Tiên Sinh! Vợ Ngài Lại Lên Báo!

Chương 32: Đó Là Anh Trai Của Cô Tôi Lại Chưa Bao Giờ Thừa Nhận Nha





Với tư cách là một người đàn ông, Doãn Hạo không có phụ nữ để ý đến ngoại hình.

Có lúc những khiếm khuyết về ngoại hình không thể như mong đợi, nhưng lại có thể dùng những vật chất bên ngoài để bù đắp lại.

Ví dụ như, tiền bạc và quyền lực.

Bạn không thấy sao, có những ông già 50 60 tuổi rồi, sống một nửa đời người rồi, cũng sắp xuống mồ rồi, nhưng bên người vẫn có những cô gái trẻ tươi ngon xinh đẹp non nớt tiền phó hậu kế* sao?*前仆后继 (Tiền phó hậu kế): người trước ngã xuống, thì có người sau kế tục; mất cái này thì có cái khác, mất người này thì có người khác.

Nhưng, không để ý đến ngoại hình là một chuyện, bị người khác dùng tướng mạo xem như là một điểm để công kích chỉ trích, lại là một chuyến khác.

Đáy mắt Doãn Hạo loé lên một tia rùng mình, chỉ cười mỉm không nói gì.


Ai lại ngu xuẩn đến mức ở trước mặt ba mẹ của một đứa con gái làm nô lệ để cho anh ta cơm áo sự vinh hoa phú quý, tranh luận cãi vả với con gái ruột của ông ấy chứ?Nếu đổi lại là Minh Từ, cậu ta có khả năng sẽ châm chọc lại một hai câu.

Nhưng Minh Ca…Ha.

Doãn Hạo liếc nhìn Minh Trí Viễn, thấy trên mặt ông không hề có sự thay đổi nào, hiển nhiên là không hề định làm chủ cho anh ta.

Nhưng Doãn Như Vi lại không có sức chịu đựng giỏi như anh của cô ta.

Minh Ca nói về anh của cô ta, nhưng cô ta lại cảm thấy rõ ràng rằng Minh Ca đang ám chỉ ba mẹ con bọn họ.

Cô ta và anh của cô ta, không thể theo kịp hai chị em Minh Ca và Minh Từ về ngoại hình…Doãn Như Vi nắm chặt chiếc váy ren thêu hoa, nhìn chằm chằm nụ cười rạng rỡ chói mắt trên môi Minh Ca, càng cảm thấy chướng mắt.

Tướng mạo của cô ta được thừa hưởng từ mẹ ruột của mình, Doãn Di Lan, thiên hướng về canh suông quả thuỷ*.

*清汤寡水 (Canh suông quả thuỷ): nước canh loãng nhạt nhẽo vô vị, ý nói nhạt thếch, không có tư vị gì cả.

Nói cho dễ nghe một chút thì là dung mạo thanh thuần như hoa bách hợp, khí chất thanh tao như hoa phong lan, nói khó nghe một chút thì là…chả có gì ấn tượng cả.

Xét về ngoại hình thì quả thực bản thân cô ta kém hơn một chút, không thể bằng Minh Ca rực rỡ như hoa hồng làm cho người khác kinh ngạc.

Về điểm này, Doãn Như Vi biết rõ trong lòng.


Nhưng, biết là một chuyện, dưới sự ban trì của lòng đố kị trong thất đại tội* của con người, liệu bạn có thể chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.

Cô ta nâng mí mắt lên, thái độ sắc bén, nói, “Chị Minh Ca, nói thế nào thì Doãn Hạo cũng là anh trai của chúng ta, chị nói như vậy có vẻ như có chút không thích hợp rồi đấy.

Anh cũng là do ba đặc biệt gọi về ăn cơm, để tiếp khách cho chị, tạm thời không nhắn đến chị khiến cho cả nhà phải đợi chị, anh khen chị xinh đẹp cùng không có ác ý gì, chị nhất định phải nói như vậy sao?”Doãn Di Lan hơi cau mày, không đồng ý, khẽ mắng, “Vi Vi.

”Doãn Hạo không nói lời nào, trong ánh mắt đang liếc nhìn Minh Ca, phảng phất một tia cười chế nhạo.

Dường như định xem cô đối đáp như thế nào.

Theo tính khí của vị đại tiểu thư này, thì cãi nhau ầm ĩ hay là đập bàn đứng dậy đây?Trong mắt Doãn Hạo hiện lên ý cười sâu xa.

Bốn mắt nhìn nhau.

Minh Ca nhếch đôi môi đỏ mọng lên, ý cười không chạm đến đáy mắt.

Còn tưởng rằng cô là Minh Ca của ngày trước sao, để mặc ba mẹ con các người bóp nát trong lòng bàn tay sao?Cô cười nhạt, kèm theo là một dung mạo tươi sang, mang theo một ý vị gần như mỉa mai, “Đó là anh trai của cô, tôi chưa bao giờ thừa nhận anh ta cả.

Còn nữa, nếu tôi và Minh Từ chưa đến, ai cho cô mặt mũi gọi một tiếng người nhà?”Minh Ca lười biếng dựa vào ghế, nhìn Doãn Như Vi, không hề che giấu sự ác cảm của bản thân, nhếch đôi môi đỏ mọng lên với vẻ đầy ác ý, “Lùi lại một vạn bước, xinh đẹp và khiến cho các người phải đợi, đây là bản lĩnh của tôi, bản thân không thể làm được thì đừng có đến chỉ trích người khác, nha?“……”Doãn Như Vi tức giận, siết chặt bàn tay.

Được mẹ lén kéo ra, ra hiệu cho cô không cần phải nói nữa.


Minh Trí Viễn thấy con gái không chịu thiệt, nên cũng không ra mặt, suy cho cùng, ông là người ở giữa cũng rất khó xử.

Minh Từ nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, rồi lại nhìn lên bàn.

Chân giò nấu đông*, sườn xào chua ngọt, phật nhảy tường*……Oaa, nhiều món ngon quá, thịnh soạn quá!Bọn họ đang nói gì vậy ta.

Còn muốn nói bao lâu nữa đây.

Rốt cuộc thì khi nào mới có thể bắt đầu đây?Ba câu hỏi đến từ một tâm hồn ăn uống đầy oán niệm.

Một mình Minh Ca KO hai anh em họ, tâm trạng rất tốt, chủ động gắp cho lão đầu tử và em trai cẩu đông tây nhà cô một đũa thức ăn, “Ba, A Từ, ăn cơm thôi.

”Minh Từ, “……”Á á á……á đệt!Minh Ca mà gặp thức ăn cho cậu sao!Có khi nào có độc không?Nghiêng đầu.

Nghiêm túc suy nghĩ.

.