi ra từ phòng chờ, đứng xếp hàng hướng về phòng chụp ảnh.

Lúc Giang Cảnh Bạch nghe thấy thí sinh vòng chung kết, không khỏi liên tưởng tới vị gọi là coser Tuyết Hồng kia.

Trong đầu y mới vừa lóe lên tấm ảnh trên ốp lưng điện thoại của đối phương, một giây sau đã nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc trong nhóm người, chỉ liếc mắt một cái liền biến mất.

Ánh mắt Giang Cảnh Bạch khựng lại, lòng nói sẽ không trùng hợp như thế chứ?

Y còn đang kinh ngạc, những thí sinh trong đội ngũ có người còn kinh ngạc hơn, châu đầu ghé tai bàn luận.

"Cái kiểu tóc này... Sao người này giống anh trai tóc vàng trên weibo mấy ngày trước thế???"

"Thôi đi, anh ta tới chỗ này cũng là vì VCR? Nếu một người mấy triệu fan tới thì chúng ta còn có cửa sao?"

"Ai... Mặt nhỏ như vậy khẳng định rất ăn ảnh, trước tiên không nói đến số lượng fan, nhìn vào mặt thôi đã không sánh bằng rồi."

Rất nhiều người xì xào, trên mặt lại chất đầy hiếu kỳ cùng hưng phấn, tất cả cùng liếc mắt về phía xa xa.

Nhưng có một người trong đội ngũ im lặng, đứng sau những người khác trợn mắt nhìn sang, mặt đầy vẻ không thể tin tưởng.